[Lưu ý: tác phẩm có nhiều chi tiết tự tạo, tạo ra sự riêng biệt. Không so sánh với bất cứ luận cứ cố định tại trang web nào.]
Chương 10: "Dám Đánh Ta?"
Nhân vật: Tô Ngạn Chí, Thừa Cầm.
Trong dãy thời tiết lạnh giá đó, chỉ một mình nàng, chỉ có một. Nàng đã bị chính phụ thân ruột thịt cùng máu mủ nhốt tại một nơi xa lạ không một bóng người, cơ thể Ngạn Chi co rúm lại một cuộn nhỏ.
Ngạn Chi hiện tại cứ như con tê tê, khi loài tê tê cảm thấy bị đe dọa sẽ tự cuộn lấy bản thân để bảo vệ lớp phía trong, nàng cũng như thế.
Nhưng nàng không có lớp vẩy cứng bên ngoài, Ngạn Chi chỉ là một con người phàm tục. Cơ thể Ngạn Chi gầy gò đến nổi da bọc xương, đến cả đốt xương sườn cũng lộ rõ ra khỏi lớp áo mỏng. Cứ như thế nàng ngủ thiếp đi trong khuôn mặt đẫm nước mắt kéo thành dòng, mái kho củi bị thủng một hố lớn, tuyết nhè nhẹ rơi vãi xuống cơ thể Ngạn Chi.
Không một ai có thể âu yếm cơ thể đang buốt giá rung rẩy lên vì lạnh này của Ngạn Chi......
Quay về hiện tại, cứ mỗi khi nàng nhớ về năm tháng bị đối sử lạnh nhạt ở "Tô phủ" thì nàng lại tủi lòng, không khóc than, không tức giận, không làm điều gì, chỉ có khuôn mặt vô cảm song lại cười nhạt của nàng. Chẳng ai biết nàng đã bị đối sử ra sao, có ghê gớm hơn điều nàng mới hồi ức.
Dù chỉ có một mình Ngạn Chi ở lại bờ hồ này, nhưng những chú đom đóm đã quay quanh nàng cũng như một lời an ủi nhỏ nhoi cho tâm hồn đầy vết thương thầm lặng.
Ngạn Chi nhẹ nhàng thưởng thức cảnh đẹp giữa đêm với những chú đom đóm đang bay lượn, dùng bàn tay lướt nhẹ trên dòng nước chảy xuôi, cứ như thế nàng thả nhẹ linh hồn theo dòng nước.
Từ đâu đó phía bên kia bờ, lại có một dãy ánh sáng sáng chói lòe loẹt. Ngạn Chi rõ là người hiếu kì, liền không quan tâm bản thân đang ở một con suối chảy cũng khá xiếc. Tuy nàng cưỡi kiếm không được, nhưng bơi lội nàng là giỏi nhất trong phủ.
Cơ thể nhẹ tênh với kĩ thuật bơi lội điêu luyện, lặng sâu xuống dưới tránh đi dòng chảy mạnh đột nhiên vùng ngực trái Ngạn Chi đau nhói khiến nàng phải dùng tay bóp mạnh vào ngực trái.
Cố gắng hồi lâu cuối cùng nàng cũng đã thuận lợi qua được bên kia dòng suối, khi đôi chân nàng chạm đất cơ thể dần lộ lên nơi khô ráo, y phục và cả thân thể nàng ướt sũng. Nàng mắng chửi.
"Cảm giác đau tức ở ngực này! Ngươi muốn hành hạ ta đến bao giờ đây hả?....
Một trái tim phế vật! Nếu thật sự có cách nào để thay trái tim thì ta đã khoét ngươi ra thay cái khác từ lâu rồi."
Ngạn Chi mắng cho hả giận, song không mảy may quan tâm đến cả cơ thể đang ướt át liền tò mò đi lại gần nguồn ánh sáng bí ẩn đó. Đi mãi, đi mãi cuối cùng cũng tìm ra được nơi bắt nguồn luồng ánh sáng đó, không ngờ hiện ra lại là một hang động.
Bên trong được phát sáng bởi một loại sinh vật có tên là sâu phát quang, bên dưới hang động nơi những vách đá và có một dòng nước màu xanh biển.
Mọi sự hiếu kì của Ngạn Chi bột phát ngay lúc bấy giờ, nàng tò mò với mọi thứ phát sáng, tò mò với cơ chế phát quan của các loại sinh vật kì lạ này.
Khóe miệng Ngạn Chi cong, đưa ra một hàm răng trắng buốt không thể khép môi lại ngay.
Đi dần vào bên trong lại có một thứ gì đó bí ẩn đang nằm giữa hang động thứ hai bên trong, cơ thể to lớn dài Ngoằng, màu của sinh vật đó bị che phủ bởi các sinh vật phát sáng bên trên.
Ngạn Chi nheo mắt cố nhìn ra thứ đó là gì, nhưng với tầm hiểu biết hạn hẹp thì nàng chỉ đưa ra kết luận mơ hồ sau một lúc lâu suy nghĩ.
"Sinh vật này.... Nhìn giống rồng bản vẻ ta nhìn thấy ở trong sách thế nhỉ!"
Ngạn Chi vẫn mơ hồ, nhưng sau đó lại tự cốc đầu mình.
"Ngạn Chi à Ngạn Chi! kiến thức mi hạn hẹp quá rồi đó! Sao lại có rồng ở đây được, trong sách cũng có nói. Năm xưa long tộc bị diệt không để lại nòi giống thì sao mày lại nghĩ nó là rồng thế này."
Nàng vừa nói vừa quay đầu đi luẩn quẩn không chú ý đến sinh vật đang nằm yên ở đó, nàng vắt ó suy nghĩ kiệu sinh vật này rồi cuộc là con vật gì.
"Không phải rồng! Ta xem xem, còn con gì nhìn thân hình giống con này nhỉ? Ay da... Đau đầu quá."
Ngạn Chi quyết định bỏ cuộc, khi nàng quay đầu không ngờ sinh vật đó lại biến mất, chỉ còn lại một ngọn lửa bay lơ lửng trước mặt nàng. Ngạn Chi ngơ ngác.
"Ế! Sinh vật đó đâu rồi? Vừa mới nãy còn ở đây cơ mà!"
"Đâu rồi?"
Nàng tiếp tục nhìn ngó, lúc sau mới chú ý đến ngọn lửa bay trên không trung này. Ngạn chi đi lại gần ngọn lửa đó, không biết nàng ngu hay liều lại lấy tay muốn chạm vào ngọn lửa đỏ rực đó.
Không ngờ một hiện tượng nguy hiểm lập tức xảy ra, ngọn lửa đó đang bùng cháy lớn hơn, giống như đang muốn phát nổ, Ngạn Chi chỉ biết phản ứng là mở to đôi mắt. Bổng có một vòng tay kéo nàng lùi về phía sau, bàn tay to lớn che đôi mắt trong veo đang hoảng hốt lại.
Giọng nói trầm có chút tức giận.
"Cô lại đi lung tung gì ở đây?"
Không có chút động tĩnh của sự phát nổ ngọn lửa đó nữa, cũng đã khiến nàng hoàng hồn đá vào hạ bộ của tên đó, giật khỏi người hắn.
"Ai? Tên biến thái nào dám ôm ta thế hả? Ta giết...."
Cứ ngỡ là tên biến thái nào, hóa ra là Thừa Cầm. Thừa Cầm nhìn nàng co giậy khóe miệng khó khăn.
"Biến thái?....Vừa nãy ta không che mắt cô lại....thì bây giờ hai mắt cô đã mù rồi!"
Ngạn Chi cười híp mắt, tỏ vẻ không tin tưởng:
"Mù? ahahaha."
"Huynh hù ai vậy! Cái thứ quái quỷ gì ở trong cái sơn động đẹp đẽ.....đúng là nhiều thứ kì lạ."
Nàng lại tiếp tục tự an ủi bản thân.
"Làm sao vì ánh sáng nhỏ đó mà mù được chứ! Haha!"
Nàng dần cất đi nụ cười gượng gạo khi thấy khuôn mặt khó khăn của hắn, nàng ngỏ ý hỏi hang.
"Lúc nãy ta tưởng huynh là tên biến thái nào đó! xin lỗi nhé, ta không cố ý đá huynh đâu!
Huynh có đau lắm không?"
Sắc mặt hắn méo mó phản bội cơ thể đang gồng sức. Thừa Cầm hít sâu một hơi cố gắng trả lời Ngạn Chi.
"Không sao!"
Dù Thừa Cầm cố gồng như thế nào thì nàng đều nhìn hết cả ra rồi, Ngạn Chi cố chuộc lỗi bằng cách xin lỗi Thừa Cầm thật nhiều. Nhưng không chốc lâu sau nàng lại thắc mắc y.
"Nhưng mà! Nơi hẻo lánh này! huynh tới đây làm gì thế?"
Thừa Cầm đảo mắt chầm chậm không hấp tấp, hắn đáp lại bằng giọng nói trầm ấm nhưng có phần lạnh lùng ẩn sâu bên trong. Một điều mãi không thay đổi chính là ánh mắt cứ như thù địch của hắn lúc nào cũng đưa ra như thế. Đến cả Ngạn Chi cũng e dè trước đôi mắt hung hăng đó.
"Sơn động này là nơi ta tắm mỗi ngày! Ta đến đây cũng không phải chuyện lạ!
Nhưng ta lại thắc mắc, vì sao cô lại đến nơi này?"
Hắn vừa nói vừa tiến bước lại gần Ngạn Chi. khiến Ngạn Chi cứ lùi dần, lúc cấp bách nhờ câu hỏi của y Ngạn Chi mới nhớ ra chuyện lúc nãy, nàng hấp tấp hỏi y.
"Đúng rồi! Lúc nãy huynh có thấy sinh vật thân dài ngoằn nằm ở đây không?"
Ngạn Chi vừa nói vừa chỉ đến.
Thừa Cầm với khuôn mặt vô cảm nhìn Ngạn Chi, sau đó nhìn sang nơi ngón tay nàng chỉ đến rồi lắc đầu nói với nàng:
"không thấy!"
Vẻ mặt Ngạn Chi tỏ ra vẻ thất vọng, thở dài:
"thế là ta đã nhìn lầm à?"
Hắn đảo mắt xuống dưới rồi nhìn thẳng vào mắt nàng giọng nói dần nhỏ.
"Mau về đi! về ngôi nhà lúc sáng rồi an phận nghĩ ngơi đi!"
Nhưng Thừa Cầm nghĩ Ngạn Chi là một người dễ nghe lời thế sao? Y có nằm mơ cũng chẳng thấy được đâu. Ngạn Chi vênh váo khuôn mặt, khinh thường lời khuyên từ Thừa Cầm.
"Hơ! Ta không về!"
"Cô!"
Thừa Cầm sốc với sự kiêu ngạo của Ngạn Chi. Hắn không quan tâm nàng nữa, quay đầu nhìn sang hướng khác.
Ngạn Chi liếc nhìn hắn một hồi lâu giờ đây Ngạn Chi mới để tâm đến cơ thể phía trên được gọi là thân trên đang trần chuồng, không một tấm vải che đi. Cơ bụng lộ rõ nhiều múi cơ, tay và ngực săn chắc.
Khuôn mặt Thừa Cầm ngô hơn những đồng môn khác nàng từng gặp, Ngạn Chi tự hỏi thầm.
[Hoá ra ở Đại Cát điện nam nhân đều đẹp như thế này sao? Sao lúc trước ta không để ý hắn lại tuấn tú như thế nhỉ?]
Nàng không biết ngượng mà nhìn say đắm. Thừa Cầm thấy cô đã yên lặng thì biết có gì đó không hay, hắn ngước nhìn sang Ngạn Chi, nhìn thấy nàng đang chăm đôi mắt vào thân thể của Y. Thừa Cầm lúng túng vội lấy tay che thân. Ngạn Chi không khách khí lại gần dở nụ cười gian manh, tỏ thái độ hứng thú.
"Thừa Cầm"
"?"
Ngạn Chi chỉ vào phần bụng y:
"Hình như cái đó! cái nhiều khúc kia là cơ bụng nam nhân đều có đúng không?
Ta chưa bao giờ thấy cả?"
Thừa Cầm Lúng túng né tránh ánh mắt cứ dán mãi vào chàng, cứ né bên này Ngạn Chi lại theo bên đó. Thừa Cầm lúng túng có cả tức giận và bất lực nói với nàng.
"Xằng bậy! Một nữ tử lại muốn nhìn thân thể nam nhân? Cô có biết ngượng không thế?"
Ngạn Chi vẫn đi theo.
"Ta không quan tâm! Hiện giờ ta chỉ muốn xem rõ cái cơ thể nam nhân các huynh ra sao thôi!"
"Tránh ra!"
"Không tránh! cho ta coi thử đi!"
"Không được! Tránh ra!"
"Ta không tránh!"
"Cô tránh ra! Buông tay!"
"Ta không buông!"
Cuộc đối thoại giữa Ngạn Chi và Thừa Cầm diễn ra. Thừa Cầm càng đẩy nàng ra xa thì nàng càng cố nhít lại gần, y cho là cô đã bị trúng mùi hương hoa mị.
"Cô bị trúng hương hoa mị rồi à?"
Y liền thấy chẳng lành suy nghĩ.
[Tiêu rồi, chẳng lẽ là ngọn lửa hồng duyên lúc nãy?]
Lửa hồng duyên: là một ngọn lửa tình ái trần tục, nhưng thân là một vật cao quý hơn bật con người phàm trần. Của người được gọi là hồng duyên dạng viên đan. hiện tại vẫn không thể tiết lộ danh tính của lửa hồng duyên.)
Nàng bắt đầu càn quấy, níu lấy y. Với sự đôi co hai bên, Thừa Cầm không còn kiên nhẫn với nàng thêm được, y dùng tay "đánh" vào sau gáy nàng, khiến Ngạn Chi ngất ra ngay lập tức. Thừa Cầm nhanh tay đỡ lưng Ngạn Chi, song bế Ngạn Chi lên, hắn thở dài.
"Một nữ tử kì quái!"
Ngạn Chi lẩm bẩm nho nhỏ khi bị đánh ngất. Thừa Cầm tiếp tục trách nhiệm của kẻ đánh ngất mà phải cõng nàng về, bế Ngạn Chi bay qua con suối lớn, đổi thế bế sang cõng. trên vai Thừa Cầm hình như nàng đang nói mê, giọng nói của nàng dần như đang khóc.
"Phụ thân! Con sẽ không tái phạm nữa đâu. Phụ thân đừng bỏ rơi con!
Không phải là con làm mà!"
từng giọt nước mắt lăn trên sống mũi rồi lại va phải vai Thừa Cầm, dồn lâu cũng tạo thành hủng vành nước trên vai áo của Thừa Cầm. Y không quan tâm cũng không bỏ mặc nàng, hắn dùng đôi tay đang níu dưới chân nàng vỗ nhẹ vài cái vào bắp chân che đi nổi sợ hãi của Ngạn Chi.
Thừa Cầm đôi mắt hờ hững và đôi chân vẫn như một cỗ máy đưa Ngạn Chi về ngôi nhà nhỏ cạnh bờ hồ. Đặt Ngạn Chi xuống giường, đắp chăn kĩ càng cho nàng, hắn vừa muốn rời khỏi lại bị đôi tay nho nhỏ níu kéo.
Hóa ra là nàng đã tỉnh táo. Hiện giờ nàng không còn càn quấy, không la lối um sùm, không động tay động chân nữa, Thừa Cầm rất thuận với tính cách lúc này của nàng. Thừa Cầm nhìn Ngạn Chi cũng đã dịu dàng hơn. Hắn nhẹ nhàng hỏi nàng.
"Tỉnh rồi à?"
Ngạn Chi nhìn lấy đôi mắt Thừa Cầm, đưa cơ thể ngồi dậy, mệt mỏi hỏi hắn.
"ta đau cổ quá!"
Thừa Cầm cũng không phải là tên máu lạnh vô tình, biết rõ vì cú "đánh" lúc nãy vào gáy đã khiến nàng đau nhức, hắn hỏi Ngạn Chi.
"Có cần ta xoa bóp không?"
Ngạn Chi ngạc nhiên:
"Huynh còn biết xoa bóp à?"
Thừa Cầm: "không thì ta đi đây!"
"ấy! cần cần cần! ta cần chứ!"
Thừa Cầm nghe như thế thì thở dài, cũng chấp nhận đến xoa bóp vùng cổ Ngạn Chi. Bàn tay y nhẹ nhàng ấn vào vùng gáy, xoa bóp nhẹ nhàng. Ngạn Chi thỏa mãn nụ cười chưa đầy âm mưu nói thêm.
"Lúc đó là ta quá kích....
Nhưng mà..."
Vừa nói dáng vẻ nhẹ nhàng của nàng ta thì, nàng đã quật Thừa Cầm xuống nền nhà. Gào hùng hổ với Thừa Cầm. Chỉ biết Thừa Cầm kêu lên một tiếng đau đớn, hai tay bị Ngạn Chi ngồi trên lưng y siết chặt.
"Dù thế nào thì huynh cũng đừng động thủ mạnh với ta như thế chứ! CỔ MỎI CHẾT TA RỒI!
YAAA!"
Dứt câu nàng đập thẳng vào mặt Thừa Cầm, cú đấm thẳng tấp hùng mạnh của nàng cứ thế nệnh vào khắp người Thừa Cầm. Lúc này y chỉ biết hứng trận từ nữ tử hung hăng này. Không phải vì y nhượng bộ mà là hắn đang bị trọng thương do thứ gì đó gây ra.
Ngạn Chi vừa đấm vừa trách.
"Này thì đánh ngất ta!
Này thì đánh ta này!
CHẾT ĐI!"
mỗi cú đấm của nàng đều như trời giáng, giờ đây Thừa Cầm đã hiểu cảm giác của Lăng Thiếu là đau như thế nào. tiếng rên đau đớn âm ĩ của y vang cả ngôi nhà.
Ngạn Chi vố thẳng một cái cuối cùng, cuối cùng nàng cũng đã nguôi giận, Hà sức thở lấy hơi tiếp sức. Buôn lỏng tay Thừa Cầm rồi ngồi bệch xuống nền nhà.
"Hà... Hà, mệt chết ta rồi! huynh ăn gì mà tỉnh dai như đĩa vậy? ta còn định đánh cho huynh ngất đi!"