Ngàn Đảo Ngàn Tìm

Chương 23: Hacker Và Sơn Ca (3)




Đến khi về tới cửa hàng, Diệp Phi mới nhớ ra là mình vẫn đang mặc áo sơ mi của Yanes, cô nhanh chóng cởi ra, giũ phẳng những nếp gấp rồi đưa lại cho anh ta.

Trần Gia Tuấn đặt ba bức tranh trong tay xuống, nói với giọng điệu đều đều: “Về rồi.” Không phải là một câu hỏi mà chỉ là một câu trần thuật đơn giản.

Yanes cười nói: "Ừm, tôi đã đi ăn nhiều thứ lắm, lần sau chắc cũng là phải kết thúc khóa học."

"Ngày mai sẽ bắt đầu rất bận rộn. Không còn sớm nữa, về nghỉ ngơi đi."

Yanes chúc hai người ngủ ngon, vẫy tay chào rồi đi về phía khu nghỉ dưỡng dọc theo con đường bên dưới sân phơi.

Diệp Phi đi tới trước mặt Trần Gia Tuấn: “Ông chủ, ngày mai anh định sắp xếp cho tôi làm gì?”

“Để tôi nghĩ đã.”

“Vậy tôi về trước đây, sáng mai rồi anh hẳn nói với tôi.” Cô xoay người, “Tôi đi trước đây.”

“Chờ đã, tôi còn có chuyện cần tìm cô.”

Diệp Phi đi tới, đứng ở trước bàn, “Anh đang đợi tôi sao?”

Anh nắm hờ tay, gõ gõ lên mặt bàn, "Tôi vẫn chưa tính sổ với cô mà."

"Hả? Tôi... Tôi đâu..." Đầu óc của Diệp Phi quay cuồng, cô mới đến đây được vài ngày, đâu có để rơi nhược điểm nào vào tay anh chứ.

“Là tính sổ theo nghĩa đen.” Anh nâng cằm ra hiệu cho Diệp Phi ngồi xuống chiếc ghế trước bàn. Sau đó, anh lấy ra hai tờ đô la từ cuốn sổ bên cạnh, chậm rãi đẩy về phía cô, “Không có lãi.”

“Tôi hào phóng, không cần lãi đâu.” Diệp Phi mỉm cười, cô đè một bên tờ tiền, quan sát một hồi nhưng không phát hiện ra một nếp nhăn nào. Ngước mắt lên, cô thấy Trần Gia Tuấn đang như cười như không nhìn mình.

Anh nhàn nhạt nói: “Hàng dấu chân cát đó là do cô giẫm đúng không?”

“Hả? Dấu chân gì?” Không là cô giả ngu mà cô thật sự đã quên rồi.

“Trước khi cô đi lần trước, ở đây.” Anh nhướng mày, đưa mắt nhìn về một góc sân phơi.

Diệp Phi cũng bắt chước anh nhướng mày, "Chứng cớ đâu? Ông chủ, anh nói chuyện phải có chứng cứ chứ! Có nhân chứng không? Có camera giám sát không?"

"Lần này tôi tha cho cô, lần sau mà để tôi bắt được thì xem tôi có chặt chân cô không!" Anh hung hăng đe dọa.

Cô đã không còn sợ đối phương mạnh miệng nữa rồi, cô mỉm cười rút đô la Mỹ về rồi bỏ vào túi, “Sẽ không đâu, mọi người đều nói, ông chủ là tốt nhất.”

Trần Gia Tuấn hừ một tiếng.

Diệp Phi vốn định nói gì đó với anh nhưng ban nãy đã bị từ "tính sổ" của anh dọa đến giật mình, giờ nhất thời không nhớ ra được, "Vậy... Tôi... Có thể đi chưa?"

"Chờ đã." Trần Gia Tuấn đẩy tác phẩm của cô qua, "Hôm nay cô kể chuyện cho Bách Mạch à? Chắc là cô tự bịa chứ gì."

Diệp Phi gật đầu, "Em ấy nói đã nghe Nàng tiên cá và Công chúa Bạch Tuyết rồi, tôi cũng không thể nhớ trọn vẹn các câu chuyện khác, còn phải kể bằng tiếng Anh nữa.” Cô hơi lo lắng, “Bách Mạch… Nói gì vậy?”

Trần Gia Quân xụ mặt, “Con bé nói cô kể rất thú vị, chỉ là hình vẽ quá xấu.”

“A...“ Cô bị một cô nhóc mẫu giáo khinh thường.

Thấy cô xấu hổ mở miệng mà không nói được gì, Trần Gia Tuấn không kìm được mà phì cười, “Nửa câu sau là tôi nói.”

Diệp Phi trừng anh một cái rồi lẩm bẩm nói: “Tôi biết Bách Mạch rất lương thiện.”

Trần Gia Quân lại đẩy một tờ giấy khác qua, bên trên là bút tích non nớt của trẻ con, “Nhưng tôi thực sự nghĩ rằng Bách Mạch vẽ đẹp hơn một chút đấy.” Vẻ mặt anh dịu lại, “Ban nãy con bé cho tôi xem bức tranh này và nói rằng cô đã kể chuyện cho con bé nghe, bên trong câu chuyện có một hòn đảo rất đẹp, còn kéo tôi đến bãi biển ngắm sao."

Diệp Phi có chút xấu hổ: "Cái đó là do tôi bịa ra đấy."

"Bách Mạch muốn tôi ghi nhớ lại câu chuyện, nhưng con bé kể lại rất đơn giản nên tôi mới hỏi cô." Anh đẩy tờ giấy thứ ba sang, "Căn cứ vào những gì con bé kể lại, tôi đã phỏng đoán và phác thảo ra một bản vẽ. Cô có thể kể lại một lần nữa không? Để tôi xem bản vẽ của mình có đúng không."

Diệp Phi cầm lấy tờ giấy đưa lên, nhìn thấy bức tranh trước mặt, trong phút chốc, cô cảm thấy nhịp tim và hơi thở đều như ngừng lại.

Trần Gia Tuấn sử dụng một cây bút bi bình thường, bức tranh tuy đơn giản nhưng lại thể hiện được sự chuyển đổi giữa sáng và tối. Một đám mây khói uốn lượn vắt ngang qua bầu trời, giao thoa sáng tối, dường như có thể nhìn thấy những vì sao lấp lánh trong đó. Bầu trời đêm yên tĩnh và mặt biển cùng những nhẹ nhàng ôm lấy hòn đảo cát trắng ở phía dưới màn hình, những bãi cát mịn trải dài hai bên hòn đảo, càng lúc càng xa, rồi hợp vào Dải ngân hà trên bầu trời. Mà trên nền trời mênh mông đầy sao kia, có một tinh vân với những đường xoắn ốc như kết nối với hòn đảo nhỏ trên biển. Trên bãi biển còn có vẽ một cô bé đang ngước nhìn bầu trời đầy sao, trên tay cầm một sợi dây nhỏ nối với chiếc thuyền giấy nhỏ đang lắc lư trên biển.

Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!



Trong bức tranh này, cô thấy được sự rộng lớn của không thời gian, còn có sự sợ hãi và tò mò trước vũ trụ và đại dương như một đứa trẻ.

Diệp Phi chân thành khen ngợi: “Vẽ đẹp thật, sao anh vẽ được thế?”

“Trời sinh.” Anh chậm rãi nhả ra hai chữ, giọng điệu đều đều, nhưng Diệp Phi vẫn nghe ra có chút đắc ý.

Cô thực sự bị thuyết phục, cũng không tranh cãi với anh: "Ý của tôi là anh tưởng tượng thế nào? Bách Mạch nói cho anh à?"

"Con bé nói có một hòn đảo nhỏ, thông với sông lớn trên bầu trời, có thể ngồi thuyền đi đến." Trần Gia Tuấn thản nhiên nói: "Có một họa sĩ từng nói, my dream."

Diệp Phi nhướng mắt: "Ai? "

"Van Gogh."

Anh đưa một cây bút qua: "Đến lượt cô, viết lại câu chuyện lên mặt sau đi.”

Diệp Phi cầm lấy giấy bút, chống cằm suy nghĩ cẩn thận. Cảm giác được đối phương đang nhìn mình, cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của anh. “Anh tạm thời quay mặt ra chỗ khác đi.” Cô có chút sốt ruột, “Anh cứ nhìn tôi như thế thì sao tôi viết được?”

Anh quay mặt đi.

Diệp Phi nhớ lại câu chuyện mà mình đã kể với Bách Mạch lúc sáng, nghĩ đi nghĩ lại trong đầu vài lần rồi bắt đầu ghi lại những lời trong đầu:

"Có một hòn đảo nhỏ, nhìn bề ngoài không khác gì hàng ngàn hòn đảo khác trên biển. Hòn đảo được bao phủ bởi cát trắng, những bụi rậm ở trung tâm không cao quá một người. Tuy nhiên hai đầu hòn đảo vươn ra khỏi những bãi cát trắng mịn, đắm mình vào làn nước trong vắt như hai dải ruy băng dập dờn theo sóng biển. Mỗi năm sẽ có một đêm khi mà vầng trăng biến mất, những vì sao sẽ hội tụ trên bầu trời. Đứng ở giữa hòn đảo, ta đã không thể phân biệt được nơi biển và bầu trời gặp nhau là hàng nghìn ngôi sao hay là hàng triệu hạt cát. Khi đi dọc theo bãi cát, ta sẽ đến được bờ của một con sông lớn. Ở đó, khi chèo thuyền ngược dòng rồi nhìn lại, hòn đảo trông như một tinh vân với những đường xoắn ốc dài hẹp bao quanh như dải băng tung bay trong gió.”

Viết xong chữ cuối cùng, cô thở ra một hơi: “Anh hiểu hết chứ? Tôi sẽ đọc cho anh nghe một lần vậy." Nói xong, cô liền đọc từng từ một.

Không biết từ khi nào mà Trần Gia Tuấn đã lặng lẽ đi đến sau lưng cô, “Ừm, viết không tệ.”

Diệp Phi đắc ý.

Anh nói thêm: “... Ý tôi là so sánh với tranh của cô.”

Diệp Phi lườm anh một cái: “Anh viết hay thì anh viết đi, không viết được thì đừng có nhiều lời.”

Trần Gia Tuấn cười, “Nếu chuyện gì tôi cũng có thể làm được thì tôi còn thuê cô làm gì?"

"..."

Nghĩ đến cái gì đó, Diệp Phi cười tinh quái: "Anh nói tiếng Trung tốt như thế, nhưng đừng nói là anh không biết viết chữ đấy nhé?"

Trần Gia Tuấn hừ một tiếng, cũng không phủ nhận. "Trước đây cũng tàm tạm, lâu lắm không viết rồi."

"Anh học tiếng Trung ở đâu vậy? Tiêu chuẩn hơn những người khác một chút đấy."

"Hồi nhỏ tôi từng sống ở Hạ Môn một thời gian."

Diệp Phi hiểu ra, “Hèn gì.”

“Hơn nữa cha tôi học đại học ở Bắc Kinh.”

“Hả?” Đến lượt cô ngạc nhiên.

"Về xem lịch sử nhiều hơn chút đi."

"Nhắc mới nhớ, tôi đã tham gia một Hiệp hội giao lưu văn hóa Đông Nam Á đấy." Diệp Phi hứng trí nói, "Tôi còn dùng video và hình ảnh anh đưa để làm một buổi đàm tọa nhỏ, mọi người đều rất thích thú. Có người mời tôi viết một bài văn giới thiệu về hải đảo cho tạp chí, anh có thể ủy quyền ảnh cho họ được không? Hẳn là sẽ có nhuận bút. Tôi còn muốn bổ sung thêm một số tư liệu sống nữa."

Trần Gia Tuấn lướt xem đoạn văn cô viết rồi nói: "Mấy ngày nay cứ viết đi, viết xong đưa tôi xem rồi tôi sẽ quyết định sau.”

Diệp Phi gật đầu.

“Mang cả tên Scuba Libre lên càng tốt.” Anh gian xảo chớp mắt.

Diệp Phi nhướng mày, "Vậy thì tính là quảng cáo rồi. Anh định cảm ơn tôi thế nào?"

Anh nhếch khóe miệng, "Không thu phí sử dụng hình ảnh của cô."



Diệp Phi liếc nhìn anh, "Keo kiệt, dùng ảnh anh chụp để quảng cáo cho anh mà anh còn bảo không thu tiền nhuận bút."

Trần Gia Tuấn chống một tay xuống bàn, chồm người về phía trước, "Tai của cô khỏi hẳn rồi chứ?"

Cô còn tưởng rằng đối phương định kéo tai mình để xem, đột nhiên có hơi khẩn trương nên lùi lại, “Bác sĩ nói không sao rồi.”

Anh như cười như không, “Vậy thì tôi sẽ dạy cô lặn.”

“Thật không?”

Anh nheo mắt, “Chỉ là tôi rất nghiêm khắc, rất nhiều học viên đã bị tôi mắng khóc đấy."

"Cọp giấy." Diệp Phi khinh thường bĩu môi, "Anh cho rằng anh có bản lĩnh làm tôi khóc chắc?"

"Thử xem?" Anh nhướng mày.

“Ai sợ ai?” Cô cũng nhướng mày.

“Được, đợi lo xong chuyện của IDC đã.” Trần Gia Tuấn nói.

“Chắc chuẩn bị lâu lắm nhỉ?”

“Cũng tạm, cũng đang bận việc khác nữa.” Anh nói: “Tôi đã tổng hợp một số video và ảnh. Cô có muốn xem không?”

Trần Gia Tuấn đưa Diệp Phi vào văn phòng, để cô ngồi trên ghế của mình rồi kéo một số video vào danh sách phát. Anh bấm phát video, vừa xem vừa giải thích.

Ở giữa có một đoạn Diệp Phi chưa từng nhìn thấy, cô nghiêng người về phía trước, chỉ vào màn hình hỏi: "Cái con màu nâu này là gì? Hình như tôi không thấy trên tài liệu."

Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!

"Cô chưa đọc kỹ sách chứ gì, đó là một con batfish con." Trần Gia Tuấn vốn đang đứng khoanh tay sau lưng cô, sau đó anh cúi xuống, một tay tì vào lưng ghế, tay kia cầm chuột nhấp vào một bức ảnh, "Đây là hình dạng khi trưởng thành, người Trung Quốc gọi là gì nhỉ? À đúng rồi, cá chim giấy tròn, cô còn từng nhìn nó rồi chảy nước miếng đấy."

"Nhớ rồi nhớ rồi, ảnh cá con đều là ảnh nhỏ nằm trong góc." Diệp Phi phấn khởi, dựa lưng về phía sau. Trần Gia Tuấn ngẩn ra, nhìn mái tóc đen của cô áp vào lồng ngực mình.

Diệp Phi không kịp suy nghĩ gì cả, chỉ cảm thấy gáy và vai mình áp vào trong một lồng ngực rắn chắc. Lưng cô hơi lạnh, cách lớp áo phông của hai người, cô cũng có thể cảm nhận được nhiệt lượng từ cơ thể của đối phương. Người anh căng chặt, tóc cô cọ vào cằm anh. Trong nháy mắt, mùi xà phòng thanh mát và mùi thuốc lá thoang thoảng bao trùm lấy cô. Diệp Phi hít thở có chút khó khăn, cô cũng không dám động đậy. Cô cảm thấy cổ họng mình như bị khóa lại, dù chỉ vài giây nhưng có cảm giác như sắp ngạt thở, vì thế cô nuốt nước bọt một cách nặng nề, trong cổ họng phát ra một tiếng "ực".

m thanh này nghe có chút tham lam.

Video đúng lúc phát đến cảnh một chú cá nhám voi đang thả mình giữa đại dương xanh xám mênh mông sóng nước, bài hát du dương phát ra từ loa.

My breath

Nhạc phối là tiếng trống dồn dập như nhịp tim. Thậm chí cô còn nghi ngờ rằng trái tim mình đã nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tim Diệp Phi thắt lại, cô hoàn hồn, liền vội vàng chồm người về phía trước, suýt chút nữa là dán vào màn hình. Màn hình trước mắt như nhòa đi, biển xanh, đàn cá, san hô, tất cả như tạo nên một bức tranh sơn dầu lộng lẫy.

Áp lực trong lồng ngực đột nhiên biến mất, Trần Gia Tuấn cũng thở phào một hơi, mơ hồ cảm thấy lồng ngực trống rỗng. Lưng của cô gái trước mặt cứng đờ, bất động nhìn chằm chằm vào màn hình như chắp chui vào trong máy tính. Anh rất muốn vỗ nhẹ vào gáy cô để xem trên mặt cô là biểu cảm căng thẳng thế nào. Nhưng suy nghĩ này chỉ xuất hiện trong chốc lát rồi anh lại lùi về khoảng cách an toàn.

Sau khi xem xong một đoạn video khác, Diệp phi đứng ngồi không yên tìm cớ chuồn mất.

Trần Gia Tuấn không nói gì, anh ngồi trên sân phơi, lật bức tranh trong tay lại, cẩn thận đọc đoạn văn cô viết. Nét chữ trên giấy rất đẹp, đều tăm tắp nhưng cũng rất rõ ràng, lưu loát, giống như cô gái này vậy, dường như mang theo một chút quyết đoán và bướng bỉnh.

Nhưng lối hành văn của cô lại trong sáng mà đẹp đẽ, giọng đọc bình tĩnh mà nhẹ nhàng, phía sau như ẩn chứa một niềm vui và khao khát, chèo thuyền trong đêm, từ biển nhập vào thiên hà. m thanh du dương như đang diễn tả một giấc mơ. Dường như đó cũng là cảnh tượng mà anh từng mơ thấy. Trần Gia Tuấn không khỏi nghĩ đến đánh giá của Yanes, sơn ca.

Diệp Phi không đi bộ thẳng về ký túc xá mà dọc theo bãi biển, cô đi đến chỗ cây cầu tàu nhô ra biển, cuối cùng đi tới chỗ phao nổi.

Trái tim cô vẫn đang đập loạn xạ, có một loại cảm xúc chua xót xen lẫn vui sướng rối bời trong lồng ngực cô, có những thứ mà cô không dám nghĩ đến, cũng không dám đối mặt, trong sự mong đợi xen lẫn một chút do dự và sợ hãi.

Khi chuẩn bị cho buổi tọa đàm, cô đã xem nhiều phim tài liệu miêu tả về đại dương, đêm đến, cô đã mơ thấy một hòn đảo giống tinh vân, hôm nay cô bịa lại thành một câu chuyện và kể cho Bách Mạch nghe.

Mà Trần Gia Tuấn nói "My dream".

Vào cái khoảnh khắc đó, suýt chút nữa cô đã nói rằng anh cũng đã vẽ nên giấc mơ của cô.

Cô ngẩng đầu, bầu trời đêm sâu thẳm, trong vắt đầy sao.

Những vì sao lấp lánh như cùng nhau cất lên bài ca Starry, starry night.