Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 3443




Hơn nữa thuộc hạ cấp dưới của người ta đều gọi thánh chủ.  

Chưa tính tới tu vi của Dương Bách Xuyên, chỉ riêng đám thuộc hạ có tu vi cường đại cũng đủ để tung hoành ngang dọc ở Tu Chân Giới.  

Gọi một tiếng thánh chủ cũng không quá.  

Toàn bộ điện Trường Sinh, số tu sĩ có thể đạt tới cấp bậc Phi Thăng, cộng thêm Tán Tiên tam chuyển còn chưa tới ba mươi người.  

Tám thánh địa còn lại cho dù có nhiều hơn điện Trường Sinh thì cũng không bằng được nơi này.  

Dưới trướng Dương Bách Xuyên có ba trăm đại yêu có tu vi cấp bậc Phi Thăng cảnh.  

Dù là thánh địa nào thì cũng không thể so sánh được.  

Dương Bách Xuyên rất khách sáo với Từ Hữu Đạo, hắn lắc đầu cười: “Từ tiền bối khiêm tốn rồi, ngài đã giúp ta hai lần, ta phải cảm tạ là đương nhiên.”  

Từ Hữu Đạo nghe Dương Bách Xuyên gọi mình là tiền bối hai lần, ông không dám nhận bèn vội vàng nói: “Dương thánh chủ gọi tên ta là được, ngài là sư đệ của thánh chủ điện Trường Sinh, gọi tiền bối ta đảm đương không nổi.”  

Dương Bách Xuyên bật cười, hắn cũng không so đo những chuyện này, sau khi hỏi han một hồi, hắn trịnh trọng nói: “Từ đạo hữu lần này ta rời núi cũng chưa biết là đi đâu, xin Từ đạo hữu trở về điện Trường Sinh thì báo lên các vị đạo hữu, sau này không nên liên quan gì tới ta nữa.  

Đại sư huynh ta đã phi thăng lên tiên giới, điện Trường Sinh cần yên ổn, còn về ân oán giữa ta và ngũ đại thánh địa, cứ để tự bản thân ta giải quyết…”  

Từ Hữu Đạo hiểu ý của Dương Bách Xuyên, hắn không muốn liên lụy tới điện Trường Sinh, nhìn  sự quyết tâm trên khuôn mặt của Dương Bách Xuyên, hiện tại đại yêu dưới quyền Dương Bách Xuyên vô cùng cường đại, ông cũng không nói gì thêm.  

Đứng ở góc độ suy nghĩ cho điện Trường Sinh, sau này Dương Bách Xuyên sẽ trực tiếp đối đầu với ngũ đại thánh địa, dây dưa vào cũng không phải là chuyện tốt.  

Bọn họ không chơi nổi.  

Sau khi đồng ý với Dương Bách Xuyên, Từ Hữu Đạo dẫn theo mười đệ tử rời đi.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên mới xoay người nói: “Tử oàng, lấy nguyên thần của lão già kia qua đây.”  

“Vâng, thưa thánh chủ.” Dứt lời, Tử Hoàng giao nguyên thần trưởng lão của Vạn Linh thánh địa vào tay Dương Bách Xuyên.  

Nguyên thần của lão ta sợ hãi kêu lớn: “Tha mạng…tha….A…”  

Chưa kịp nói xong thì đã bị Dương Bách Xuyên sưu hồn, lão ta hét thảm.  

Sở dĩ, hắn để Tử Hoàng giữ lại nguyên thần lão già kia là bởi vì nơi đầu tiên mà Dương Bách Xuyên muốn đối phó chính là thánh địa Vạn Linh.  

Năm đó, hắn bị lão yêu bà Vạn Linh thánh mẫu ghi tù, bây giờ đã có sức báo thù, đối tượng khai đao đầu tiên mà hắn chọn chính là thánh địa Vạn Linh.  

Mặc dù hiện tại đã có thực lực và thế lực, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn chưa kiêu ngạo tới mức đối phó với cả năm thánh địa một lúc.  

Vẫn nên tấn công lần lượt thì hơn.  

Sưu thần hồn trưởng lão của thánh địa Vạn Linh thì sẽ biết rõ được các thế lực trong thánh địa.  

Chỉ trong chốc lát Dương Bách mở hai mắt ra, mà nguyên thần trưởng lão ở trong tay cũng lập tức tan thành mây khói.  

Khóe miệng hắn lộ ra ý cười, hắn vung tay thu tất cả yêu tu vào trong không gian Càn Khôn rồi bay về hướng thánh địa Vạn Linh.  

…  

Không ai là không biết tới cửu đại thánh địa của Tu Chân Giới, nhưng ngoại trừ đệ tử bản môn thì chẳng mấy ai biết được vị trí cụ thể.  

Dương Bách Xuyên muốn đi tìm kẻ thù thì trước tiên hắn phải biết được vị trí của thánh địa?  

Nơi đầu tiên mà hắn chọn là thánh địa Vạn Linh, thế nên hắn mới để Tử Hoang giữ lại nguyên thần trưởng lão của thánh địa Vạn Linh, sưu hồn của ông ta thì tất nhiên sẽ biết được mọi thứ về thánh địa.  

Mặc dù hắn kết thù với ngũ đại thánh địa, nhưng trong lòng hắn cũng chưa có ý định, hắn không khóc tới mức khai chiến với cả năm thánh địa một lúc.  

Lựa chọn một trong số đó sẽ có tác dụng giết gà dọa khỉ, mà thánh địa Vạn Linh là nơi mà hắn căm ghét nhất, đặc biệt là mụ Vạn Linh thánh mẫu đáng chết.  

Trong lòng hắn nghĩ, tóm gọn thánh địa Vạn Linh cũng có thể dọa những nhà khác, ít nhất là trong vòng thời gian ngắn, bọn họ sẽ không dám tới trêu chọc hắn.  

Như vậy thì hắn sẽ có nhiều thời gian hơn, tập trung tinh lực để tìm kiếm nữ nhân và đệ tử Vân Môn.