Diệp Phi thức dậy vào sáng sớm, nghe thấy tiếng quạt vù vù, tim cô nhất thời loạn nhịp. Dường như tâm trí cô vẫn dừng ở bầu trời đêm sâu thẳm, tĩnh lặng, được đính đầy những ngôi sao lấp lánh như những viên kim cương tinh xảo kia. Trong sự mơ hồ, thậm chí cô còn không thể phân biệt được cuộc đối thoại đêm qua là thật hay chỉ là một giấc mơ. Trên đường đi đến cửa hàng đồ lặn, tâm trạng của cô vẫn rất vui vẻ, bước nhẹ như mây nhưng chẳng hiểu sao cô cứ luôn cảm thấy có chút căng thẳng.
Khâu Mĩ Hân vẫn đến từ rất sớm, pha cà phê và mang sandwich đến. Diệp Phi liếc nhìn bảng trắng, hôm nay có vài học viên cùng Trần Gia Tuấn ra biển để ôn lại những kỹ thuật chính, đây được coi như là chuẩn bị trước khi khóa huấn luyện chính thức bắt đầu. Cô đếm số người và giúp Vấn Tạp xách bình khí.
Yanes cũng đã đến, anh ta hô to: “Sơn ca nhỏ, đến sớm quá nhỉ.” Thấy cô chuẩn bị xách bình khí, anh ta duỗi tay ngăn cô lại, "Để tôi.”
“Tôi cầm được mà.” Diệp Phi muốn giành lại.
“Tôi tin!” Anh ta cười, “Nhưng đây là điều mà đàn ông nên làm.”
Yanes vừa đi vừa hỏi: “Lát nữa cô có ra biển với chúng tôi không?”
Diệp Phi lắc đầu, “Tôi không biết lặn."
"Cô làm việc ở cửa hàng đồ lặn mà lại không biết lặn à." Anh ta rất ngạc nhiên, nhưng sau đó nhanh chóng nói thêm: "Tôi không có ý xúc phạm, chỉ là cảm thấy có chút đáng tiếc."
"Đúng thế, lần trước tới tôi bị mất ví, tai cũng bị viêm."
"Không sao, lần này cô có thể học." Yanes đặt bình khí xuống giá thiết bị, cúi đầu nhìn cô, "Chờ đến khi tôi vượt qua kỳ thi kiểm tra năng lực, cô sẽ là học sinh đầu tiên của tôi được không?"
"À...” Diệp Phi vốn định nói ông chủ hứa sẽ dạy cô, rõ ràng là một giao dịch công bằng vì cô quảng bá nơi đây, lúc này lại giống như một ước định bí mật, ở trước mặt người của cửa hàng, cô không có cách nào nói nên lời.
Yanes hớn hở, “Cô không phải lo về chi phí, chỉ cần tiền tài liệu giảng dạy và làm thẻ đăng ký là được, tôi sẽ không thu học phí cho cô đâu.”
“Anh phải vượt qua kỳ thi trước đã.” Cô nghĩ ra một cái cớ.
"Tôi rất có lòng tin! Hơn nữa danh tiếng của các khóa huấn luyện ở đây rất tốt, tỷ lệ đậu rất cao."
Diệp Phi ừ cho có lệ, không nhịn được mà liếc nhìn về phía Trần Gia Tuấn. Cách đó không xa, anh đang ngồi ở chiếc bàn trên sân phơi, vừa uống cà phê vừa thản nhiên viết cái gì đó, như thể không hề nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người.
Diệp Phi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng cũng có chút mất mát.
Yanes đi ra sân sau để tiếp tục lấy bình khí. Trần Gia Tuấn đặt ly cà phê xuống, bút trong tay vẫn không ngừng, “Diệp Phi, lại đây.”
“Ồ.” Cô đáp, bước lên bậc thang, đứng ở bên cạnh anh. Nhìn từ góc độ này, đường nét xương lông mày của anh nổi rõ, sống mũi thẳng tắp, làn gió ban mai nhẹ nhàng thổi qua, chiếc áo thun buông lỏng trên người, xương quai xanh và cổ tay hờ hững lộ ra.
Diệp Phi chợt nhớ tới ngụm nước miếng mình nuốt ngày hôm qua, đột nhiên cảm thấy hít thở không thông, cổ họng như thắt lại.
“Đây là những gì cô cần làm mấy ngày tới.” Trần Gia Tuấn đưa cho cô một mảnh giấy, “Đừng có ngày nào cũng đi hỏi người khác, hiểu chưa?”
Diệp Phi cầm lấy, phía trên là vài dòng tiếng Anh đẹp đẽ lưu loát, liệt kê ngày tháng và nội dung công việc, chủ yếu là hỗ trợ hậu cần của khóa huấn luyện. “Khóa học chính thức sẽ bắt đầu sau hai ngày nữa phải không?” Cô nói, “Vậy thì hai ngày nay…”
“Viết bài của cô đi.” Anh ngước mắt lên liếc nhìn Diệp Phi. “Hôm nay mặc áo tắm?”
Cô gật đầu.
“Mang theo mắt kính và chân vịt, lát nữa cùng ra biển.”
“Hôm nay bắt đầu học rồi sao?” Mắt Diệp Phi sáng lên.
Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!
“Để Vấn Tạp đưa cô đi lặn ống thở.” Trần Gia Tuấn chế nhạo nói: “Cô còn chưa từng xuống biển thì sao dám nói mình hiểu hòn đảo này chứ?”
“Tôi đi chuẩn bị!” Cô xoay người chạy vào phòng thiết bị, suýt nữa thì đụng phải Khâu Mĩ Hân.
“Mĩ Hân, sáng nay tôi phải ra biển, không giúp đỡ việc trong cửa hàng cho cô được rồi.” Diệp Phi chắp tay làm động tác xin lỗi.
“Không sao, cô cũng nên đi xem thử.” Khâu Mĩ Hân cười dịu dàng, “Cô vẫn đang đi nghỉ đấy.”
Diệp Phi nhanh chân đi vào sảnh sau. Khâu Mĩ Hân đặt tách cà phê xuống mặt bàn, nhìn thấy nụ cười thoáng qua trên môi Trần Gia Tuấn, chị ta cười nói: “Tâm trạng không tệ nhỉ?”
Anh thu lại nụ cười, cũng không trả lời.
“Tôi có thể nhìn ra được cậu đối xử với cô ấy không tệ... Trước giờ cửa hàng không nhận những người không phải thợ lặn.”
“Nghĩ đến Gia Dung.”
Khâu Mĩ Hân mím môi, “A Phi có chút giống con nít. Có cô ấy ở đây, bầu không khí trong cửa hàng cũng tốt hơn một chút. Nếu kỳ nghỉ của cô ấy dài hơn thì tốt biết mấy."
"Được nghỉ là may lắm rồi." Trần Gia Tuấn đứng dậy thì chợt nghe thấy tiếng nói chuyện rộn rã của Diệp Phi và Yanes từ phía sau. Giọng cô lanh lảnh, tốc độ nói rất nhanh, bên trong còn mang theo tiếng cười không kiềm chế được. Anh cảm thấy vẫn là bản thân hình dung đúng, líu ra líu ríu, giống như một con chim sẻ nhỏ vậy.
Địa điểm luyện tập là một bãi biển ở phía nam cuối hòn đảo, lân cận là một khu bảo tồn, không có nhà cửa kiến trúc gì cả. Trên bờ chỉ có những vách đá vôi cao chót vót, những loài thực vật nhiệt đới rậm rạp xanh tươi mọc thành bụi, bãi cát trắng mịn ôm lấy đường cong mềm mại của bãi biển.
Cách bờ không xa là rạn san hô, mặt biển lấp lánh ánh xanh vàng đan xen vào nhau. Vấn Tạp đậu thuyền ngay trên một đầm cát trắng, Trần Gia Tuấn ngồi trên mũi thuyền, vẻ mặt nghiêm túc, “Mỗi một hành động hôm nay của các cậu đều phải thật chuẩn.”
Mọi người đều mặc trang bị lên, đến cả Yanes cũng không còn đùa giỡn với Diệp Phi nữa, ngồi xoay lưng về phía biển trên mép thuyền, từng người một lộn người xuống nước. Nhìn đám người tụ tập trên mặt nước, Trần Gia Tuấn quay đầu dặn dò Vấn Tạp vài câu rồi đeo kính, chân vịt, bước một bước dài từ chỗ mũi thuyền, bọt nước trắng xóa bắn tung tóe.
Diệp Phi tựa vào mạn thuyền, nhìn mọi người cùng nhau chậm rãi chìm xuống nước. Cô quay lại hỏi Vấn Tạp: "Vậy còn chúng ta? Cũng ở đây sao?"
Ông lắc đầu, "Lên bờ, ông chủ nói bắt đầu từ chỗ cạn đã."
Vấn Tạp đậu thuyền vào bờ, giải thích cách sử dụng kính và chân vịt một cách chính xác, lại dạy cô cách cân bằng áp suất tai. Diệp Phi làm theo lời ông. Kỹ năng bơi của cô không tệ, lúc học bơi, cô có thể chạm vào đáy bể 4m bằng tay không, hiện giờ có chân vịt, cô vừa lặn vừa cân bằng áp suất tai, rất nhanh đã có thể xuống sâu cách bãi cát một đoạn.
Nước gần bờ trong suốt làm nổi bật lên nền cát trắng, giống như dần tan biến, chỉ còn lại những gợn sóng nhỏ dưới đáy nước. Diệp Phi đeo mắt kính, vừa ngụp đầu xuống nước thì cô đã nhìn thấy một đàn cá nhỏ trắng dài bơi ngang qua, đôi mắt vừa to vừa đen láy. Cách đó không xa còn có một con cá màu xám bạc, bơi gần trên mặt nước, cơ thể của nó nhỏ dài, còn có một cái miệng trông như một cái ống nhọn.
Vấn Tạp đưa cô lặn quanh những đám san hô gần bờ một vòng, giữa những đám san hô màu sắc sặc sỡ là những loài cá nhiệt đới với nhiều hình dáng khác nhau, chẳng hạn như cá thiên thần với màu xanh và đen đan xen vào nhau, cá bướm vàng tươi, có cá sơn đỏ với đôi mắt to đen láy, còn có rất nhiều loài cá khác, Diệp Phi chỉ nhớ mang máng đã từng nhìn thấy chúng trên tài liệu nhưng lại không thể gọi tên. Vấn Tạp chỉ cho cô một con cá dưa xám trông giống như một con rắn ẩn mình trong khe hở giữa đá và san hô, chỉ để lộ ra một cái đầu với ánh mắt dữ tợn, há to miệng chờ đợi con mồi; trên bãi cát phía dưới san hô, những con cá đuối với lưng màu vàng điểm những đốm xanh lam đang vùi mình xuống cát để ẩn náu.
Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!
Diệp Phi rất vui, như con thoi liên tục bơi lên lặn xuống. Nước biển trong xanh mà ấm áp, con người ta gần như quên mất sự tồn tại của chính mình, chỉ cảm nhận được sự thoải mái và tự do vô tận, như thể muốn tan ra để hòa vào làn sóng xanh ngắt.
Bơi chẳng biết bao lâu, cô dựa vào mạn thuyền nghỉ ngơi một lúc, Vấn Tạp lật người quay trở lại thuyền, “Sắp kết thúc rồi, chúng ta đi đón bọn họ.”
Diệp Phi ngạc nhiên nói, “Chú biết bọn họ ở ở đâu sao?”
Vấn Tạp chỉ vào mặt biển, “Có bọt khí. ”
Diệp Phi nhìn sang, quả nhiên mặt biển cách đó không xa xuất hiện gợn sóng li ti, nước biển nhẹ nhàng chuyển động. Cô tò mò, chắp tay, đạp nước bơi qua, khi đến gần, cô hít một hơi thật sâu rồi nghiêng người lặn xuống. Các học viên xếp thành nửa vòng tròn, nửa quỳ trên cát, lần lượt thực hiện các bước lên khỏi mặt nước. Anh đang đội một chiếc mũ, chiếc kính lặn gọng đen che khuất mắt anh, không thể nhìn thấy ánh mắt trong đó. Diệp Phi không dám quấy rầy mọi người, quạt tay, đứng thẳng lưng, dừng cách bọn họ hai ba mét. Nhưng anh vẫn phát hiện ra cô. Anh hơi ngẩng đầu, ánh mắt như tia điện quét qua chỗ cô.
Diệp Phi giật mình, sợ mình cản trở mọi người luyện tập, cũng không nhịn thở được nữa, cô vội vàng nổi lên mặt nước, suýt chút nữa thì bị sặc một ngụm nước.
Mọi người lục tục quay trở lại thuyền, Trần Gia Tuấn cởi một nửa bộ đồ lặn, ngồi trên mũi thuyền, tóc vẫn đang không ngừng rỉ nước. Diệp Phi khoác khăn tắm lên vai, ngồi bên cạnh Vấn Tạp ở đuôi thuyền, chỉ cảm thấy tim mình đập loạn.
Yanes ngồi xếp bằng trước mặt cô, cười toe toét nói: "Vừa rồi tôi nhìn thấy cô đấy."
"Chú Vấn Tạp đưa tôi đi tập lặn ống thở."
"Cô còn cần phải luyện tập sao? Cô bơi rất tốt, động tác thật sự rất đẹp!" Anh ta chân thành khen ngợi, nói: "Cô lại biết lý thuyết, sẽ học được rất nhanh thôi. Đợi tôi lấy được chứng chỉ huấn luyện viên nhé!"
Diệp Phi gật đầu không được mà từ chối cũng không xong, chỉ có thể mỉm cười, "Cố lên, chúc anh may mắn.”
Vấn Tạp khởi động động cơ, ca nô rẽ sóng, gió biển bất chợt ập đến. Diệp Phi quấn chặt khăn tắm, cảm thấy đỉnh đầu vẫn hơi lạnh. Cô rụt cổ, rùng mình một cái. Trần Gia Tuấn hơi nghiêng người sang một bên, mắt không nhìn cô mà chỉ đưa tay lên che lỗ tai rồi lại đặt tay xuống. Giống như khi ở dưới nước, động tác của anh rất bài bản, dứt khoát. Tuy không nói lời nào nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng ý nghĩa của động tác này.
Diệp Phi học theo anh bịt tai lại, quả nhiên cô liền cảm thấy toàn thân ấm lên. Dường như Trần Gia Tuấn cũng ý thức được động tác của cô, vẻ mặt anh dịu xuống, sau đó lại xoay người đi.
Phía bên phải thấp thoáng những ngọn đồi xanh tươi, những khu rừng nhiệt đới rậm rạp in bóng lên mặt nước. Diệp Phi ngồi ở đuôi thuyền, hơi ngửa đầu, chỉ cảm thấy trên mặt không tự chủ được mà nở một nụ cười. Cô quay lại nhìn những con sóng trắng xóa tung tóe sau thuyền, trong lòng cô hiểu những rung động manh nha này có nghĩa là gì. Cô tự an ủi mình rằng gặp được một người như vậy tại chốn bồng lai tiên cảnh nơi đây thì có những phản ứng như thế là chuyện bình thường. Cô phải kiểm soát nó, đây chỉ là một kỳ nghỉ. Sau này mỗi người sẽ trở về với quỹ đạo riêng của mình, đời người có thể giao nhau mấy lần được chứ?