Ngã Vào Lòng Cậu Chủ

Chương 43




Sáng ngày hôm sau, con trai của bà Sáu được người của Phong áp giải đến biệt thự, chính hắn cũng đã khai nhận hết mọi việc. Chủ mưu lên kế hoạch ăn cắp bức tranh là bà Cả, đồng phạm với hắn còn có mẹ hắn, là bà Sáu. Vì bà Sáu là người làm lâu năm trong biệt thự, bà ta nắm rõ đường đi nước bước ở trong nhà. Nơi nào có camera, nơi nào không có, bà ta thuộc nằm lòng. Cộng thêm quyền lực của bà Cả, bà Sáu có thể dễ dàng đưa con trai vào biệt thự để lấy cắp bức tranh.

Bức tranh bị lấy cắp, bà Cả không cho đem ra ngoài vội mà giấu ở ngay trong phòng trưng bày, cụ thể là giấu ở dưới đáy tủ. Cũng chính vì vậy mà ông chủ Thượng dù cho có lục tung khắp nơi cũng không cách nào tìm ra được tung tích của bức tranh. Bà Cả đợi thời cơ chín mùi, bà mới sai con trai bà Sáu đem bức tranh ra ngoài. Nhưng mà người tính không bằng trời tính, làm việc ác thì sao mong mọi thứ luôn thuận lợi cho được?

Nói riêng về bà Sáu, bà ta cũng chính là thủ phạm trong vụ châm kim độc lần đó. Kẻ đứng đằng sau ném đá giấu tay cũng chính là bà Cả, bà ta làm như vậy là nhằm muốn đổ tội cho bà Hai đã hại Nhiên, làm giảm đi thanh danh của bà Hai.

Tất cả mọi việc đều được làm sáng tỏ ngay trong buổi sáng hôm nay, từng sự việc được khui ra đều khiến cho mọi người sững sờ...

Ông chủ Thượng được chú Lộc và Cao Vĩ đỡ tay, ông mới có thể đứng vững ,trên gương mặt lịch lãm đều là nét giận dữ không cách nào giấu đi được. Ông nhìn về hướng bà Cả đang ngồi trên ghế, nửa điểm thương xót cũng không có, ông gằn lên từng tiếng, hỏi lớn:

- Thuý Liên... bà còn làm ra những chuyện gì giấu tôi nữa? Nói!

Sắc mặt bà Cả có hơi tái đi nhưng ánh mắt vẫn rất uy nghiêm, bà điềm tĩnh trả lời:

- Tôi không nhớ.

Ông Thượng giận đến mức run rẩy cả người, ông quát:

- Bà... sao bà có thể làm ra những chuyện như thế này? Bà còn thiếu cái gì nữa? Bà thiếu thốn cái gì? Bao năm qua, tôi có để cho mẹ con bà thua ai cái gì chưa? Tôi có chưa?

Bà Cả ngước đôi mắt trong vắt nhìn vào chồng mình, tròng mắt đen láy không nhìn thấy đáy. Lời nói của bà rõ ràng, vang dội:

- Thứ ông cho tôi thì ít nhưng thứ ông lấy đi của tôi thì nhiều. Nếu như ngày hôm đó tôi lấy được bức tranh, vậy thì ngày hôm nay, người thắng lớn sẽ là mẹ con tôi. Con trai tôi sẽ là cháu đích tôn của dòng họ Nguyễn, cái danh phận mà đáng lý phải thuộc về nó.

Bà Hai càng nghe càng thấy chướng tai, bà giận dữ quát lớn:

- Chị Cả... chị có phải vì hận tôi quá nên chị sinh mù quáng không vậy? Cái gì mà danh phận đáng lý phải thuộc về Cao Thiên? Ngày hôm đó là tôi sinh ra Cao Phong trước, chị đừng ăn nói hàm hồ như vậy.

Bà Cả cười lớn, nụ cười khinh bỉ nghe rõ được mồn một. Bà nhìn về phía ông chủ Thượng, bà nhíu mày, hỏi to:

- Ông Thượng... ông có dám thề trước gia phả nhà ông về chuyện năm đó ở bệnh viện hay không? Bí mật ông giấu lâu quá rồi, bây giờ tôi cũng chẳng còn gì nữa, ông nên khui ra đi... trả lại cho con trai tôi sự công bằng.

Phong đứng bên cạnh Nhiên, anh nghe những lời này từ bà Cả, anh nhịn không được mà hỏi ba mình.

- Ba... chuyện này là sao?

Ông chủ Thượng đột nhiên trầm mặc, trong cuộc đời ông, chắc đây có lẽ là lần đầu tiên ông không biết phải mở miệng nói như thế nào với các con. Chuyện năm đó về thân phận cháu đích tôn của Cao Thiên và Cao Phong, ông đã giấu rất kín, kín đến mức chính ông cũng quên mất mình đã từng làm ra những việc gì. Ông cứ nghĩ đây sẽ là bí mật mà khi chết ông sẽ đem theo xuống mồ. Ông cũng chưa từng nghĩ đến một ngày, chính ông phải phanh phui trắng đen rõ ràng cho mọi người cùng biết...

Ông nhìn bà Cả, giọng ông khàn đặc vì kích động:

- Bà biết từ khi nào?

Bà Cả cười khẩy:

- Biết rất lâu rồi, ngay từ khi tôi sinh Cao Thiên và nhận được tin Cao Phong được sinh ra trước là tôi đã thấy nghi ngờ. Tôi tốn gần chục năm cho người điều tra, cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng tôi...

Dừng vài giây, bà lại nói, lời nói mang theo hận ý cùng phẫn nộ:

- Ông không thương tôi thì đã đành đi, sao đến con ruột của ông, ông cũng cố tình thiên vị như vậy hả ông Thượng? Ông có xứng đáng làm cha của Cao Thiên không? Ông có xứng đáng không? Nếu Cao Thiên là cháu đích tôn thì sao, nó sẽ hại chết con trai cưng của ông à? Nó cũng là con của ông, tại sao ông đối xử bất công với nó như vậy hả ông Thượng? Ông nói đi, tại sao?

Bà Cả vừa hét vừa khóc, bà Mai ở bên ôm chầm lấy cơ thể run rẩy của chị gái mình. Đã mấy chục năm qua đi nhưng sự uất hận năm đó vẫn còn in sâu vào lòng hai người bọn họ. Bà Cả và bà Hai cùng đi sinh con, là bà Cả sinh trước nhưng ông chủ Thượng lại cố tình ép bác sĩ ở bệnh viện làm giả thời gian để công nhận là bà Hai sinh con trước bà Cả. Đáng lý ra, cậu Cả phải là Cao Thiên chứ không phải là Cao Phong.

Bà Mai ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn bà Hai, bà ta nói thay tiếng lòng của chị gái mình:

- Bà Hai, bà nghe rõ chưa? Chị gái tôi đã phải chịu thiệt thòi thế nào, bà đã nhìn thấy chưa? Bà... con người của bà chỉ biết hơn thua với người khác, bà làm như tôi không biết chính bà năm đó đã cố tình uống thuốc để được sinh con cùng ngày với chị gái tôi vậy. Cậu Phong sinh ra thiếu tháng, xém chút nữa vì bà mà chết... một người làm mẹ như bà... thật không xứng đáng... không xứng đáng.

Bà Hai nghẹn trân, bà đưa mắt nhìn sang Phong, thấy anh cũng đang nhìn bà bằng ánh mắt nghi ngờ, bà vội nói:

- Đừng tin Phong, là bà ta vu oan cho mẹ... bà ta cắn càn... mẹ làm gì nhẫn tâm như vậy... mẹ không có... con đừng tin.

Bà Mai lại nói:

- Tin hay không trong lòng cậu chắc có câu trả lời phải không cậu Phong? Cậu khác xa ba cậu, yêu hận rõ ràng... trên đời này chỉ có duy nhất ba cậu là mù quáng. À không, là ông ấy cố tình mù quáng, bao che vô điều kiện cho mẹ cậu. Nếu ông ấy từ đầu không thiên vị, vậy thì chị em tôi cũng đâu có kết cục như ngày hôm nay...

Ông chủ Thượng như muốn bị bức điên, vành mắt ông đỏ hoe, giọng ông run run:

- Đúng, đúng là tôi thiên vị cho Cao Phong nhưng từ lúc Cao Thiên được sinh ra đến bây giờ, bà đã từng thấy khi nào tôi thiên vị Cao Phong hơn Cao Thiên chưa? Có chưa? Ngày tôi gặp bà lần đầu tiên, tôi đã nói những gì với bà... bà còn nhớ không hả Thúy Liên?

Bà Cả mở to mắt nhìn chồng mình, thời gian đột nhiên như quay trở về cái ngày bà còn là con gái. Lần đầu tiên bà gặp được chồng mình, bà đã hạ quyết tâm sẽ ở bên cạnh ông ấy cả đời. Bà bất chấp tất cả mọi thứ, gạt đi những lời khuyên nhủ của cha mẹ... bà cũng vẫn còn nhớ... ngày hôm đó chồng bà đã nói những gì với bà...

Ông chủ Thượng khổ sở nhắc lại:

- Tôi đã từng nói với bà... nếu bà nghe theo lời mẹ tôi mà quyết định lấy tôi, vậy thì bà phải chấp nhận cảnh sống chung chồng. Thậm chí bà phải chấp nhận luôn cả cảnh tượng một đời này không thể có con, chỉ có danh phận bà lớn, không có tình yêu, không có con cái. Tôi đã cho bà sự lựa chọn, chỉ cần bà không đồng ý, tôi sẽ có cách khiến bà không cần phải lấy tôi. Thuý Liên, bà còn nhớ không? Bà nhớ rõ không?

Bà Cả nhớ lại ngày hôm đó, những lời nói lạnh lùng của chồng mình như một lần nữa tái hiện trước mặt bà. Bà nghe từng chữ từng chữ mà có cảm giác như dao đâm vào tim, đau đớn đến tận cùng. Ra là bà quên rồi, bà quên là chính bà đã lựa chọn, là bà quên rồi sao?

Bà Cả gật đầu, nước mắt rơi như mưa, khóc đến không còn nhìn thấy ai trước mặt:

- Nhớ... tôi nhớ...

Ông chủ Thượng cũng đau đến quặng lòng:

- Bà có biết vì sao... tôi lại cho bà một đứa con không?

Bà Cả vội hỏi:

- Vì sao?

Ông chủ Thượng lại nói:

- Là ba của bà, ông ngoại của Cao Thiên đã đến gặp tôi trước ngày tôi sang hỏi cưới bà. Ba nói với tôi... cuộc đời của ông yêu thương nhất đứa con gái là bà. Ông biết bà chọn sai đường nhưng ông không đành lòng ngăn cản... vậy nên ông đã xin tôi... ông xin tôi cho bà một cuộc sống đúng nghĩa của một người vợ. Ông muốn tôi cho bà một đứa con... để bà không cảm thấy hiu quạnh khi về già.

Dừng đoạn, ông chủ Thượng nói như khóc:

- Thuý Liên, bà biết rõ là tôi thương mẹ Cao Phong như thế nào mà, tôi thương bà ấy, tôi chưa từng giấu giếm bà. Tôi có phải là người chồng tệ bạc khi thay lòng đổi dạ với bà không? Không có, từ trước đến giờ tôi không hề có. Cao Thiên được sinh ra đời, tôi cũng chưa từng làm cho con trai tôi uất ức thiếu thốn. Tôi có bốn đứa con trai nhưng bà thấy có khi nào tôi thương đứa này bỏ đứa kia hay không? Ngày trước chỉ có Cao Thiên và Cao Phong, tôi mua cái gì cho con tôi đều mua một cặp, chưa bao giờ dám mua khác màu, khác loại... vì tôi sợ con tôi phân bì. Sau này có thêm Cao Vĩ, ba đứa con trai là ba người bạn của tôi... tôi thương đồng đều chưa từng hắt hủi đứa nào cả. Là các bà cũng hiểu... trong lòng tôi thương mẹ của Cao Phong nhất... là các bà chọn theo tôi... tôi chưa từng giấu điều này với các bà... là các bà đã chọn... cớ sao bây giờ lại trách tôi?

Ông chủ Thượng nói không sai, từ bà Cả, bà Ba cho đến bà Tư, hay thậm chí là bà Năm đều biết ông chủ Thượng rất thương bà Hai. Là do các bà đồng ý đi theo ông, ông chưa từng giấu giếm hình bóng thật trong lòng mình với các bà. Ở bên cạnh ông, các bà được gì? Được cuộc sống sung túc, cao quý, được người người hâm mộ, được cả xã hội này tôn vinh kính trọng.

Có thể trong tim ông không thể chứa nhiều người phụ nữ nhưng tình thương của người cha dành đến cho các con... ông luôn cố gắng phân chia đồng đều. Cuộc đời này của ông, ông chỉ cảm thấy có lỗi khi không cho bà Hai được những gì mà ông đã từng hứa. Còn ngoài ra, ông chưa từng cảm thấy mình làm sai với bất kỳ người phụ nữ nào khác. Với bà Ba cũng không, với bà Cả... lại càng không.

Bà Cả chưa từng biết chuyện của ba mình và chồng mình, từ trước đến giờ bà luôn nghĩ là vì bà nội của Cao Thiên ép nên chồng bà bắt buộc phải để cho bà có thai. Cao Thiên được sinh ra đời, trong lòng bà lại bắt đầu len lói lên những ý nghĩ giành giật tranh đấu. Kể từ lúc có con, ham muốn chiếm hữu mọi thứ của bà càng lúc càng mãnh liệt. Tham vọng và lòng ganh tị đã làm bà quên đi hết những gì mà chồng bà đã từng nói với bà. Rằng ông chỉ có thể cho bà danh phận bà lớn chứ ông không thể cho bà thêm bất kỳ thứ gì khác... kể cả là một đứa con...

Lần đầu tiên trong hơn 30 năm qua, bà Cả cảm thấy hổ thẹn và nhục nhã nhiều đến như thế này. Hóa ra, tất cả là do bà, ngay từ đầu bà đã chẳng có gì, đến Cao Thiên cũng là do ba bà đi xin xỏ người ta mà bà mới có. Là do bà tham lam quá độ, là chính bà đã làm hỏng đi tương lai của con trai bà. Bà hiểu ra rồi, lỗi là ở bà, tội lỗi là ở bà...

Bà Cả và bà Mai ôm nhau khóc nấc lên, Cao Thiên đứng ngoài cửa cũng nghe không sót lấy một chữ. Cả người anh dựa vào tường, nước mắt cũng đang thi nhau chảy dài trên má. Từ bé đến giờ, mẹ anh lúc nào cũng không cho phép anh chơi đùa cùng với anh em của mình. Bà luôn dạy anh phải biết tranh đấu, cái gì anh Cả có thì anh cũng phải có được. Hai anh em sinh cùng ngày, cùng tuổi, mang tiếng là anh em ruột nhưng thật sự lại coi nhau như kẻ thù giết cha giết mẹ. Anh Cả ban đầu không ghét anh, là vì anh nghe lời mẹ, anh ghét anh Cả, nhiều lần ỷ mình to khỏe xô ngã anh Cả mấy lần nên bà Hai mới không cho anh Cả đi tìm anh chơi cùng nữa. Sau này có thêm Cao Vĩ, mẹ anh lại cấm không cho anh thân thiết với Cao Vĩ vì sợ Cao Vĩ làm hại đến anh. Vậy nên trong những cuộc vui của anh em trong nhà, anh luôn là người đứng từ xa nhìn mọi người vui đùa cười giỡn...

Mẹ anh nói, chỉ có bà là người yêu thương anh nhất, còn những người khác, người ta chỉ châm châm tìm cách hãm hại anh. Chỉ có một cách duy nhất để bọn họ không làm hại được anh là anh phải giành được quyền kế thừa sản nghiệp của ba anh để lại. Mẹ anh còn nói, dù cho bà có phải giết người, bà cũng sẽ làm để lót đường trải thảm cho anh đi. Vậy nên ngoài nghe lời bà, anh cũng chỉ có thể tin tưởng bà, nhất nhất tin tưởng bà.

Anh trước giờ luôn cho những gì mà mẹ anh nói là đúng, anh chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày, rồi chính mẹ anh cũng phải hối hận về những việc làm mà bà đã gây ra...

Ông chủ Thượng đi đến trước mặt bà Cả, ông quỳ một chân, tay run rẩy vịn lên vai vợ mình, ông nghẹn ngào, nói:

- Xin lỗi bà vì cả đời này không thể cho bà một tình thương mà bà đáng phải có. Nhưng mà Thuý Liên, tôi đã cố hết sức rồi... bà phải hiểu cho tôi...

Bà Cả lắc đầu trong đau khổ, bà thật sự quẫn bách, bà xấu hổ với con trai, bà xấu hổ với chính bản thân bà. Đường lớn bà không đi, lối hẹp bà lại đâm đầu vào. Là bà biết con đường này sẽ rất khó đi nhưng bà lại luôn ngoan cố trách móc người xây đường không có tâm. Mà làm gì có người xây đường nào không có tâm, người ta cũng đã làm hết cách rồi. Con đường này vốn dĩ làm gì có lối ra, có ai lại xây một con đường thật lớn, thật đẹp để dẫn đến một ngõ cụt bao giờ?!

Bà Cả cúi gập đầu, bà cố gắng kìm nén sự kích động, lời nói như van nài cuối cùng của bà:

- Lỗi là ở tôi... con trai mình... không có lỗi...

Ông chủ Thượng hít vào một hơi thật sâu, ông kiên định nói với bà:

- Tôi chưa bao giờ bỏ rơi con trai tôi, tất cả tụi nó đều là báu vật của tôi... bà đừng lo.

Nhiên đứng bên cạnh Phong suốt từ nãy đến giờ, sự việc chuyển biến đến như thế này, đúng là nằm ngoài sự tưởng tượng của cô. So với chuyện của bà Cả, cô lại lo lắng cho Phong hơn rất nhiều. Kể từ lúc nghe bà Mai nói đến chuyện bà Hai cố tình uống thuốc để kích sinh con, cô đã nhận ra được sự khổ sở trong ánh mắt của Phong. Cô biết bà Hai rất háo thắng nhưng cô lại chưa từng nghĩ đến việc bà Hai lại có thể đối xử như vậy với Phong. Nếu cô là anh, chắc cô sẽ đau lòng rất nhiều, thật sự là đau lòng rất nhiều!
________________________
Ông chủ Thượng đến gặp riêng Nhiên, ông xin cô đừng truy tố việc của bà Cả để bà không phải chịu tội ngồi tù. Ông nói cả đời ông chưa từng xin ai, lần này đến xin cô, mong cô thông cảm cho ông mà bỏ qua cho bà Cả một lần. Phong không nói gì, anh muốn cô tự quyết định. Nếu cô đồng ý với ông chủ Thượng thì xem như con trai bà Sáu cũng sẽ thoát được tội. Mà bà Sáu cũng sẽ không bị truy tố chuyện châm kim độc hãm hại Nhiên.

Trong lúc cô còn đang do dự thì chính bà Mai lại đến tìm cô, bà ta truyền lời lại với cô, xin cô cứ từ chối ông chủ Thượng. Những việc mà bà Cả và bà Mai đã làm, cái nào sai thì bọn họ xin nhận, không muốn mang nợ cô suốt đời.

Đáng lý là Nhiên sẽ không đồng ý với ông chủ Thượng nhưng sau khi bà Mai đến gặp cô, cô lại đột nhiên thay đổi ý định. Cô rút đơn kiện, quyết định không muốn kiện cáo bà Cả nữa. Không phải là cô thương hại bà Cả, mà vì cô không muốn bản thân mình sau này phải khó xử trước cậu Hai và ông chủ Thượng. Hơn nữa, cô cảm thấy những gì bà Cả đã làm, ít nhiều gì cũng có bàn tay nhào nặn của bà Hai. Mà bà Hai là ai, bà ấy sau này tương lai sẽ là mẹ chồng của cô, cô không muốn làm cho Phong phải khổ tâm. Cô biết, anh ngoài mặt là như vậy nhưng anh rất thương mẹ mình, làm sao có thể bỏ bà ấy không đoái hoài tới được. Với lại, từ nhỏ bà nội cô đã luôn dạy cô lấy ân đối oán, tích càng nhiều phúc đức càng tốt. Tha thứ được cho người biết sai, cũng chính là một hình phạt rất nghiêm khắc dành đến cho người đó.

Sống hướng thiện, phúc đức muôn đời!
_______________________
Bà Cả tự dọn đến ở từ đường, quãng đời về sau, bà quyết định sẽ sống ở đây, không quay trở về biệt thự nữa. Mẹ con bà Sáu được tha nhưng con trai bà ta bị dính một vụ án khác. Kết quả hai mẹ con phải ra hầu tòa, khả năng ngồi tù là rất cao.

Phong đã từng nói với Nhiên, anh không muốn bỏ qua cho mẹ con bà Sáu, vậy nên không biết trong chuyện lần này của mẹ con họ... có liên quan gì đến anh hay không. Nhưng mà Nhiên cũng không quan tâm lắm đến chuyện này, cô đã nói bỏ là sẽ bỏ, sau này không muốn nhắc đến nữa. Cứ coi như đấy là một trong những đại nạn của cuộc đời, vượt qua rồi thì sau này sẽ không cần phải chịu khổ cực thêm nữa.

Còn về Cao Thiên, anh ấy tuyên bố muốn ly hôn với Phương. Tất nhiên là Phương không đồng ý, cô ta dọa sống dọa chết ép buộc Cao Thiên không được viết đơn. Nhưng mặc kệ Phương có làm cách nào, Cao Thiên vẫn giữ vững quyết định của mình. Hết cách khuyên ngăn con, ông chủ Thượng đành bàn với mẹ Phương đón cô ta về nhà ở một thời gian. Coi như là hai đứa ly thân, cho nhau thời gian để suy nghĩ lại.

Ai cũng biết là vợ chồng cậu Hai sẽ không thể sống cùng nhau được nữa nhưng bậc làm cha làm mẹ... ông chủ Thượng thật lòng không muốn con trai của mình đổ vỡ trong chuyện hôn nhân. Bà Cả đã như vậy, Cao Thiên lại muốn ly hôn, gia can rối rắm như tơ vò...
..........................................
Kể từ cái hôm bà Cả nhận tội, tính đến nay đã gần một tuần Phong không có ở nhà. Anh không về nhà của mình vì ở đó có Uyển và bé Hoài, mà anh chọn thuê phòng khách sạn để ở. Anh không nói lý do vì sao anh ra ở khách sạn nhưng không cần anh nói thì mọi người cũng tự hiểu. Đến cả Nhiên còn khuyên anh không được, vậy thì đừng mong có người nào sẽ khuyên được anh.

Ông nội Lục từ tối hôm qua đã gọi kêu anh về có chuyện nên sáng hôm nay, anh về nhà từ rất sớm. Anh có nói với Nhiên sau khi nói chuyện xong với ông nội sẽ lên tìm cô đưa cô đi chơi. Nhưng ai có ngờ, anh vừa bước vào phòng khách thì đã nhìn thấy cô đang ngồi trên ghế. Ngồi cạnh bên cô là mẹ anh, có luôn cả ba anh, cứ giống như là họp mặt gia đình vậy.

Anh nhận ra được ánh mắt mong chờ của mẹ mình nhưng anh không đáp lại bà. Anh nhìn sang Nhiên, dịu giọng nói với cô:

- Sang đây ngồi với anh.

Nhiên gật đầu, cô đứng dậy đi vòng phía sau, đi tới gần chỗ anh đang ngồi, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh anh. Anh lúc này quay sang nhìn cô, anh khẽ hỏi:

- Ai kêu em vào đây vậy?

Nhiên nhỏ giọng trả lời:

- Là ông nội, em không biết có chuyện gì nữa.

Phong có chút ngờ vực nhìn sang ông nội, thấy ông đang nhìn anh cười, anh liền hỏi:

- Nội, có chuyện gì mà nội gọi cả Nhiên vào đây vậy?

Ông nội hếch mũi nhìn cháu trai, ông càu nhàu:

- Lúc trước đứa nào kêu ông coi ngày cho hai đứa kết hôn, bây giờ hỏi ông có chuyện gì là sao?

Ông chủ Thượng ngạc nhiên hỏi:

- Kết hôn? Hai đứa muốn kết hôn?

Đã bàn đến chuyện này, Phong cũng muốn nói rõ ràng luôn một lần. Hoặc là ba mẹ anh đồng ý, hoặc là tự anh sẽ quyết định luôn khách mời cho đám cưới của cuộc đời mình.

- Dạ phải, con muốn kết hôn với Nhiên.

Nhiên không nghĩ tới việc ông nội gọi cô lên đây là để bàn chuyện hôn nhân đại sự cho cô và Phong. Nhìn thấy thái độ này của ông chủ Thượng, cô e là con đường lấy chồng của cô sẽ khó mà thuận lợi như cô mong muốn.

Ông nội Lục thấy con trai im lặng không nói gì, ông liền hỏi:

- Con thấy thế nào? Có gì cứ nói thẳng để bọn nhỏ còn tính.

Thật lòng ông chủ Thượng không muốn Phong kết hôn với một cô gái không đủ điều kiện như Nhiên. Ông đã chọn Phong là người kế thừa tương lai của dòng họ, địa vị cao quý như vậy, sao có thể tùy tiện chọn con dâu không hợp với vị trí con dâu trưởng. Nghĩ mà coi, Nhiên mà là con dâu trưởng thì cô quản lý việc lớn việc nhỏ trong nhà, việc hệ trọng của cả dòng tộc như thế nào đây?

Chưa nói đến cái gì khác, chỉ nói đến việc tuổi tác của cả hai là ông đã thấy không hợp rồi. Ông muốn con trai ông cưới được người vợ biết chia sẻ gánh nặng với chồng. Chứ ông nào muốn con trai ông buổi sáng lo việc lớn, buổi tối về nhà lại phải hầu vợ. Nhìn cái cách Phong đối xử với Nhiên, ông biết chắc là con trai ông không thể nào "trên cơ" Nhiên được. Lấy vợ mà giống như làm bảo mẫu, ông nhìn kiểu gì cũng không thấy thuận mắt.

Ông chủ Thượng nhìn sang bà Hai, thấy bà im lặng không có ý kiến, ông biết thừa là vợ mình không muốn làm trái ý của Phong. Nhưng ông thật sự không thể nhịn được, buộc lòng ông phải nói:

- Nhiên không phải là không tốt nhưng mà hai đứa... không hợp.

Phong khẽ nhíu mày, anh nghiêm túc hỏi:

- Ba thấy bọn con không hợp nhau ở điểm nào?

Ông chủ Thượng trực tiếp nói thẳng:

- Thế này, ba không phải muốn gây áp lực với con, ngăn cản con thì chỉ làm tình cảm gia đình thêm rạn nứt. Ba có thể thỏa hiệp với con bất cứ chuyện gì, từ chuyện con muốn ra ngoài ở hay là chuyện con không muốn về làm ở công ty... tất cả mọi thứ ba đều chấp nhận cho con được. Nhưng còn chuyện cưới vợ, đây là chuyện quan trọng cả đời, con không thể nào gấp gáp quyết định như vậy.

Phong nắm chặt lấy tay Nhiên, anh nói hết sức kiên định:

- Con không gấp gáp, từ trước đến giờ con chưa từng gấp gáp trong việc gì, trong việc này lại càng không. Con muốn cưới Nhiên, là cô ấy thì cưới, không phải cô ấy thì không cưới.

Ông chủ Thượng nhíu mày nhìn con trai, ông lạnh giọng:

- Con đang muốn ép ba à? Con đừng quên trước kia con cũng từng ép ba để cưới con Uyển... cuối cùng thì sao? Con cũng hối hận đó thôi?

Phong biết ba anh đang muốn dùng kế giương đông kích tây với anh. Nhưng anh cũng không chịu thua, anh đáp ngay lại:

- 20 tuổi và 30 tuổi cách nhau một đoạn là 10 năm, 10 năm đủ để dạy một thằng nhóc trở thành một người đàn ông trưởng thành. Năm đó có thể là con bồng bột không suy tính cho tương lai, nhưng năm nay con đã hơn 30 tuổi, không phải một cậu thanh niên mới lớn hành xử theo cảm tính. Con làm người như thế nào, ba không phải là không rõ. Ngày trước ba cũng từng làm mọi cách để cưới được mẹ, nếu ba muốn, con cũng có thể làm mọi cách để cưới được Nhiên.

Ông chủ Thượng bị con trai kích đểu, ông giận nhưng không cãi lại được. Bảo sao ông thương Phong nhiều như vậy, cái tính nết này của Phong có chỗ nào khác ông đâu cơ chứ?

Ông nghĩ một chút, tiếp sau lại nói:

- Gia cảnh, xuất thân, học thức, tuổi tác,... tất cả mọi thứ con bé này đều không bằng con. Con nghĩ hai đứa có thể...

- Ai nói là cháu gái nhà tôi không bằng con trai của các người? Ai nói vậy?

Lời còn chưa nói hết thì một giọng nói của ai đó đã cắt ngang lời của ông chủ Thượng. Mà sự xuất hiện của vị này làm cho mọi người đều sửng sốt, đặc biệt chính là Nhiên...

Nhìn thấy bà nội nhà mình xuất hiện, Nhiên mừng đến quên cả chuyện lớn trước mắt, cô chạy đến chỗ bà, reo lên:

- Nội... nội về khi nào vậy? Sao nội không nói cho con biết? Nội vào đây bằng cách nào?

Phong cũng vội đứng dậy, anh bước nhanh đến trước mặt bà nội Nhĩ, anh cúi đầu, cung kính chào hỏi:

- Con chào bà, con là Phong, là bạn trai của Nhiên... con mong gặp bà đã lâu rồi ạ.

Bà nội Nhĩ mặc bộ bà ba lụa màu trắng ngà, bà đánh giá Phong từ trên xuống, trong lòng khá là hài lòng về tướng mạo này của anh. Đúng như những gì cậu Tú kia nói, Phong là người đàn ông có thể tin tưởng được. Không uổng phí công bà hy sinh cháu gái năm đó... rất tuấn tú.

Bà nội Nhĩ không thể hiện sự hài lòng ra mặt, bà nhìn Phong, miễn cưỡng "ừ" một tiếng. Lúc này mới quay sang nhìn Nhiên, bà mắng yêu:

- Tổ cha cô, tôi bảo cô đến đây dạy học hay bảo cô yêu đương đây hả? Mới chút tuổi đầu đã muốn lấy chồng, hỏi ý tôi chưa?

Nhiên ngại ngùng khều tay bà nội, cô lí nhí nói:

- Nội, lấy chồng phải lấy liền tay... nội đừng...

Bà nội Nhĩ trừng mắt nhìn cô, bà nắm tay cô gằn lại, ý bảo cô đừng nói nữa. Kéo cô đến trước mặt ba vị phụ huynh kia, bà dõng dạc lên tiếng:

- Ông Lục... lâu quá không gặp ông.

Ông nội Lục biết bà nội Nhĩ, ông liền gật đầu chào hỏi:

- Lâu quá không gặp lại bà, bà vẫn khỏe chứ?

Bà nội Nhĩ gật đầu, vừa nói vừa liếc nhìn ông chủ Thượng, giọng điệu cực kỳ chán ghét:

- Tôi khỏe lắm, mà khi nãy nghe con trai ông chê cháu gái tôi... tôi tự dưng muốn làm mệt. Cháu gái tôi có chỗ nào không hợp với cháu trai ông vậy? Nhà các người từng lạy lục tôi cứu cháu trai các người, bây giờ định làm gà quẹt mỏ phủi bỏ hết trách nhiệm như vậy à? Các người có tin tôi hóa giải thuật "Dung Hồn" ở trong bức tranh kia hay không? Khinh người quá đáng vậy mấy chú?

Chỉ một mình bà nội Nhĩ là cảm thấy không kinh ngạc, còn lại ở đây năm con người, thì đủ cả năm đang tròn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm bà nội Nhĩ. Mà bà nội Nhĩ cũng không đợi người khác lên tiếng, bà đã nói luôn:

- Năm đó, người cứu con trai các người chính là tôi, vì tôi không muốn các người mang ơn phiền phức nên mới giả thành thầy pháp để đến đây. Thằng bé nhỏ xíu mà tôi dắt theo cùng chính là cháu gái tôi, nếu không có con bé, chắc bây giờ con trai các người đã ăn được hơn 10 cái giỗ. Lúc trước còn muốn nhận nuôi con bé, mà bây giờ lại chê là không hợp, đúng là hách dịch. Tôi đưa cháu gái tôi đến đây không phải để các người xài xể con bé, nó chịu khổ ở đây như thế nào, tôi sẽ ngồi xuống tính sổ với các người sau...

Dừng đoạn, bà quay sang Phong, trịnh trọng tuyên bố:

- Bây giờ không phải là các người không chịu con bé mà là tôi không thích gả cháu gái. Muốn bàn thêm chuyện này thì trải thảm đỏ từ đây đến nhà tôi may ra tôi còn suy nghĩ lại. Còn riêng cậu, sáng ngày mai đến nhà gặp tôi, tôi có chuyện muốn nói. Còn bây giờ tôi đưa cháu gái tôi về, con trai nhà các người quý quá, giữ ở đó mà ôm đi. Không gả cho người này, tôi gả cho người khác, cháu nhà tôi nhan sắc có thừa, lo gì không lấy được chồng.

Nhiên khủng hoảng tinh thần nhìn bà nội nhà mình chửi người như hát hay, cô ngớ người, nhất thời cảm thấy đầu óc sắp hỏng luôn rồi. Mãi đến khi bà nội kéo cô ra đến cửa, cô mới giật mình nhìn về phía Phong. Phong vẫn đi theo sau cô và bà nội, đợi cả ba ra khỏi phòng khách, anh mới bước nhanh đến chắn ngang đường của bà nội Nhĩ, anh chân thành thưa chuyện:

- Là gia đình con sai, con xin nhận lỗi với bà. Nhưng con xin bà đừng gả Nhiên cho người khác, không ai thương em ấy bằng con đâu, con nói thật... mong bà suy nghĩ lại.

Bà nội Nhĩ lại hài lòng về Phong thêm chút nữa, nhưng bà tạm thời chưa đồng ý có gả hay không, bà vẫn từ chối:

- Tôi không muốn làm khó cậu và con bé, cậu muốn gì thì ngày mai tới gặp tôi, tôi có vài lời muốn nói với cậu cho rõ ràng. Bây giờ tôi còn có chuyện riêng cần nói với cháu gái, cậu tránh sang một bên để bà cháu tôi còn về. Để lỡ việc là tôi gả nó đi Mỹ đấy, tôi không hù cậu đâu.

Phong vội tránh sang một bên, anh nói:

- Con xin lỗi vì làm phiền bà, ngày mai con nhất định sẽ tới... để con đưa bà và em về cho ạ?

Bà nội Nhĩ từ chối:

- Không cần, tôi có đi xe tới. Vậy nha, hẹn cậu ngày mai.

Nhiên có chút không nỡ nhưng cô biết bà nội cô không phải là người không nói đạo lý. Với lại bây giờ cô cũng có rất nhiều chuyện cần hỏi rõ bà, đợi cô hỏi rõ xong mọi chuyện, cô sẽ đi tìm Phong. Cũng không sợ bà nội không chịu gả, bà thương cô như vậy, mà Phong lại ưu tú như vậy... kiểu gì rồi bà cũng sẽ đồng ý mà thôi!