Ngàn Đảo Ngàn Tìm

Chương 8: Bão Tố (1)




Hầu hết khách của cửa hàng đồ lặn đều là khách lẻ không hẹn trước, có lúc cửa hàng sẽ rất bận, có khi thì lại nhàn rỗi. Khi có nhiều khách hàng, tất cả nhân viên đều phải được điều động, Trần Gia Tuấn phải lo việc bổ sung thiết bị trong cửa hàng, anh thường lái xe bán tải lui tới giữa thị trấn và cửa hàng, Diệp Phi ở lại trông coi cửa hàng một mình, cũng chăm sóc khách hàng đến tư vấn một chút, nhưng Trần Gia Tuấn đã nhiều lần dặn dò cô rằng chuyện gì không hiểu thì không được nói bừa. Cô rất cẩn thận trong lời nói, cứ hễ có việc gì không chắc chắn là cô sẽ thẳng thắn nói với khách hàng rằng “Tôi cũng không hiểu rõ việc này lắm, đợi huấn luyện viên trở về sẽ giải đáp giúp ngài.”

Trong ngoài cửa hàng đồ lặn đều được cô sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, ngoài việc quét dọn bình thường hàng ngày, công việc trong tay cô cũng không nhiều, thế nên thỉnh thoảng cô sẽ giúp Vạn Bồng xách bình khí hoặc giúp Vấn Tạp đẩy thuyền. Vì cứ phải chạy đi chạy về giữa bãi biển và cửa hàng đồ lặn, việc chuyển đổi giữa giày và chân trần quá rườm rà, cô liền học theo các nhân viên khác đi chân trần. Thỉnh thoảng có đá và vụn san hô dưới đáy biển, cô không cẩn thận giẫm phải, đau đến chảy nước mắt. Vạn Bồng cười: “Cô không có một đôi chân địa phương thì đừng có bắt chước người địa phương.”

“Chẳng phải các cậu cũng tôi luyện từng chút một sao?” Diệp Phi cong cánh tay, để lộ ra bắp tay hơi nhô lên: “Nhìn xem, tôi lợi hại hơn lúc mới đến đây nhiều rồi! Tôi đã có thể cầm bình khí bằng một tay rồi đó.” Trần Gia Tuấn đi ngang qua họ, anh liếc nhìn Diệp Phi bằng ánh mắt khinh thường, giống như đang coi thường cơ bắp bé tẹo của cô, nhưng anh cũng không nói mấy lời như "đừng có đụng vào thứ không bảo cô làm".

Cô chạy đôn chạy đáo trong cửa hàng, khách hàng đã coi cô như một nhân viên chính thức từ lâu. Có người đến thuê đồ lặn trong cửa hàng lần đầu tiên, sau khi trở về, anh ta cởi thiết bị rồi gọi Diệp Phi để hỏi chỗ làm sạch nó ở đâu.

Diệp Phi chỉ về một hướng, nhưng khi nhìn thoáng qua cô liền phát hiện khách hàng chưa đóng nắp chống bụi, đây chính là lý do mà Vạn Bồng bị mắng mấy ngày trước. Cô không nhịn được mà nhắc nhở: "Cái đó, cẩn thận đừng để nước vào, đồ của anh..."

Cô còn chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Trần Gia Tuấn: "Đừng có mà lo chuyện bao đồng, đó không phải là chức trách của cô.

"Tôi đang giúp anh tránh tổn thất thôi mà." Diệp Phi bĩu môi: "Đúng là lấy oán báo ân, không quan tâm thì không quan tâm!"

Trần Gia Tuấn cúi đầu nhìn cô, lúc hai người đang giằng co thì đột nhiên nghe thấy một tiếng "tủm", vị khách kia đã ném thiết bị điều chỉnh hơi thở vào thùng nước. Diệp Phi vội vàng chạy tới nhặt lên, Khắc Lạc Y đã từng nói, cái phần kim loại nhỏ xíu trên đó trị giá mấy trăm đô la, tuy không phải tiền của mình nhưng cũng không thể lãng phí như vậy. Bây giờ cô đã quá hiểu về tầm quan trọng của việc tiết kiệm rồi.

Ông chủ thích nhíu mày cũng đi tới, anh cầm lấy thiết bị điều chỉnh, nhíu chặt mày.

Sự cố tương tự cũng thỉnh thoảng xảy ra, những người khác trong cửa hàng cũng không lo lắng, ai nấy đều bận rộn với công việc của mình. Sau khi Khắc Lạc Y tiễn học sinh rời đi, cô ấy lấy từ sau quầy ra hộp bánh quy hình vuông, gọi mọi người ngồi xuống bàn: “KC sẽ lo liệu, anh ấy có tư chất bảo trì thiết bị.”

Trần Gia Tuấn xụ mặt: "Không được ăn uống trong cửa hàng của tôi! Sẽ thu hút kiến đến bây giờ."

"Yên tâm, chúng tôi sẽ lau sạch mà."

"Tôi phải sửa thiết bị, cần phải dùng cái bàn đó!” Ngữ khí của anh rất cứng rắn, nhưng tiếc là không hề có sức uy hiếp, Diệp Phi khom lưng chuẩn bị đứng dậy, nhưng thấy mọi người đều mắt điếc tai ngơ thì cô lại ngồi xuống ghế. Ngay cả Đao Ba cũng chỉ vào chiếc bàn gỗ nhỏ trong góc, nói: “Bên kia trống kìa.”

Trần Gia Tuấn không nói nữa, hậm hực đi đến bên cạnh, đặt cái thiết bị điều chỉnh đã bị vào nước xuống rồi đi đến phòng thiết bị lấy dụng cụ. Lúc đi ra, anh chỉ vào Diệp Phi: "Cô, đừng ăn nữa, tới giúp tôi trước đã."

"Bây giờ là giờ trà chiều." Khắc Lạc Y ấn vai Diệp Phi xuống, cười hì hì: "Cô cứ yên tâm ăn đi, cái này là do bọn tôi dùng tiền boa để mua, ông chủ không quản được."

Đao Ba vẫn ngắn gọn súc tích như trước: "Eat first. "

Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!

Trần Gia Tuấn không nói câu nào, anh đi ra sân sau lấy bình khí để sấy khô thiết bị điều chỉnh, trải một mảnh vải bông sạch rồi tháo dỡ nó ra thành nhiều phần nhỏ. Đao Ba ăn hai cái bánh quy rồi cũng cầm lấy thiết bị điều chỉnh của chính mình bước đến ngồi bên cạnh Trần Gia Tuấn: “Tôi cũng làm sạch cái của mình một chút.”

Đúng lúc này, hai học trò của anh ta bước đến hỏi: “Huấn luyện viên, bây giờ chúng tôi đã có thể làm kiểm tra cuối khóa chưa?"

Trần Gia Tuấn phất tay: "Cậu đi làm việc đi, để tôi làm cho."

Khắc Lạc Y cười khúc khích: "Còn cái của tôi nữa, tôi cũng muốn bảo dưỡng nó một chút, vất vả cho ông chủ rồi."

Vạn Bồng đi ra từ phòng thiết bị, trong tay cậu ta cầm hai cái thiết bị điều chỉnh hơi thở: "À, mấy ngày nay khách hàng phàn nàn, nói hai cái này không hữu dụng lắm, hay anh cũng kiểm tra thử xem..."

Trần Gia Tuấn lườm cậu ta: "Cái gì cũng do tôi làm thì còn cần cậu làm cái quái gì?"

Vạn Bồng cọ tới cọ lui, biện giải nói: "Huấn luyện viên nói dù sao cũng phải thi, bảo tôi làm hai cái đề mục."

Diệp Phi ăn bánh quy xong, cô đi đến hồ nước để lấy giẻ lau, định lau sạch vụn bánh trên bàn. Vừa xoay người lại, cô đã bắt gặp ánh mắt của Trần Gia Tuấn. Anh hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Phi: “Đều là lỗi của cô!”

Cô dở khóc dở cười: “Tôi vốn định nhắc nhở anh có được không hả?”



Khắc Lạc Y kéo cổ tay áo cô: “Thế này là đúng rồi, anh ấy cần phải được dạy dỗ một chút.”

Trần Gia Tuấn nghiến răng nghiến lợi: "Khắc Lạc Y, cô có phải là nhân viên của tôi không đấy? Có tin là tôi sa thải cô hay không?!"

"Chúng ta thế này, ông chủ sẽ không tức giận chứ?" Diệp Phi ghé sát tai Khắc Lạc Y, nhỏ giọng hỏi.

“Tôi đã nói từ trước rồi mà, ông chủ chỉ đang giả vờ hung dữ thôi.” Khắc Lạc Y nháy mắt: “Trên đảo đôi khi cũng khá nhàm chán, chúng ta cũng cần giải trí một chút chứ, đúng không.”

Diệp Phi gật đầu. Quả nhiên tất cả những người đi ngược với loài người đều là những con hổ giấy.

Khắc Lạc Y đề nghị: "Nếu cửa hàng đã bận rộn như thế thì anh có thể giao một số việc cho Phi xử lí, chẳng hạn như để cô ấy trả lời một số câu hỏi của khách hàng, giúp đăng ký, kiểm tra thiết bị hay giữ chỗ cho thuyền gì đó."

“Các cô làm chủ rồi, còn cần hỏi tôi sao?” Trần Gia Tuấn giơ cái thiết bị điều chỉnh giống như con bạch tuộc lên, chung quanh có bốn năm cái chất thành một đống, anh lẩm bẩm nói: “Ai nấy cũng đều không xem tôi là ông chủ, bây giờ tôi mới là shop' slave."

Khắc Lạc Y hỏi Diệp Phi: "Cô có thể hiểu lịch trình trên bảng trắng không?" Cô ấy giải thích một cách chi tiết, các ô trên bảng thể hiện các loại thuyền khác nhau, mỗi con thuyền lại được dùng cho những mục đích khác nhau, ở các ô có viết là dùng để chở nhân viên, ô màu đen là của huấn luyện viên, màu xanh biển là sinh viên, xanh lá là thợ lặn có chứng chỉ.

“Mỗi cửa hàng sẽ có cách ghi riêng nhưng trên cơ bản thì đều tương tự nhau.” Cô ấy lại giải thích cặn kẽ một số câu hỏi thường gặp của khách hàng, đúng lúc Vạn Bồng cũng làm xong đề mục, đi theo Đao Ba ra khỏi phòng học, một số nhân viên khác cũng tụm lại, mỗi người một câu, nói về những vấn đề kỳ lạ mà họ gặp phải trong công việc hàng ngày.

Nhân viên A: "Trên thuyền của các cô có nhà vệ sinh không?"

Diệp Phi: "Không có."

"Vậy sao thì tiện được? Các cô có thể ghé vào bãi biển không người một lát không?"

"Hả, cái này tôi phải hỏi ông chủ..."

Nhân viên B: "Ở đây có thể nhìn thấy cá mập không?"

Diệp Phi: "Cái này thì tôi không chắc."

"Vậy tại sao nó lại được gọi bằng cái tên này? Nếu không nhìn thấy thì có được hoàn lại tiền không?"

"Hả, tôi phải hỏi ông chủ... "

Nhân viên C: "Bộ đồ này dài quá, đổi cho tôi cái mới đi."

Diệp Phi: "Được, những bộ có kích cỡ phù hợp đều ở đây, ngài chọn một bộ đi."

"Ài, không có màu mà tôi thích. Bộ đó thì sao? Bộ đó không tệ."

"Ừm, bộ đó là của huấn luyện viên."

"Tôi có thể mượn dùng một lát không? Tôi thực sự không thích bộ của mình."

"Cái này, xin lỗi, tôi phải hỏi ông chủ... ”

Mà ông chủ vẫn đang vùi đầu kiểm tra thiết bị điều chỉnh hơi thở, nhắm mắt làm ngơ.

Khắc Lạc Y cười nói: "Đừng nghe bọn họ, đa số khách hàng đều rất thấu tình đạt lý. Tô thấy cô không có vấn đề gì đâu."



Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!

Đao Ba cũng gật đầu: "Ừm, có thể."

Mọi người cùng nhìn về phía Trần Gia Tuấn, rất lâu sau anh mới ngẩng đầu lên: "Nhìn tôi làm gì? Các cô cậu đều đã quyết định rồi. Tôi chỉ là một shop' slave thôi."

Trời sắp tối, những đám mây vàng cam bao phủ phía chân trời, theo ánh nắng chiều dần chìm xuống biển sâu, bầu trời ngả dần sang màu đỏ hồng nhạt, bóng hàng dừa như tô điểm thêm cho bờ biển chạy dài đằng đẵng. Mọi người kết thúc ngày làm việc, cùng nhau đi ăn cơm, trước hiên nhà bừng lên ánh sáng của hai ngọn đèn trần trắng xanh, Trần Gia Tuấn vẫn ngồi trong góc sửa chữa thiết bị mà không nói một lời nào.

“Tôi định đi ăn mì, có cần mang cho anh một bát không, thêm chân gà hay là xá xíu?” Diệp Phi ngồi xuống bên cạnh anh: “Nói chung là ngon hơn mì ăn liền nhiều.”

“Cô có tiền chắc?” Trần Gia Tuấn đánh giá cô từ trên xuống dưới.

“Vẫn đủ để ăn bát mì.” Diệp Phi đập hai đồng tiền xuống bàn: “Tôi cũng không định mời anh đâu, của ai người đó trả.”

Anh hừ một tiếng: “Keo kiệt.”

“Cảm ơn đã khen, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng thôi." Cô cầm bàn chải đánh răng trên bàn lên: "Cái này dùng để làm gì, có cần tôi giúp không?"

Anh chỉ vào linh kiện trước mặt: "Những thứ này, chà kỹ đi. Không được làm mất, mất một thứ là toàn bộ đều không dùng được nữa. Đến lúc đó sẽ ghi vào sổ nợ của cô."

Diệp Phi cười thành tiếng: "Miệng hùm gan sứa. Anh cũng chỉ hung dữ được với tôi thôi."

"Tôi đã rất khách khí với cô rồi! "

"Được rồi, tôi biết rồi." Diệp Phi cầm lấy bàn chải đánh răng, cẩn thận chà những linh kiện được đặt trong cái bát nhỏ: "Tôi chẳng biết cái gì mà anh cứ bắt tôi phải làm việc trong cửa hàng của anh."

"Hừ, sợ cô uống hết rượu ở quán bar rồi phơi thây ngoài đường."

"Úi, không đáng sợ như vậy chứ."

"Cô cho rằng đây là thiên đường sao? Cô thử nghe ngóng xem có bao nhiêu người lai lịch bất minh trong các bữa tiệc?" Trần Gia Tuấn liếc cô một cái: "Nếu cô mà là em gái tôi thì xem tôi có nhốt cô lại không."

"Làm em gái anh đúng là chẳng có chút tự do cá nhân..." Diệp Phi bĩu môi: "May mà tôi không phải."

“Hừ, cũng may là cô không phải.” Trần Gia Tuấn phất tay: “Đi ăn mì của cô đi, đừng có đến quấy rầy tôi.”

Diệp Phi đứng dậy: “Không gây phiền phức cho anh nữa, tôi đi đây.”

Anh lại hét lên với cô: "Nếu có khách hàng đến và hỏi cô mấy câu hóc búa như hồi chiều thì cô cứ thẳng tay bảo họ đến cửa hàng khác đi."

Diệp Phi kinh ngạc: "Ông chủ, tôi tưởng tôi mà đắc tội với khách hàng như thế thì anh sẽ cho tôi cút xéo chứ."

"Nếu gặp phải những khách hàng cố tình bới móc thì bọn họ cũng không thượng đế ở đây. Tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ nhân viên của mình."

Cô hồi thần, vui vẻ hỏi: "Nhân viên? Anh cảm thấy tôi đủ tiêu chuẩn rồi sao?"

"Bản thân cô thấy sao?"

"Vẫn chưa tính, tôi còn phải cố gắng nhiều hơn." Cô cố tỏ ra khiêm tốn.

Anh gật đầu: "Cũng coi như là biết người biết ta đấy."