Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi!

Chương 101: Thăng trầm




"Theo điều tra gần đây của tôi, những người năm đó liên quan đến chuyện thành phố Hồi Ức, trong đó có một số ẩn núp trong Phổ Lai Tự. Bất Hối đại sư là một, cô cũng rõ ràng rồi. Nếu vậy kẻ xuống tay với Bất Hối đại sư, thực ra mới là một trong những kẻ quan trọng nhất. Có điều hiện tại chúng ta không có nhiều thời gian và sức lực để dụ hắn lộ diện, tôi rời khỏi Phổ Lai Tự lúc này là để hắn nới lỏng cảnh giác, sau đó lại tìm cơ hội ép hắn xuất hiện." Ánh mắt Đông Phương Tín mờ nhạt nhìn chằm chằm đôi mắt xinh đẹp của Thích Nghi, anh nghiêm túc nói: "Hi vọng cô sẽ phối hợp với tôi."

Nghe Đông Phương Tín nói, Thích Nghi khẽ nhíu mày, không rõ hỏi: "Phối hợp thế nào?"

Đông Phương Tín không đáp ngay mà chỉ yên lặng nhìn cô một lúc lâu, khi thấy trong mắt cô có vẻ không kiên nhẫn, anh mới từ tốn nói: "Nói những chuyện đã xảy ra ở Phổ Lai Tự cho ông cô - Trần Phi."

Nghe thấy lời nói không mặn không nhạt của anh, chân mày Thích Nghi như xoắn lại: "Ý anh là chuyện này có liên quan đến ông tôi ư?"

"Cô cũng nghi ngờ mà đúng không?" Đông Phương Tín cong môi, như cười như không nói: "Nếu không thì khi ấy cô đã không đồng ý hợp tác với tôi rồi."

"Đúng là tôi có chút nghi ngờ, nhưng biểu hiện của anh giống như khẳng định vậy." Thích Nghi đáp: "Đông Phương Tín, có phải anh biết gì rồi không?"

Đông Phương Tín không phủ nhận, anh mím môi, trong mắt toả ra ánh sáng nóng như lửa, nói một câu kinh điển: "Mọi việc sẽ có ngày lộ ra ánh sáng."

Thích Nghi biết, chuyện anh không muốn nói thì cô có hỏi cũng bằng không. Cô cau chặt mày, trong lòng đột nhiên thấy lạnh lẽo.

Có một suy nghĩ đáng sợ lướt qua trong đầu. Mặc dù chỉ trong nháy mắt nhưng lại giống như xuyên thấu tâm can, khiến cô suýt chút không thở nổi.

*

Trời vào khuya, bờ biển lặng ngắt như tờ.

Có lẽ bởi vì bên cạnh có vài người đàn ông, hơn nữa đều là những người gan dạ sáng suốt, nên cho dù ở nơi vắng vẻ không người thế này, d.ie~qqstareditndanl-eq,uy’;d.o.n
Thích Nghi và Thiên Nhiên cũng không cảm thấy sợ hãi.

Mọi người đốt một đống lửa bên bờ biển, vây lại sưởi ấm.

Bữa tối làm từ cá do mấy người đàn ông bắt được, uống thêm ít nước sạch từ con suối nhỏ bên kia coi như xong xuôi. Bởi vì mọi người vừa thoát khỏi hiểm cảnh nên giờ cũng xem như được đoàn tụ. Trên người họ không có bất cứ thứ gì để kiếm sống hay nhu phẩm thiết yếu, trong lúc nhất thời không tìm được đường ra nên đành tạm thời ở lại đây.

Đương nhiên, lời nói của Long Vu Hành cũng là một nguyên nhân trong đó.

Anh ta nói trước khi về Ôn Thành đã liên lạc với Sở Hoài, nếu máy bay của họ xảy ra chuyện, Sở Hoài chắc chắn sẽ biết, hơn nữa trong thời gian ngắn nhất sẽ có cách tìm được chúng ta. Vì vậy, chỉ cần bọn họ yên lặng ở đây đợi tin tức thì không quá hai ngày sẽ được cứu.

Tiếng gió biển đập vào con sóng như một khúc nhạc vui tai, lúc có lúc không vang vọng bên tai khiến tâm trạng vốn đang chán nản của Thích Nghi từ từ bình ổn. Từ lúc chiều nói chuyện với Đông Phương Tín, cô cứ không ngừng suy nghĩ, đến tận lúc này mới thấy khá hơn.

Khi Lý Tốc đi nhặt củi đã lượm lại chiếc dù nhảy trước đó Thích Nghi và Thiên Nhiên dùng để đáp đất, cậu đem nó chế thành một chiếc lều nhỏ để tiện cho Thích Nghi và Thiên Nhiên nghỉ ngơi.

"Bờ biển gió lớn, lạnh ghê lắm, chúng tôi ngủ bên trong thì không sao, nhưng còn các anh thế nào?" Nghe Lý Tốc nói lều này được làm cho các cô, Thiên Nhiên lo lắng nhìn mấy người đàn ông: "Đừng nói các anh ngủ bên ngoài nhé?"

"Lúc tôi đi nhặt củi đã nhặt lại hành lí rồi, trong đó có áo khoác, chúng tôi là đàn ông, nằm bên bờ biển, có lửa sưởi ấm, khoác thêm áo thì không lo nữa." Lý Tốc cười nói: "Yên tâm, không lạnh chết được đâu."

Nghe cậu nói xong, Thích Nghi bèn vươn tay vỗ vai cậu ta, trong mắt ánh lên vẻ tán thưởng: "Lý Tốc, rất tuyệt, rất đàn ông!"

Đông Phương Tín và Long Vu Hành nhìn cậu chằm chằm, khuôn mặt khôi ngô của cậu đỏ lên hiếm thấy, lo lắng mình tự quyết định khiến hai người họ không vui, thế là cậu hơi cười đáp: "Cô Trần quá lời, chi tiết thế nào còn phải nghe theo sự dặn dò của sếp với anh Long nữa."

Thích Nghi nghe xong liền trợn mắt.

Quả nhiên là thuộc hạ trung thành điển hình, luôn luôn nghĩ cho ông chủ!

Đông Phương Tín hài lòng nói: "Cứ làm như cậu nói là được."

"Vâng, sếp!"

Long Vu Hành lên tiếng: "Cũng không còn sớm nữa, hai cô vào trong nghỉ ngơi đi!"

"Tôi chưa buồn ngủ, hiếm khi có cơ hội dã ngoại sinh tồn thế này, hay chúng ta nói chuyện phiếm tí đi!" d.ie~qqstareditndanl-eq,uy’;d.o.n
Dư quang nơi khoé mắt của Thích Nghi quét qua bọn họ: "Dù sao bây giờ mọi người đều rảnh rỗi, hay là bàn về con đường phát triển sau này của Thiên Nhiên đi."

"Cái cô này, trong tình cảnh này mà còn bàn công việc được ư?" Đông Phương Tín không vui nhìn cô: "Lương thần mỹ cảnh, nếu nói chút chuyện phong hoa thì còn gì bằng!"

"Một ngày không nghĩ tới chuyện trai gái anh sẽ chết à?" Thích Nghi trừng mắt nhìn anh: "Ở đây không có người ấy của anh, muốn phong lưu thì tự mình đi ra chỗ khác đi!"

"Có ai từng nói với cô, khi cô nổi giận trông đáng yêu hơn không?" Đông Phương Tín nhếch môi, không giận mà cười: "Giống gà mẹ."

"Anh mới là gà mẹ!" Thích Nghi nổi cáu, vốc cát đất ném vào mặt anh.

Đông Phương Tín nhanh nhẹn tránh thoát, mắt thấy Thích Nghi không ném trúng bèn vốc thêm một nắm khác, anh liền bật dậy né sang một bên.

Thích Nghi cũng đứng dậy chạy đuổi theo anh.

Nhìn họ chạy đi, Lý Tốc giật giật chân mày, cậu liếc nhìn hai người ngồi trước mặt đang bốn mắt nhìn nhau, sau đó liền đứng lên: "Tôi hơi khát, sang bên đó uống ngụm nước."

Nói xong bèn đi qua chỗ con suối nhỏ.

"Lý Tốc thật hiểu chuyện." Long Vu Hành nằm xuống bên bờ biển: "Cậu ấy chính là người ngoài cuộc tỉnh táo."

Nghe thấy lời nói đầy ý tứ của anh, Thiên Nhiên hơi đỏ mặt. Cảm giác ánh mắt của người đàn ông bên cạnh như đang dán chặt trên mặt mình, trong lòng cô không hiểu sao bỗng có chút hoảng hốt. Cô chậm rãi co chân lại, hai tay ôm gối, sau đó khẽ ho một tiếng rồi nói: "Trước có nghe nói ngài Long định đầu tư cho tôi, thực ra tôi rất muốn biết có thật là ngài Long có kế hoạch bồi dưỡng tôi hay không. Chẳng hay ngài Long có thể nói trước với tôi một tiếng, anh định đầu tư cho tôi thế nào?"

"Sao cô nói cứ như tôi xem cô là hàng hoá ấy nhỉ?" Ánh mắt sắc bén của Long Vu Hành hơi trầm, vẻ sắc sảo như dao, anh nhìn Thiên Nhiên thật sâu: "Giữa chúng ta không thể có một tí lòng riêng sao?"

Lại một lần nữa không ngờ tới anh lại đáp trả thẳng thắn như vậy, trái tim Thiên Nhiên đập loạn nhịp.

Long Vu Hành điềm tĩnh nói: "Thiên Nhiên, tôi không ép em, nhưng bản thân em cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý mới được."

"..." Thiên Nhiên cảm thấy chấn động.

Lời này của anh sao giống như tỏ tình vậy? Có điều so với tỏ tình thì ngang ngược hơn nhiều, hệt như anh đang tuyên bố lòng anh đã quyết. d.ie~qqstareditndanl-eq,uy’;d.o.n
Mặc dù trước đó anh cũng có ngầm tỏ ý với cô, như so với câu nói này thì những lời trước đây chỉ là muỗi.

"Đương nhiên em không cần thấy áp lực, có vài chuyện tôi không thích gây áp lực cho người khác. Đặc biệt là phụ nữ." Nhìn thấy gương mặt Thiên Nhiên ngày càng tái đi, Long Vu Hành cười nhạt, trong tiếng cười pha lẫn tự giễu: "Thực ra tôi cũng được xem là một người đàn ông tốt nhỉ 一一"

Nghe anh nói, Thiên Nhiên không nhịn được "xùy" một tiếng bật cười. Nhưng cảm nhận được ánh nhìn mơ hồ đang khoá chặt cô, Thiên Nhiên hơi căng thẳng, cô làm mặt nghiêm túc, khẽ nói: "Ngài Long, tôi rất biết ơn tình cảm anh dành cho tôi, nhưng có việc này tôi cần phải thẳng thắn với anh. Trước đây tôi rời khỏi Ôn Thành là vì Trình Kiêu, bây giờ quay lại đây, anh ấy cũng là một trong số những nguyên nhân. Trước mắt tôi không thể hoàn toàn buông bỏ anh ấy được. Tôi cũng không biết đến bao giờ tôi mới có thể quên đi quá khứ, tôi chỉ có thể nói là tôi sẽ cố gắng. Nhưng kết quả của sự cố gắng đó là gì, chính tôi cũng không biết."

Cô thẳng thắn như vậy, Long Vu Hành đương nhiên hiểu ý.

Anh mỉm cười, ánh mắt buồn buồn: "Em nói em cố gắng là đủ rồi, những chuyện còn lại cứ giao cho tôi."

Trong lời nói không giấu được sự tự tin.

*

Khi Đông Phương Tín phát hiện Thích Nghi là một người kiên trì không chịu bỏ cuộc thì hai người đã cách đống lửa một đoạn khá xa, nhưng cô nàng đó vẫn vốc cát ném anh, hệt như muốn ném đến khi nào trúng mới thôi. Anh dừng lại hét với con người đang xông tới kia: "Trần Thích Nghi, cô cứ theo đuổi tôi thế này không sợ rơi vào bẫy (tình) của tôi sao?"

Anh đột nhiên dừng lại, Thích Nghi vội thắng gấp thân hình đang lao về trước của mình, suýt chút đập mặt vào ngực anh. May mà cô phản ứng nhanh, đã dừng chân lại khi còn cách anh đôi ba nước. Tuy nhiên lực quán tính vẫn còn, cô theo bản năng đưa tay ra trước mặt, thế là cát trong tay rơi vãi hết lên người anh.

Cảm giác được cát đang chảy dọc trên da mình rơi xuống dưới, Đông Phương Tín đen mặt: "Trần Thích Nghi, cô 一一"

"Tôi không cố ý." Nhìn thấy cát đất không ngừng tuôn xuống từ trên người anh, Thích Nghi không nhịn được bật cười ha hả: "Đông Phương Tín, giờ nhìn anh y như cái phễu vậy đó!"

Nghe cô nói, mặt anh càng đen hơn, nhưng trông thấy nụ cười rạng rỡ của cô, trong lòng anh lại thấy rất thoả mãn, nên cuối cùng vẫn không lên tiếng phản bác.

Thích Nghi thấy anh lặng im không nói bèn tiêu sái phủi phủi tay, vén vài sợi tóc bị gió thổi loà xoà trước mặt, d.ie~qqstareditndanl-eq,uy’;d.o.n
cô nhún vai: "Thấy anh chân thành như vậy, thôi thì tha cho anh lần này đấy."

"Thật không?" Đông Phương Tín sáng mắt.

"Thực ra những chuyện đó, giận qua rồi cũng thôi. Nghĩ kĩ một chút thì tôi đâu là gì của anh, anh lợi dụng tôi như một con cờ cũng không phải không được." Thích Nghi gượng cười: "Dù sao cũng chẳng phải bị lợi dụng lần đầu, có gì đáng nói đâu."

Đông Phương Tín rất không thích cô nói những lời này, anh cau mày thật chặt: "Nói những lời thăng trầm như vậy, thật không giống cô tí nào."

"Tại sao tôi không thể thăng trầm được chứ?" Thích Nghi ghé mắt nhìn anh.

"Ở tuổi này của cô, mọi thứ phải đẹp đẽ mới đúng." Đông Phương Tín đáp: "Hơn nữa, cô và Lam Thiên Nhiên đang ở đỉnh cao sự nghiệp."

"Có nhiều chuyện đâu thể chỉ nhìn bề nổi?"

"Nói thế cô đã trải qua một cuộc đời không giống người bình thường?" Ánh mắt anh sâu thẳm, trong mắt lướt qua vẻ gì đó: "Chuyện liên quan đến sự nghiệp hay là… tình cảm?"