Thích Nghi không đáp lại câu hỏi của Đông Phương Tín. Cô nhàn nhạt nhìn anh, sau đó quay mặt sang hướng khác nhìn chăm chú mặt biển lung linh dưới ánh trăng, dường như đang nhớ tới chuyện gì đó.
Gương mặt không cảm xúc cùng đáy mắt sâu thẳm, khiến người khác không tài nào đoán được cô đang nghĩ gì.
Đông Phương Tín thấy vậy thì cau chặt mày, đôi mắt đen lay láy nhìn cô đăm đăm như muốn nhìn thấu lòng cô.
Thích Nghi không cho anh cơ hội đó, cô bỗng dưng mỉm cười nhìn anh nói: "Muộn rồi, chúng ta mau trở về thôi!"
"Trần Thích Nghi!" Đông Phương Tín đè vai cô lại, ánh mắt khoá chặt: "Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi khi nãy của tôi."
"Tôi có quyền giữ im lặng." Thích Nghi co vai, vùng vẫy thoát khỏi sự kìm kẹp của anh: "Hơn nữa, anh không cảm thấy tò mò bí mật của người khác là rất vô duyên sao hả?"
Bị lời nói thẳng thắn của cô kích thích, khuôn mặt Đông Phương Tín nhăn nhó rất khó coi, ánh mắt phức tạp của anh vẫn dừng trên người cô.
Thích Nghi không để ý tới anh, cô đi theo con đường khi nãy để trở về.
Đông Phương Tín nối bước theo sau, khi sắp đến gần đống lửa, anh bỗng dưng vượt lên trước.
Dĩ nhiên, những lời anh nói bên tai cô không bỏ sót một chữ nào.
Anh nói, Trần Thích Nghi, đừng tưởng cô không nói thì tôi sẽ không biết. Cô đợi đó, thế nào cũng có một ngày, mọi bí mật của cô sẽ bị tôi điều tra triệt để!
Thích Nghi hơi khựng lại, ánh mắt sáng tỏ nhìn theo bóng lưng anh dần trở nên sâu thẳm.
Đông Phương Tín, cho dù anh biết hết mọi chuyện của tôi thì thế nào, tôi chưa từng làm việc gì trái với lương tâm, lý nào lại sợ anh điều tra chứ? Hơn nữa, như anh đã nói, đó là bí mật của tôi thì đương nhiên tôi có cách bảo vệ của riêng mình!
*
Nhìn hai cô gái chui vào lều, còn Lý Tốc thì vẫn chưa quay lại, Long Vu Hành liếc nhìn Đông Phương Tín: "Cậu lại gây chuyện với cô ấy à?"
"Tại tính tình của cô ta quá nóng nảy." Đông Phương Tín bực bội nói.
"Uổng công tôi tạo cơ hội cho cậu! Tưởng đâu hai ngày ở lại đây sẽ giúp tình cảm giữa hai người có bước chuyển biến, ai ngờ hai người lại chẳng khác gì sao Hoả đụng phải địa cầu, không có chút tiến triển nào cả." Long Vu Hành thở dài: "Mấy chiêu tán gái thường ngày của cậu đâu hết rồi? Lúc trước một chân đạp mấy thuyền cũng không thấy cậu thế nào, bây giờ lại kém đến mức này, chỉ một mình Trần Thích Nghi đã khiến cậu giơ tay đầu hàng."
"Chỉ là tôi không muốn so đo với cô ấy thôi." Đông Phương Tín hừ lạnh, đột nhiên anh nhìn Long Vu Hành: "Khoan đã, ý cậu là… cậu cố tình kéo dài thời gian trở về ư?"
Long Vu Hành gật đầu, anh ta nhìn vào không trung nói: "Chỉ cần chúng ta gặp chuyện, Sở Hoài sẽ tự động đến cứu viện cho chúng ta. Nhưng trước đó tôi đã nói với cậu ta, muộn hai ngày hãy đến."
"Cậu nói trước với cậu ta?" Đông Phương Tín chậm rãi nhướng mày: "Nói vậy là trước khi rời khỏi Lai Gia thành, cậu đã đoán được chúng ta sẽ gặp chuyện?"
"Hôm qua khi đi dạo trong đình, tôi bắt gặp có người lén động tay động chân sau khi Lý Tốc rời khỏi trực thăng. Khi đó chúng ta ngồi khuất sau cột đình nên hắn mới không phát giác, do đó cũng không biết tôi đã nhìn thấy hắn." Long Vu Hành nở nụ cười, ánh mắt lướt qua tia sắc bén: "Vì vậy trước khi xuất phát, tôi đã đánh tiếng với Sở Hoài."
"Cậu gan thật nhỉ, dám mạo hiểm tính mạng của mọi người." Đông Phương Tín lườm anh ta: "Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, tôi xem cậu có hối hận đến chết không!"
"Sẽ không xảy ra chuyện gì cả." Long Vu Hành cười thoải mái, nói với giọng tự tin.
Đông Phương Tín nhướng mày, d.ie~qqstareditndanl-eq,uy’;d.o.n
trong mắt phát ra tia sáng: "Trước khi xuất phát, cậu nói muốn đi vệ sinh, khi đó cậu đã kiểm tra lại trực thăng đúng không?"
Long Vu Hành bật cười, dưới cái nhìn đầy sắc bén của anh, anh ta gật đầu.
Đông Phương Tín cũng cười theo: "Thì ra mục đích của cậu là 'câu cá', đồng thời nhân đó hò hẹn với người đẹp."
"Không phải cậu cũng được hưởng sái đó ư?"
Đông Phương Tín hừ một tiếng: "Tôi có mắt như mù, vậy mà không phát hiện ra động tĩnh cậu."
"Tôi hiểu mà, cậu bị mấy người phụ nữ vây quanh như vậy, muốn phân tâm cũng khó."
Nghe anh ta cà khịa, Đông Phương Tín cười một cách bất lực, đến giọng nói cũng lộ ra vẻ chán nản: "Đủ rồi, cậu đừng ở đó cười tôi, rồi sẽ có một ngày cậu được nếm trải thôi."
Long Vu Hành nín thinh.
Chuyện đời rất kì diệu, không có gì là tuyệt đối nên anh sẽ không nói chắc chắn mình sẽ không bao giờ gặp phải chuyện như vậy.
Lựa chọn đúng đắn nhất đó là làm một người đàn ông lí trí!
*
Trong lều, Thích Nghi nhíu mày khi nghe Thiên Nhiên thuật lại những lời Long Vu Hành đã nói: "Thiên Nhiên, con người Long Vu Hành rất mưu mô, nếu cậu chưa xác định được tình cảm của mình thì đừng sa chân vào. Nếu không, người chịu tổn thương chỉ có cậu mà thôi."
"Tớ biết lòng dạ anh ấy thâm sâu, nhưng… suy cho cùng anh ấy chưa từng làm chuyện gì gây hại cho tớ." Thiên Nhiên thở dài: "Thực ra tớ cũng đã tỏ thái độ, tạm thời tớ không có ý nghĩ gì với anh ấy. Nhưng mà… Thích Nghi, tớ luôn có cảm giác, trái tim mình sắp không khống chế nổi nữa."
"Cậu quên Trình Kiêu rồi ư?"
Nghe cô hỏi câu này, tim Thiên Nhiên đột nhiên hơi thắt lại.
Một người mình nhớ nhung suốt mười mấy năm, làm sao có thể nói quên là quên?
Không nhận được câu trả lời, Thích Nghi vỗ vai an ủi cô ấy: "Thiên Nhiên, tình cảm là thứ dễ khiến con người lạc mất phương hướng. Tớ chỉ mong cậu nhớ một điều, trước khi rõ ràng bản thân cậu muốn gì, tuyệt đối không được buông thả, hiểu không?"
"Tớ biết phải lựa chọn thế nào." Thiên Nhiên trở người đối mặt với cô: "Tớ nhất định sẽ sống thật hạnh phúc."
Cho dù sự lựa chọn đó sẽ khiến cô ấy đau đớn.
Thích Nghi mỉm cười: "Vậy thì tốt."
"Còn cậu?" Thiên Nhiên chớp mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô, trong lều không có đèn, nhưng do ánh lửa bên ngoài hất vào nên có cảm giác đẹp đẽ mờ ảo: "Cậu với ngài Đông Phương có thể không?"
"Chuyện này ai dám nói chắc chứ." Thích Nghi nhún vai: "Tớ chỉ biết, tớ chắc chắn sẽ không để bản thân chịu uất ức."
Nếu có một ngày, cô thật sự nhận định đời này phải ở bên cạnh người đó, không phải người đó thì không được, khi ấy cô mới ra tay.
Nếu cô đã ra tay thì chắc chắn phải có được!
Không bao giờ ngốc nghếch làm đồ cưới cho người ta một lần nào nữa!
Đây là lời hứa của cô với Tiểu Thảo!
d.ie~qqstareditndanl-eq,uy’;d.o.n
一一一一一一
Sáng hôm sau, khí trời quang đãng.
Thích Nghi và Thiên Nhiên đã dậy từ sớm, nhưng ba người đàn ông bên ngoài còn dậy sớm hơn các cô. Hai người vừa ra khỏi lều, đã nhìn thấy khuôn mặt cười của Lý Tốc: "Chào buổi sáng, cô Trần, cô Lam! Chúng tôi đã chuẩn bị xong bữa sáng, hai cô đi sửa soạn rồi quay lại dùng nhé!"
Nhìn mấy con cá đã nướng xong bày ở bên cạnh, Thích Nghi và Thiên Nhiên nhìn nhau, sau đó nhìn hai người đàn ông đang rửa mặt ở con suối nhỏ cách đó không xa với ánh mắt nghi hoặc, một ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Lý Tốc: "Đừng nói với tôi là họ ép anh dậy từ sáng sớm tinh mơ làm đấy nhé?"
"Dĩ nhiên không phải vậy!" Lý Tốc lắc đầu: "Đây là cá do chủ tịch với anh Long dậy từ sớm để bắt, tôi chỉ có việc nướng thôi."
"Họ chịu khó nhỉ." Thích Nghi khẽ hừ: "Nhưng sao lại cho tôi cảm giác, 'vô sự ân cần, không phải trộm cũng là cướp' thế này."
"Cô Trần nghĩ nhiều rồi." Lý Tốc gãi đầu: "Chủ tịch họ cũng đang rửa mặt bên đó, hai cô đi mau đi."
Thích Nghi gật đầu, nhìn Thiên Nhiên một cái rồi sóng vai nhau đi qua đó.
Hai anh gần như đã sửa soạn xong, đang chỉnh lại vẻ ngoài một tí, thấy hai cô đi tới, Đông Phương Tín bèn lên tiếng: "Chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng!" Thiên Nhiên cười với anh, thấy Long Vu Hành đang nhìn mình, cô ấy lại cong môi nói một tiếng "chào buổi sáng", anh ta gật đầu, nhưng ánh mắt anh ta vẫn không rời khỏi khuôn mặt cô, thấy vậy Thiên Nhiên bèn xấu hổ cúi đầu.
Ánh mắt của người nọ luôn khiến cô ấy có cảm giác đè nén.
Tính tình Thích Nghi không được tốt như Thiên Nhiên, cô không thích lễ nghi rườm rà nên chỉ thẳng thắn nói: "Xong rồi thì né ra!"
Đông Phương Tín nhìn cô, cánh môi động đậy định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói thành lời. d.ie~qqstareditndanl-eq,uy’;d.o.n
Long Vu Hành tới gần vỗ vai anh rồi kéo anh rời khỏi đó.
"Thích Nghi, cậu có thấy hôm nay bọn họ kì kì không?" Khi Thiên Nhiên và Thích Nghi đang khom người lấy nước rửa mặt, Thiên Nhiên khẽ nói: "Có chút không giống bình thường…"
"Để ý họ làm gì." Thích Nghi đáp: "Chúng ta nên tự lo thân mình thì hơn!"
Thiên Nhiên nghe xong không nói nữa, nhưng vẫn không kìm được mà quay đầu nhìn hai người đàn ông đã đi xa.
*
Sau khi dùng xong bữa sáng, Thích Nghi liếc mắt nhìn chung quanh, cô đề nghị: "Chúng ta không thể ngồi đây chờ chết được, mau mau nghĩ cách rời khỏi chỗ quái quỷ này đi!"
Đông Phương Tín liếc nhìn cô: "Cô có cách gì à?"
"Ngay cả khi chỗ này cô lập với thế giới bên ngoài, không có cách nào liên lạc với đất liền, thì chúng ta vẫn có thể phát tín hiệu cầu cứu trên không mà." Thích Nghi chỉ cái lều: "Cái dù này màu đỏ, lấy nó phát tín hiệu là tốt nhất rồi, có thể thu hút ánh mắt của người khác."
"Nếu không ai phát hiện trong hôm nay, vậy thì tối nay hai cô ngủ ở đâu?"
"Giống mọi người, tắm gió biển một đêm thôi."
"Tôi không đồng ý."
Nghe anh từ chối, Thích Nghi liền chau mày, cô chuyển tầm mắt tia hai người đàn ông còn lại, thấy Lý Tốc cúi đầu thật thấp, dáng vẻ như không muốn cho ý kiến thì cô đã biết cậu ta chắc chắn theo phe Đông Phương Tín, cuối cùng cô lại di chuyển tầm mắt lên người Long Vu Hành: "Anh thấy sao?"
Long Vu Hành nhún vai: "Tôi nghe theo mọi người."
Thích Nghi lập tức đẩy khuỷu tay Thiên Nhiên: "Thiên Nhiên, cậu đồng ý với cách làm của tớ chứ?"
"Ơ…" Thiên Nhiên chớp mắt, nhìn một lượt những người khác, thấy họ đều đang trợn mắt nhìn mình chằm chằm, cô thấy da gà nổi hết cả lên, lập tức đáp: "Tôi đồng ý với Thích Nghi."
Trước giờ cô ấy luôn nghe lời Thích Nghi, lần này cũng không ngoại lệ.
"Lý Tốc chắc chắn là theo phe Đông Phương Tín rồi, Long Vu Hành, anh quyết định đi!" Thích Nghi trừng mắt nhìn Long Vu Hành: "Anh phải công bằng nha, đừng nể mặt anh ta mà nghe theo đó!"
"Anh ta" mà cô nói đương nhiên là Đông Phương Tín.
Long Vu Hành khẽ cười, nhìn Đông Phương Tín rồi lại nhìn Thích Nghi: "Tôi rất công bằng xin phép bỏ quyền! Mọi người tự quyết định đi!"