Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 3445




Thánh địa Vạn Linh có tinh cương của mình, gọi là Vạn Linh tinh cương ở dãy núi Vạn Linh.  

Dương Bách Xuyên dựa theo ký ức của Hứa Nguyên dùng Truyền Tống trận đi suốt một tháng, cuối cùng tới được thánh địa Vạn Linh.  

Cũng giống như điện Trường Sinh, cửa vào của thánh địa ẩn giấu trên một ngọn núi rất bình thường.  

Nếu không có ký ức của Hứa Nguyên, nhiều nhất Dương Bách Xuyên chỉ có thể tìm được thánh địa Vạn Linh ẩn giấu trong dãy núi, nhưng chắc chắn không tìm được lối vào.  

Bởi vì những thánh địa này đều có trận pháp vô cùng cường đại, nhất là đại trận bảo vệ núi, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với Thái Huyền Tông, dùng cách đào hang sợ là cũng không vào được.  

Bởi vì đây hoàn toàn là một trận pháp không gian rộng lớn nên phương pháp và trận pháp không giống nhau, trận đạo có vô số loại.  

Thánh địa Vạn Linh là một trong cửu đại thánh địa, đại trận bảo vệ của bọn họ là trận pháp không gian, chẳng khác nào ẩn giấu ở không gian song song, nên cho dù có biết đỉnh núi, cũng không đào vào được.  

Cũng may Dương Bách Xuyên sưu hồn trưởng lão Hứa Nguyên có được ký ức, giảm đi rất nhiều phiền toái.  

Lúc này hắn thi triển Bách Biến Thần Thông và Nguyên Khí Quyết, biến mình trở thành Hứa Nguyên, chẳng qua tu vi vẫn là Đại Thừa trung kỳ mà thôi.  

Nhưng tu vi của trưởng lão Hứa Nguyên lại là Phi Thăng cảnh hậu kỳ, chỉ có điểm này tương đối phiền toái, Dương Bách Xuyên ẩn giấu tu vi đi, đến lúc đó chỉ cần vung tay hiện ra cảnh giới của mình, thì sẽ không ai phát hiện.  

Dù sao trong đầu Dương Bách Xuyên nắm giữ ký ức của Hứa Nguyên, hiểu biết các trưởng lão khác của và Vạn Linh thánh mẫu của thánh địa, trong lòng Dương Bách Xuyên đã có phương án dự tính, tìm cơ hội ra tay, có thể giết được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.  

Mục tiêu lớn nhất là tiêu diệt Vạn Linh thánh mẫu.  

Đứng trên đỉnh núi, Dương Bách Xuyên nhìn vách núi sâu không thấy đáy dưới mây mù vờn quanh, hắn không thèm nhíu mày mà nhảy thẳng xuống, ngón tay đồng thời đánh ra một đạo pháp quyết, ánh sáng bùng lên.  

Bống chốc, một cánh cửa xuất hiện, hắn bay vọt vào.  

Nơi này mới đúng là lối vào chân chính của thánh địa Vạn Linh, phải dùng pháp quyết tương ứng mới có thể đi vào.  

Hứa Nguyên thân là trưởng lão thánh địa Vạn Linh, nắm giữ pháp quyết, đương có thể tùy ý ra vào.  

Dương Bách Xuyên sưu hồn Hứa Nguyên bắt đầu có tác dụng từ giờ phút này.  

...  

Giây sau, Dương Bách Xuyên tiến vào một sơn cốc nồng đậm linh khí.  

“Vù vù…”  

Chớp mắt có bốn năm tu sĩ cấp Đại Thừa xuất hiện.  

Dương Bách Xuyên biết đây là đệ tử bảo vệ núi của thánh địa Vạn Linh, hắn chột dạ, không khỏi có chút khẩn trương.  

Lúc này bốn tên hộ vệ nhìn thấy hóa ra là trưởng lão Hứa Nguyên, vội vàng khom người hành lễ: “Cung nghênh Hứa trưởng lão trở về núi."”  

Dương Bách Xuyên kịp phản ứng, là do bản thân hắn căng thẳng, bây giờ hắn là Hứa Nguyên, nhất thời bình tĩnh lại, vội vàng nói: “Miễn lễ, các ngươi vất vả, Thánh Địa có thể có xảy ra chuyện gì không?”  

Một tên đệ tử trong đó ngạc nhiên, sao hôm nay Hứa trưởng lão lại khách khí thế?  

Ngày thường tính tình Hứa Nguyên rất kiêu ngạo, chưa bao giờ nói chuyện khách khí với đám đệ tử bọn họ như vậy.  

Dù sao Hứa Nguyên vẫn là trưởng lão, địa vị tôn quý, tu vi cường đại, ông ta hỏi đệ tử không dám không trả lời, cung kính nói: “Hồi bẩm Hứa trưởng lão, mọi chuyện của thánh địa rất bình thường, thánh mẫu có căn dặn, nếu như ngài trở về thì lập tức tới điện Vạn Linh tìm bà ấy.  

Dương Bách Xuyên nhìn thấy vẻ mặt quỷ dị của tên đệ tử này, trong lòng lộp bộp, thầm nghĩ mình vẫn có chút không quen, Hứa Nguyên trong trí nhớ là một con hàng mắt cao hơn núi, tính tình kiêu ngạo, chưa bao giờ nói chuyện hòa nhã với đệ tử, hắn đang phản ứng theo bản năng, khách khí với bốn gã đệ tử lại làm cho bọn họ nghi ngờ.  

Đang nghĩ làm sao diễn tròn vai, một gã đệ tử khác lại lên tiếng: “Hứa trưởng lão Lý Tứ sư huynh đã trở về chưa?”  

Trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ động, lộ ra vài phần bi thương: “Không về được, bọn họ đã hy sinh vì thánh địa, được rồi lão phu đi gặp thánh mẫu, các ngươi làm việc đi…”