Ngàn Đảo Ngàn Tìm

Chương 7: Sân Chơi (2)




Sau khi ăn trưa, Diệp Phi lau hết toàn bộ cửa sổ và cửa kính trong cửa hàng đồ lặn dưới sự chỉ huy của ông chủ, cả cửa hàng lập tức trở nên sáng sủa sạch sẽ. Đến khoảng ba bốn giờ, hai chiếc ca nô lần lượt trở về, sân thượng của cửa hàng lại trở nên sôi động. Chẳng biết Vạn Bồng lại làm sai chuyện gì mà cậu ta lại bị Đao Ba mắng cho một trận. Cậu ta cúi đầu, chỉ dám vâng vâng dạ dạ chứ không dám giải thích.

Diệp Phi không hiểu được ngôn ngữ của họ, cô thấp giọng hỏi Khắc Lạc Y: "Hai người họ không sao chứ?"

"Đao Ba chính là như vậy, rất nhiều học sinh đều từng bị anh ấy mắng đến khóc. Cô nhìn Vạn Bồng xem, đã bắt đầu mếu máo rồi." Khắc Lạc Y cười rất vui vẻ: "Đao Ba cảm thấy tính cách của Vạn Bồng quá hiền lành, nhưng là một divemaster, chúng tôi nhất định phải có khả năng làm chủ đội của mình chứ không phải để người khác dắt mũi. Hơn nữa chúng tôi phải nắm bắt được khách hàng của mình, bất cứ lúc nào cũng phải khống chế được toàn cuộc." Cô ấy chỉ vào cái thùng nước: "Vừa nãy cũng không có gì nghiêm trọng, có hai thợ lặn khi tháo trang bị không đóng nắp chắn bụi mà đã ném thiết bị điều chỉnh hơi thở vào thùng nước để làm sạch. Vạn Bồng nên để ý bọn họ mới phải."

Diệp Phi nghe hiểu từ thiết bị điều chỉnh hơi thở, nhưng cô không hiểu rõ về nó nên chỉ có thể "ồ" một tiếng.

Khắc Lạc Y kiên nhẫn giải thích: "Nếu không phần phía trước của thiết bị điều chỉnh hơi thở, ừm, chính là bộ phận kim loại tinh vi nhất sẽ bị nước vào. Nếu không được xử lý đúng cách, sau này nó sẽ không hoạt động bình thường được nữa."

"Nói mấy thứ này cô ta cũng không hiểu." Trần Gia Tuấn bước đến và nói với Khắc Lạc Y: "Khi cô làm xong việc còn phải vất vả cho cô và Đao Ba và đưa cái thứ phiền phức này đến trạm xá."

"Cái thứ phiền phức" ngẩng đầu lên: "Tôi tự đi là được rồi."

Trần Gia Tuấn liếc nhìn cô, trên mặt anh không có chút tin tưởng nào. Khắc Lạc Y gật đầu: “Được thôi, tôi đi gọi Đao Ba, cô cứ coi như là cứ Vạn Bồng đi.”

Vẻ mặt của Đao Ba vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng anh ta cũng không hề phàn nàn, lái chiếc xe bán tải của cửa hàng đồ lặn, băng qua nửa hòn đảo, đưa Lạc Khắc Y và Diệp Phi đến trạm xá của thị trấn. Thực tế đã chứng minh sự sắp xếp của Trần Gia Tuấn rất chu đáo và tỉ mỉ, các bác sĩ của trạm xá không nói được tiếng Anh, vì thế bọn họ đều dựa vào Đao Ba để phiên dịch, nhưng khi đụng phải những từ miêu tả bệnh trạng và thuật ngữ chuyên ngành, tiếng Anh của Diệp Phi cũng không đủ dùng, cô và Khắc Lạc Y phải xác nhận với nhau, tìm các từ chính xác nhất để mô tả chúng. Kết quả chẩn đoán của bác sĩ là viêm tai giữa, rất may là dù có dấu hiệu mưng mủ nhưng màng nhĩ không bị thủng. Bác sĩ kê một số loại thuốc tiêu viêm và thuốc nhỏ tai cho Diệp Phi, đồng thời dặn cô phải chú ý vệ sinh ống tai và tái khám định kỳ.

Cuối cùng thì trái tim treo lơ lửng của cô cũng đã hạ xuống một nửa, lúc tính tiền, Diệp Phi có chút chột dạ, nhỏ giọng hỏi Khắc Lạc Y rằng tổng chi phí khám bệnh và tiền thuốc là bao nhiêu.

Khắc Lạc Y trợn tròn mắt, cô ấy giơ chiếc ví trong tay lên: "Trước khi đi, KC nói rằng anh ấy sẽ ứng trước chi phí. Anh ấy không nói với cô sao?"

"Ồ, đúng rồi, ứng trước... còn chẳng phải ghi sổ nữa, lúc nào về thì cùng nhau đi trả lại cho anh ta đi. Anh ta đúng là đồ keo kiệt."

"Được thôi, dù sao cũng không nhiều lắm. Tôi sẽ trả bằng tiền của anh ấy trước. Còn về việc hai người giải quyết chuyện nợ nần như nào thì hai người tự bàn bạc đi." Khắc Lạc Y cười: "KC tương đối nghiêm khắc nhưng vẫn chưa đến nỗi bủn xỉn. Thực ra anh ấy rất quan tâm đến cô đấy."

"Hả?"

"Hôm qua lúc tôi đi lặn về, anh ấy đã nhờ tôi đưa cô đi khám. Nhưng không biết là cô chạy đi đâu, lúc về thì trạm xá đã đóng cửa rồi.”

Diệp Phi nhớ tới buổi sáng hôm trước cô nằm bò trên bàn ngủ, Trần Gia Tuấn cũng không đánh thức cô mà tự mình đi mua cơm trưa về. Nếu thế chắc anh ta cũng không phải là người đặc biệt khó ở chung nhỉ.

“Buổi tối mọi người đi ăn cơm, tôi đã muốn quay về gọi cô.” Khắc Lạc Y giải thích: “Nhưng KC lại kéo mọi người đi, anh ấy nói tâm trạng của cô không được tốt, có đi cũng không muốn ăn gì, đến tối thể nào cũng đói." Cô ấy bắt chước giọng điệu của Trần Gia Tuấn, lạnh lùng nói: "Để cô ta đói hơn một chút để cô ta không có thù oán với đồ ăn nữa."

Diệp Phi tức tối: "Cái tên này giống như cáo vậy!"

“Anh ấy là một người cơ trí.” Khắc Lạc Y nhận xét: “Hơn nữa còn rất tốt bụng.”

“Không phải là rất tốt bụng...” Người nãy giờ không hề nói gì là Đao Ba lại đột nhiên xen vào: “Anh ấy là cực kỳ tốt bụng.”

Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!

Diệp Phi nghĩ cứ coi như là xuất phát từ phép lịch sự thì cô cũng nên nói lời cảm ơn với ông chủ. Lúc cô về lại cửa hàng, một nhóm học sinh đi luyện tập ở vùng biển nông vào buổi chiều vừa mới trở về, Paul tham gia một khóa ôn tập với một huấn luyện viên khác, ông ấy cũng trở lại cửa hàng trong sự phấn khích: "Đã nhiều năm không đi biển rồi, nó vẫn tràn đầy sức quyến rũ như vậy, còn tôi thì đã trở thành một lão già rồi. Đúng là tôi đã bỏ lỡ khoảng thời gian tươi đẹp ấy lâu đến như vậy."

Diệp Phi khẽ hỏi Khắc Lạc Y: "Cô có biết tuổi của ông ấy không? "

"Tôi từng xem qua đơn đăng ký của ông ấy. Tôi cũng không chắc nữa, có thể là 72, cũng có thể là 74."

"Ngưỡng mộ thật, ở cái tuổi đó mà ông ấy vẫn có thể làm những gì mà mình muốn."

Khắc Lạc Y cười: "Lặn ở những vùng biển yên bình rất dễ, đợi đến lần sau cô đến đây cũng có thể thử xem."

Paul cũng khích lệ cô: "Ngày mai cháu cùng đi với bọn bác đi. Bọn họ sẽ đưa bác đến một điểm lặn rất đơn giản để làm quen, không lẽ cháu lại thua cả bác?"

”Cháu chưa học lặn bao giờ, với tai cháu đang bị viêm nữa, mấy ngày nay không thể xuống nước được.” Diệp Phi xua tay lần nữa: “Với cả học phí cũng không rẻ, cháu thực sự chẳng có đồng nào cả. ”

"Nếu cháu muốn học thì cháu có thể làm việc ở cửa hàng đồ lặn một khoảng thời gian để đổi lấy học phí. Bác thấy có nhiều người làm thế.” Paul cười: “Trong cửa hàng cái vài nhân viên xinh đẹp để thu hút khách hàng thì thế nào chẳng tốt hơn.”

“Cháu cũng nghĩ đó là một ý kiến ​​hay.” Khắc Lạc Y khoác vai Diệp Phi: “Đúng vậy, chúng ta cần những nhân viên vừa xinh đẹp vừa thân thiện.”



“Tôi mới là chủ cái cửa hàng này!” Trần Gia Tuấn nhíu mày, liếc nhìn bọn họ một các: "Mọi người đã hỏi ý kiến ​​của tôi chưa?"

“Anh gần như là ở trong cửa hàng cả ngày, ông chủ, anh lạnh lùng quá rồi đó, có thể cười nhiều hơn chút được không?”

Trần Gia Tuấn bĩu môi, nửa khinh thường, nửa uất ức, lẩm bẩm nói: “Bởi vì tôi đã đủ đẹp rồi.”

Tất cả mọi người đều bật cười.

Paul xé một tờ giấy và viết địa chỉ email của mình cho Diệp Phi: "Mỗi ngày bác đều thấy cháu làm việc, đọc sách rất nghiêm túc, bác tin rằng sau này cháu sẽ trở thành một thợ lặn cừ khôi. Đến lúc đó, nếu cháu có còn nhớ đến ông bạn già này, muốn chia sẻ những nơi mà cháu từng đến trên khắp thế giới với bác thì hãy viết thư cho bác."

Cửa hàng đang rất đông đúc, Trần Gia Tuấn cứ luôn bận rộn, khách hàng vừa đi thì lại có người của cửa hàng lặn gần đó đến, mượn một vài cuốn sách về lặn, trò chuyện một lúc; bạn bè đi rồi, lại có một số nhân viên đến thảo luận về những vấn đề họ gặp phải gần đây. Diệp Phi không tìm được cơ hội để cảm ơn ông ấy, mãi đến khi mặt trời lặn, bụng đói cồn cào, cô mới chạy đến quầy hàng bên biển theo lời giới thiệu của Mạt Li để ăn một bát mì. Nước canh rất ngon, ông chủ còn vớt được hai cái chân gà từ trong nồi, nhìn Diệp Phi với ánh mắt dò hỏi: “Ok?”

Cô gật đầu liên tục, nói một tràng: “Ok, ok.” Sau khi ăn no, cô dùng tờ tiền địa phương duy nhất trong tay để trả tiền, sau đó còn được trả lại hai đồng xu.

Khi cô quay lại cửa hàng đồ lặn, mọi người đã giải tán hết. Vấn Tạp cũng đang chuẩn bị rời đi, ông lau mồ hôi trên trán, dùng tiếng địa phương hỏi cô: “Ăn cơm rồi sao?”

Đây là một trong mấy chữ Diệp Phi hiểu rõ, cô liền trả lời: “Cháu ăn rồi.” Đúng là người coi ăn là trời, dù là ở đâu thì cũng thế. Cô nhìn cửa hàng không còn một tiếng động, hỏi: “Tài liệu của cháu vẫn còn trong đó, vẫn chưa đóng cửa chứ?”

Vấn Tạp chỉ vào bên trong: “Ồ, không có. Ông chủ vẫn còn ở đó.”

Diệp Phi cởi dép dưới bậc thang rồi đi lên bằng chân trần. Bước chân cô rất nhẹ, người trong phòng đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, một bài hát cũ đang phát ra từ loa, nghe như thể loại của những năm 80, bài hát vừa hết thì lại được phát lại một lần nữa. Lời bài hát không phức tạp, cô có thể nghe loáng thoáng được vài từ:

Last forever

Ah, yeah i'a be there

These were the best days of my life

……

Ever

These were the best days of my life

Bây giờ khi tôi nhìn lại, mùa hè như kéo dài đằng đẵng, nếu tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn, tôi muốn ở lại nơi đó, ở khoảng thời gian đẹp nhất đời tôi.

...

Tôi và người nắm lấy tay nhau, chỉ tiếc rằng thời gian sẽ chẳng quay lại, khoảng thời gian đẹp nhất trong đời tôi....

Tiết tấu của bài hát rất sôi động, nhưng ca từ lại mang theo ba phần u sầu. Diệp Phi đứng bên ngoài, không biết có nên nhắc nhở Trần Gia Tuấn về sự tồn tại của mình hay không. Sau vài phút, nghe thấy tiếng kéo ghế, anh cau mày bước ra ngoài, một tay cầm cốc mì gói, tay kia cầm lon bia. “Ăn xong rồi?” Anh lạnh nhạt hỏi.

“Ừm, chút tiền lẻ cuối cùng, tôi mua một bát mì chân gà.” Diệp Phi đáp: “Sao anh lại ăn cái này?”

“Trên đảo cũng chỉ có mấy món, ăn vài năm cũng chán rồi, thay đổi khẩu vị một chút." Trần Gia Tuấn vứt rác vào thùng: "Cô ăn xong rồi thì đọc sách tiếp đi."

“Đại khái là tôi đã đọc xong rồi.”

Trần Gia Tuấn không hài lòng: “Đọc xong là đọc xong, chưa xong là chưa xong, đại khái là cái gì?”

“Chính là đọc xong rồi, chỉ là có vài nội dung vẫn chưa hiểu.”

Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!

“Được, vậy để tôi kiểm tra cô." Anh tùy tiện hỏi vài câu hỏi, chẳng hạn như sự thay đổi áp suất nước, sự khác biệt về thính giác và thị giác so với trên cạn, tên của các bộ phận khác nhau của thiết bị, cách xử lí trong quá trình lặn,... Diệp Phi trả lời từng câu một, ngoại trừ một vài chi tiết không nhớ rõ thì tổng thể đáp án không hề sai.

"Cô đọc không đủ tỉ mỉ, có thời gian thì đọc lại vài lần đi." Trần Gia Tuấn hỏi những chỗ mà cô không hiểu và nhận xét: "Nhưng có thể thuộc được thế này thì cũng được coi là nhanh."



"Cái đó..." Diệp Phi khịt mũi: "Hôm qua tôi thức đọc đến hai giờ sáng. "

"Ai bảo cô đọc lúc nửa đêm chứ, không lẽ cô không quấy rầy bạn cùng phòng à? "

"Không có... Tôi đọc ngoài ban công." Diệp Phi giơ tay lên, nói: "Tôi bị muỗi cắn quá trời nè."

Anh khẽ mỉm cười: "Tự làm tự chịu. Có ai ép cô đâu?"

Diệp Phi trừng anh: "Đọc xong rồi anh còn mắng, nếu tôi mà không đọc xong thì không biết là sẽ bị mắng đến mức nào nữa."

Trần Gia Tuấn khẽ cười: "Cô sợ tôi sao?"

"Có một chút." Cô thành thật gật đầu.

“Ừm, vậy là được rồi.” Anh có vẻ rất hài lòng với câu trả lời này: "Đỡ cho cô không chịu nghe lời.”

“Tôi đã rất nghe lời rồi, cửa hàng đã được dọn dẹp sạch sẽ, tài liệu cũng đã đọc xong. Bây giờ tôi đã có thể đi chưa?"

“Đi đâu?”

“Monkeybar.”

“Ngồi xuống!” Trần Gia Tuấn chỉ vào chiếc ghế bên cạnh: “Chỉ biết uống rượu.”

Diệp Phi hít vài cái, ngửi được mùi bia trong không khí, cô bĩu môi: “Anh còn nói tôi, cũng không biết ai mới là con sâu rượu…”

“Hửm?” Anh nhíu mày, quay lại nhìn cô.

Cô lấy hết can đảm, nghiêm mặt nói: "Anh Trần, tôi nghĩ anh có thể có chút hiểu lầm với tôi. Hôm nay tôi đã gặp Mạt Li rồi, cô ấy là một cô gái rất tốt. Không phải là tôi muốn đi quấy rầy Tụng Tây đâu, cũng không phải là muốn đi uống rượu, tôi chỉ muốn đến trò chuyện với mọi người thôi. Tôi không phải là loại người tùy tiện như anh nghĩ, hai ngày trước là do tâm trạng tồi tệ, lại còn say rượu nên tôi hành động có hơi thái quá... "

"Chuyện đó thì có gì thái quá chứ?" Trần Gia Tuấn nở nụ cười chế giễu: "Mấy chuyện đó đều là chuyện thường ngày trên đảo."

" À, đúng thế, plego, đây chính là island life của các anh. Nhưng tôi đến đây không phải để mua vui, tôi..." Diệp Phi nghĩ đến ước nguyện ban đầu của mình khi lên đảo, hai mắt cô trở nên nóng rực, tầm mắt dần nhòa đi."

“Tôi biết tâm trạng của cô không tốt.” Trần Gia Tuấn ngồi xuống trước mặt cô, chậm rãi nói: “Vậy cô nói cho tôi biết, sau khi uống rượu thì ngày hôm sau cô có vui vẻ hơn không? Hừm, vui vẻ còn chưa thấy đâu, đau đầu thì có đủ đấy." Anh hơi gật gật đầu: "Ngoài việc chỗ này muốn nổ tung thì cô còn thu hoạch được gì nữa không?"

"Tôi, tôi chỉ mong..." Diệp Phi quay đi, ra sức lau nước mắt, cả bàn tay cô đều ướt đẫm. Cô chỉ mong một lúc nào đó, cô có thể không còn nghĩ về cái quá khứ ngọt ngào và sự vứt bỏ lạnh lùng của đối phương.

"Thứ có thể dồn con người ta vào chỗ chết là sự trống rỗng." Anh ngừng lại vài giây: "Bận rộn là liều thuốc chữa bệnh tốt nhất của cô."

Đôi mắt Diệp Phi vẫn còn ngấn nước, cô miễn cưỡng mỉm cười: "Vì vậy tôi còn phải cảm ơn anh, đúng chứ?"

Vẻ mặt anh vẫn không thay đổi: “Cô phải cảm ơn tên trộm đã lấy xe máy ấy.”

“Không, tôi vẫn phải cảm ơn anh.” Cô nói một cách chân thành: “Mặc dù trông anh có vẻ keo kiệt, thích nói mấy lời cay nghiệt, lại còn hay bới lông tìm vết..."

Trần Gia Tuấn nhíu mày: "Cô cảm ơn người khác thế này à?"

Diệp Phi không quan tâm đến anh, cô tiếp tục nói: "Nhưng tôi biết, thật ra anh vẫn luôn giúp ta một tay. Bọn họ nói đúng, anh vẫn khá tốt đấy chứ."

Anh "hừ" một tiếng rồi đứng dậy: "Tâng bốc cũng vô ích, tôi sẽ không vì thế mà giao ít việc hơn cho cô đâu." Anh xoay người đi vào trong phòng, lấy ra một xấp đơn và mấy cái cặp tài liệu, nói: "Hôm nay cô sắp xếp lại hết mấy thứ này đi, dựa theo thứ tự đánh số để xếp vào trong cái cặp tương ứng. Còn nữa, cô đọc hết tài liệu rồi, thế còn cuốn sách về các loài cá thì sao? Hay vừa cầm lên là cô đã chảy nước miếng?"

Anh vỗ nhẹ vào cửa kính: "Sau đó nhớ khóa cửa. Nếu để tôi nhìn thấy cô ở Monkeybar thì cô cẩn thận cái tai của cô đấy."

Diệp Phi không phục: "Dựa vào cái gì mà anh có thể đi chứ? Dựa vào cái gì mà anh có thể uống say rồi còn chạy đến bãi biển hút thuốc?”

Trần Gia Tuấn đã xoay người bước đi, nghe thấy câu hỏi của cô, bước chân của anh khựng lại, giọng điệu lạnh lùng như người xa lạ.

Anh nói: "Shop' slave."