[Lưu ý: tác phẩm có nhiều chi tiết tự tạo, tạo ra sự riêng biệt. Không so sánh với bất cứ luận cứ cố định tại trang web nào.]
Chương 11: Lửa Hồng Duyên
Nhân vật: Tô Ngạn Chi, Thừa Cầm.
Ngạn Chi thở hồng hộc. Thế gian tự hỏi làm sao một người mới ngất lại có thể lực sung sức như vậy, lại còn ra quyền một thời gian dài như thế. Thừa Cầm giờ đây nằm yên một chỗ, phần má trái ghìm chặt vào sàn nhà, môi ứa ra ít "máu" sau khi Ngạn Chi ra tay.
Không biết lý do là gì nhưng thiếu niên này rất kiên nhẫn khi gần Ngạn Chi.
Ngạn Chi cau mày, không khỏi sôi sục những chuyện hôm nay, hết đau ở ngực lại đến sinh vật kì lạ, còn cả ngọn lửa bí ẩn mém làm Ngạn Chi mù lòa. Nàng đập mạnh cú đấm xuống nền nhà, thể lực tốt của Ngạn Chi cũng khiến nền nhà có chút rung chuyển. Khi Ngạn Chi bỏ tay ra khỏi nơi đó, trên nền hiện lên một vết nứt để lại sau cú đấm. Đến cả Ngạn Chi cũng không tin khi nàng bực tức lại có thể ra tay mạnh như thế.
Song Ngạn Chi lại nhìn lấy tên đồng môn không rõ lai lịch đang nằm yên ở đó. Giọng điệu kiêu ngạo với Thừa Cầm.
"Không phải lúc nãy đánh ta ngất giỏi lắm sao! Tại sao giờ ngươi yếu như sên vậy, thuật pháp của ngươi đâu?"
Thừa Cầm không trả lời, hắn như bị vỡ thiết bị hoạt động, không nhút nhít cũng chẳng nói năng một lời, đôi mắt Thừa Cầm không mỏi mà chớp lấy một lần. Ngạn Chi chép miệng, không khỏi lo lắng.
[Không phải chết rồi chứ!]
Ngạn Chi cố gọi lớn.
"Này! Ta nói ngươi biết, cho dù ngươi có ăn vạ thì cũng không được đâu! Ai lại tin một nữ nhi như ta lại dùng tay đánh chết ngươi hả!"
Ngạn Chi nói thêm.
"Không phải vì ngươi mà ta bực tức như thế này sao! Dù sao bao nhiêu nhỉ?" Ngạn Chi lơ mơ đếm từng thước quyền lúc nãy, nàng "Ô" lên một cái.
"Đúng rồi! Chỉ có hơn mười cú đấm thôi mà! Hahahaha"
Ngạn Chi cười gượng gạo giả vờ bản thân đang rất ổn.
"Bao nhiêu đó cũng không khiến ngươi chết được!!!"
Bao nhiêu lời lẻ Thừa Cầm đều nghe hết cả rồi, Thừa Cầm thầm nghĩ vì sao y lại có thể cứu một người nói nhiều như thế này chứ!
Nếu như y biết thế này thì hắn đã ném Ngạn Chi ở một xó nào rồi rời đi cho khỏe!
Nhưng người cũng đã đưa về rồi dù Thừa Cầm có hối hận cũng không thay đổi được hiện tại. Thừa Cầm dùng sức chống hai tay đưa cơ thể ngồi dậy, dùng lòng bàn tay lau đi ít vết "máu" trên khóe miệng.
Ngạn Chi thở phào khi hắn đã ngồi dậy, nàng nói với Thừa Cầm.
"Ếy! Vẫn còn sống à?"
Tính cách này cho dù trời cũng chẳng dũng tha cho Ngạn Chi, một tính cách thô lỗ, bạo lực, ngông cuồng. Thừa Cầm dùng hơi tàn yếu ớt trả lời theo kiểu xắc xéo.
"Nữ tử trên đời này ta gặp! Chẳng mấy ai khỏe như cô!
Tính cách cũng khiến người ta kính phục, rời bước xa cô tính theo trăm!"
Ngạn Chi không phải kẻ ngốc ở một xó vô học, dù sao với kinh nghiệm trải đời với cả tri thức tự học thì Ngạn Chi vừa nghe đã biết hắn đang chế diễu nàng rồi.
Ngạn Chi thở dài.
"Được rồi! Ta không phải kẻ ngốc! Tính ta nóng nảy từ nhỏ, đừng mắng ta! Sau này ta sẽ cố không đánh ngươi nữa là được rồi!"
Thừa Cầm cười nhạt, hắn không nghĩ sẽ cho nàng đi theo cùng sau này. Hắn nói.
"Không cần đâu!"
Ngạn Chi thắc mắc: "vì sao?"
Thừa Cầm không chần chừ nói ra: "dù sao cô với ta cũng không đi cùng nhau nữa! Việc sửa đổi cứ bỏ đi!"
Ngạn Chi cứ châm đôi mắt vào Thừa Cầm, Ngạn Chi cứ ngôi đó nhìn vào y, không biết lý do vì sao nàng lại thất vọng như thế. Ngạn Chi lấp ba lấp bấp.
"Tại sao lại không đi chung chứ! Dù sao huynh cũng một mình, cho ta đi theo cũng không có thành vấn đề!"
Thừa Cầm cúi gầm, đôi mắt khẽ rũ xuống nền nhà. Hắn tạm thời không nói gì, Ngạn Chi cũng không còn kiêu ngạo hay càn quấy nữa. Cứ như thế lặng thinh mãi.
Tiếng dế kêu giữa đêm khiến cho bầu không khí yên lặng bỗng chốc bị làm ồn. Không biết Thừa Cầm đã suy nghĩ những gì từ nãy, hắn đứng phất dậy thở nhẹ rời bước, không quên nói với Ngạn Chi.
"Ngủ sớm đi!"
Tính cách một người lạnh băng, ít nói khiến cho một người kiêu ngạo như nàng khó chịu. Ngạn Chi trút giận vào "cái đầu" của bản thân, gõ bom bóp, tự nói.
"Suy nghĩ tới hắn để làm gì? Không phải lúc xuống núi không phải ngươi nói không cần ai đi chung à?
Cũng đúng! Một phế vật như ngươi thì ai muốn đi chung!"
Chớp nhoáng những câu nói của nàng tự khiến nàng tủi lòng, Ngạn Chi quyết định không vòng vo với hắn nữa. Nàng quyết định rời khỏi căn nhà nhỏ này, trước khi đi mắt nàng đã sớm chú ý đến sợi dây trên bàn gần chiếc giường.
Chẳng biết sợi dây đeo này làm bằng thứ gì mà mặt dây lại đẹp như thế, một mảnh đá sáng láng được gắn trên dây đeo.
"Dây đeo này nhìn cũng không tồi. Làm bằng thứ gì mà sáng thế nhỉ!?"
Ngạn Chi không khỏi tò mò chạm vào nó, khi ngón trỏ tiếp xúc với mặt dây, thì thứ gì đó lại muốn hút lấy Ngạn Chi. Cơn đau thắt ở ngực lập tức đau lên âm ĩ, tay phải như thường ngày ôm lấy phần ngực trái. Tiếng rên đau phát ra từ miệng Ngạn Chi nho nhỏ.
Nhưng cho dù nàng có đau đớn và cố gắng rút tay khỏi mặt đá thì mặt đá càng hút lấy Ngạn Chi, cứ dùng sức kéo lấy nàng hơn.
Cơn đau ngày càng rõ hơn. Không phải là điều thường ngày nữa, hiện tại bởi vì thứ gì đó nàng mới đau đích như thế. Ngạn Chi hét lớn la đau.
"A! Đau! Thừa Cầm....cứu ta!"
Ngạn Chi cố gắng cầu cứu Thừa Cầm nhưng không có một tiếng hồi âm từ y, cũng không có một tiếng ken két mở cửa như nàng mong muốn, chỉ có nàng than đau ở căn nhà này.
Đột nhiên, từ trong ngực trái, nơi con tim đang thắt lại hiện ra hình ảnh mờ ảo của một đóa hoa, không sai! Đó chính là chân thân của Ngạn Chi.
Không những có đóa hoa mà bên trong còn có cả một ngọn lửa lớn, cứ như muốn đốt cháy chân thân của Ngạn Chi.
Ngọn lửa đó nhìn rất giống ngọn lửa ở hang động lúc nãy, nhưng chỉ khác một cái là ngọn lửa không có lõi như lửa hồng duyên đó.
lửa đỏ đốt lấy chân thân của Ngạn Chi. Đau rát như bản thân Ngạn Chi bị ngọn lửa thiêu đốt lấy hài cốt của Ngạn Chi.
Đau đớn như sắp đứt lìa mạng sống, cơ thể Ngạn Chi cũng vì thế ngã quỵ. Tay nàng bóp chặt phần ngực trái đang thắt chặt bên trong.
"Đau! Đau quá! Cứu ta với!..."
Giờ đây trong tâm trí Ngạn Chi chỉ biết nghĩ đến Thừa Cầm, dù y là nam nhân lạnh lùng như tảng băng, nhưng chỉ có y mới giúp được nàng ngay lúc này. Nước mắt Ngạn Chi hơi tưa ra nơi khóe mắt và mi dưới che đi tầm nhìn của nàng.
Tiếng gọi cầu cứu ngày một nhỏ, sau đó Ngạn Chi liền nằm im lìm tại nền sàn lạnh lẽo. Đóa hoa chân thân của Ngạn Chi cũng dần dần hạ vào phần ngực trái, tiếng động thiêu đốt của lửa phát ra tiếng nổ tách tách.
Thừa Cầm vốn không muốn rời nhà quá lâu nên hắn đã quay trở về, cả ngày hôm nay hắn bị Ngạn Chi càn quấy thế mà lúc này ngôi nhà nhỏ liền yên lặng không một chút tiếng động.
Thừa Cầm cho là Ngạn Chi đã ngủ, chỉ định vào bên trong xem nàng một tí rồi lại đi ra. Nhưng không ngờ cánh cửa mở cót két thì đập vào mắt Thừa Cầm là dáng vẻ đau đớn nằm liệt ở dưới nền, hắn có cảm xúc khó hiểu. Lại gần Ngạn Chi nâng đầu nàng lên cao.
"Cô làm sao thế? Có phải người của ma tộc làm ra không?"
Ánh mắt Ngạn Chi như muốn sụp xuống, muốn ngủ chốc lát sau một thời gian đau đớn kéo dài, Ngạn Chi cố dùng hạnh động biểu lộ. Ngạn Chi lắc nhẹ đầu, thở không ra hơi. Cố gắng đưa tay đặt lên trên ngực, sau đó đôi môi khô cằn hé ra nói từng chút một.
"Chỗ này.... Có thứ gì đó... Lao ra! Ngọn lửa đó... Thiêu lấy ta! Rất đau!"
Ngạn Chi chau mày với đôi môi tái nhợt theo từng giây, trên trán và mặt đều nặng trĩu những giọt mồ hôi. Nghe đến đây Thừa Cầm cũng đã hiểu ra chuyện gì đó, hắn ngờ vực với lòng.
Tự hỏi chỉ là chân thân vì sao lại có lửa đốt lấy? Hiện tượng kì quái khiến Thừa Cầm khó hiểu hồi lâu.
suy nghĩ kĩ lại, hắn cuối cùng cũng nghĩ ra điều gì đó hỏi nàng.
"lửa đó có giống đốm lửa ở hang động không?"
Ngạn Chi mệt mỏi suy nghĩ chốc lát bèn gật đầu, quả thực ngọn lửa đó với ngọn lửa hồng duyên chẳng khác gì cả! Ngạn Chi nói.
"chỉ không có lõi bên trong!"
Thừa Cầm nhíu mày tỏ ra tính khí bất lực với Ngạn Chi, sau đó hắn thực hiện việc của bản thân.
Hắn dùng lòng bàn tay đặt trước ngực trái của nàng, Thừa Cầm cố gắng dùng nội lực hút lấy thứ bên trong tim của Ngạn Chi. Một luồng ánh sáng bốc cháy như lửa, không sai đó là ngọn lửa đã thiêu lấy chân thân của Ngạn Chi.
Ánh lửa đó dần dần được hút vào bên trong lòng bàn tay của Thừa Cầm, lòng bàn tay của hắn cũng không thể bình thường, lòng bàn tay đỏ rực rồi dần nóng.
Tiếng phát ra xèo xèo như đang nướng một thớ thịt, Thừa Cầm chau mày chịu đau cố gắng hút hết ánh lửa còn sót lại bên trong cơ thể nàng. Cơ thể đau nhói khiến Ngạn Chi khựng cong người.
"Đau!"
Thừa Cầm tiếp tục hút lấy hết thứ đó. Sau một chốc, dần kết thúc ánh lửa. Ngạn Chi cuối cùng cũng được thoải mái, nàng thở dài lấy hơi.
"Đau chết ta rồi!"
Thừa Cầm chau mày tức giận với nàng.
"Có phải cô đã chạm vào sợi dây chuyền trên bàn đó không?"
Ngạn Chi ngước nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẩm ấy, ánh mắt như muốn nuốt chửng hết những ánh sáng còn sót lại trong mắt nàng.
Ngạn Chi cảm thấy sợ hãi đảo mắt sang nơi khác sau đó lại gật đầu. Hắn khó chịu với nàng đặt Ngạn Chi ngồi dậy, song hắn đứng dậy ngay. Thừa Cầm trầm giọng với nàng.
"Nếu tôi không về kịp thời! thì có lẽ ngày này năm sau cũng sẽ là giỗ của cô rồi đấy!
Tại sao cô cứ thích động chạm, sờ mó vào những thứ kì lạ, cô không sợ chết à?"
Hắn mắng cho nàng một vố, Ngạn Chi như một đứa trẻ bị phụ huynh mắng. Nàng khó chịu, cũng đúng! Hắn tuổi tác không rõ, Ngạn Chi nàng chỉ mới 18 tuổi. Làm sao mà ngang bằng đây!
"Được rồi, được rồi! Là ta đã quá tò mò, ta sai rồi! hiện giờ ta cảm thấy hơi mệt ngươi còn mắng ta, huynh còn lương tâm không vậy?"
Ngạn Chi cố nghĩ, một tên lão già hơn nghìn tuổi đội lốt trai trẻ rồi lại đưa Ngạn Chi về căn nhà nhỏ này, không phải biến thái thì cũng là muốn gì đó từ nàng. Nghĩ đến đây lập tức Ngạn Chi rùng mình, nàng lắc đầu bắc bỏ.
Nếu như hắn muốn làm gì mình thì cũng không cứu mình đến lần thứ ba!
Nàng tấu với hắn.
"Ta muốn nghĩ ngơi một lát!"
"Ừ"
Ngạn Chi nghe xong liền nghĩ đến một tên nhạt nhẽo thì làm gì ra trò, cho dù sống hơn nghìn năm cũng chẳng có kinh nghiệm chăn gối với nữ nhân nào.
Ngạn Chi dùng tay chống, thân người dần khom đứng dậy, mệt mỏi lạng qua lách lại. Không yên tâm Thừa Cầm muốn tới đỡ nàng, Ngạn Chi tỉnh ngay sau đó, sợ hãi hành động đụng chạm của hắn vào cơ thể nàng, Ngạn Chi lùi ra xa xua tay với hắn.
"Không cần! Không...cần! Ta tự đi được! không, không phiền đến huynh đâu."
Bước chân Ngạn Chi đi lùi, cặp mắt dán thẳng vào mắt Thừa Cầm đề phòng hắn lại gần. Thừa Cầm trở nên phương tạp chau mày khó hiểu.
Sau khi đã lùi tới giường ngủ an toàn, Ngạn Chi liền cười vô tri.
"Haha! huynh, huynh làm gì làm đi! Ta ngủ, ta ngủ trước!"
Thừa Cầm không muốn ở lại lâu hơn với Ngạn Chi, nhanh chóng lấy đi sợi dây chuyền liếc nhìn Ngạn Chi một cái trong sự né tránh vô tri của Ngạn Chi, hắn rời khỏi căn phòng, đóng sầm cánh cửa. Ngạn Chi giật mình nhìn về hướng hắn vừa mới rời khỏi.
"Yô! Làm ta giật cả mình! Nóng tính thế cơ à?"
Nàng vuốt vuốt ngực hạ cơn giật tâm lúc nãy, không dự lâu liền thổi nến sáng, nằm xuống giường đắp chăn ấm. Mắt dịu dịu chớm liên hồi, cơn mê man giấc ngủ khó chịu hơn bao giờ hết. Ngạn Chi cố gắng nghiên cơ thể lăn vài cái, sau đó liền ngủ thiếp đi.
Thừa Cầm sau khi rời khỏi phòng, hắn vãn như cũ ngồi ở cái ghế nhỏ bên bờ hồ. Lần này Thừa Cầm dùng viên đá nhỏ, ném ngang mặt nước.
Hắn vốn không quan tâm những gì về Ngạn Chi, nếu như lúc đó hắn bỏ rơi nàng thì có lẽ bây giờ hắn sống rất bình thường tại căn nhà này rồi! Nhưng có vẻ nơi này không còn an toàn nữa. Một khi khí tức bên trong ngọn lửa phát ra từ mặt dây chuyền lộ ra bên ngoài thì nơi này sẽ không còn dùng được.
Sau một hồi suy nghĩ, bước chân lẵng lặng đi đến con suối lớn lúc nãy. Sang phía bên kia, đi đến hang động gặp chuyện khoe cơ thể đáng xấu hổ lúc nãy khiến Thừa Cầm cạn lời.
Hắn tiến gần vào hang động thứ hai, ngọn lửa hồng duyên vẫn cứ xuất hiện như chưa có gì xảy ra. Thừa Cầm dùng tay hút lấy lửa hồng duyên lại gần hơn, vốn hắn muốn cất lấy ngọn lửa đó nhưng chẳng biết vì sao nó lại bay vụt khỏi tay Thừa Cầm, sau đó đi xuyên khỏi hang động phát sáng này.
Thừa Cầm vẫn không hiểu nổi lí do nó rời đi, hắn nhìn nó dần biến mất. Mí mắt hắn rũ xuống, nhẹ nói.
"Vẫn chưa đến lúc!"
Hắn nói xong liền ngồi xổm xuống nền đá, nền đá lõm chõm gập ghềnh, nước đánh rêu thành mảng trên phiến đá khiến cho địa hình trơn chu hơn.
Thừa Cầm xếp hai chân lại với nhau, dùng nội lực luyện pháp lực, nguồn ánh sáng đỏ bay lượn xung quanh cơ thể Thừa Cầm. Hắn nhắm mắt dung hòa nội lực với khí tức của sợi dây chuyền lúc nãy, sợi dây chầm chậm từ trong áo Thừa Cầm đi ra ngoài. Mảnh đá trên dây rơi vãi tia sắc đỏ, dung hòa với linh lực của Thừa Cầm bên ngoài.
Hắn dùng nội lực chuyển hóa linh lực bên ngoài đưa vào bên trong nội tạng và các mạch máu. Quá trình diễn ra không có bất cứ một sai sót nào, thứ sắc đỏ bên trong mặt đá cũng dần cạn kiệt, quá trình hấp thụ của Thừa Cầm cũng vì thế được dừng lại.
Dù cho quá trình đã kết thúc nhưng hắn vẫn ngồi đó lặng thinh, rồi lại hồi ức về quá khứ, một hình ảnh của một nam tử hiện ra.
Nam tử trước mặt hắn đang cười rất tươi, nhưng lập tức khuôn mặt nam tử đó biến dạng. Nam tử tươi như hoa đó trên khoang miệng nôn ra rất nhiều "máu", sau một chốc nhanh chóng liền nhuộm đỏ y phục môn phái. Một thanh kiếm kì lạ đang cắm trên tim nam tử đó. Thiếu niên cố mở miệng.
"Vì!.... Sao?"
Cơ thể nặng trĩu của y liền ngã nhào ra đằng sau....
Đôi mắt nhắm nghiền của Thừa Cầm dần mở ra, ánh mắt hắn bén như đao, đôi chân mày đậm rậm rạp.
Đường nét thanh tú như nam tử mới lớn nhưng lại không dấu đi khí chất trưởng thành.