Ngã Vào Lòng Cậu Chủ

Chương 42




Nửa tháng nằm viện trôi qua rất nhanh, cuối cùng sáng nay Nhiên cũng được bác sĩ cho xuất viện về nhà. Phong đưa Nhiên về lại biệt thự, cô được đích thân bà Hai và ông chủ Thượng ra đón, thái độ của mọi người đối với cô vô cùng trịnh trọng. Đây là lần đầu tiên trong hơn nửa năm qua Nhiên được đón tiếp như một vị khách quý, cảm giác được mọi người nâng niu đúng thật là rất kỳ diệu.

Nhiên vừa lên tới phòng đã thấy cu Bắp đợi sẵn, thằng bé lại tặng cho cô một bó hoa to đùng, bó hoa giống hệt bó hoa lần trước cu cậu mua lên bệnh viện thăm cô. Chú Lộc quản gia và mọi người ở khu nhà sau cũng lên thăm hỏi sức khoẻ của cô, rôm rả đến hết buổi sáng mới dần tản hết người. Đây cũng là lần đầu tiên trong lịch sử ở biệt thự Nguyễn Cao mà người giúp việc có thể tự do lên nhà chính thăm hỏi người. Việc này cũng ngầm thể hiện cho thái độ coi trọng Nhiên của ông chủ Thượng, vì nếu không có sự cho phép của ông thì làm sao có việc người làm được phép tiến vào nhà chính để thăm Nhiên.

Xem ra, sự khuyên nhủ của ông nội Lục không phải là không có kết quả.
.................................
Phong vừa trở về từ nhà riêng, tâm trạng của anh có hơi tệ một chút. Bé Hoài khi nãy vừa khóc vừa ôm lấy anh, con bé xin anh đừng bỏ rơi mẹ con con bé. Anh nhớ lại lúc anh rời đi, bé Hoài chạy theo đến tận cổng, con bé khóc lớn đến không thể dỗ được. Anh nhìn thấy cảnh tượng ấy mà không nhịn được cảm thấy đau lòng. Nhưng mà, đây có lẽ là cách tốt nhất cho tất cả mọi người rồi, không thể mềm lòng, cũng không thể trì hoãn thêm được nữa.

Anh mở cửa bước vào phòng, vừa hay nhìn thấy Nhiên đang ngẩn người, trên tay cầm điện thoại, không biết cô đang suy nghĩ cái gì mà anh mở cửa đi vào cô cũng không nghe thấy. Mãi khi nghe tiếng bước chân của anh, cô mới giật mình ngẩn người lên nhìn anh, cô cười cười, hỏi:

- Anh về rồi hả?

Phong đi đến kéo ghế ngồi đối diện với cô, anh nở nụ cười rất dịu dàng, anh nói:

- Ừm, suy nghĩ cái gì mà anh mở cửa cũng không biết vậy hả?

Nhiên đột nhiên thở dài một hơi, cô nhìn anh, ánh nhìn có hơi phức tạp:

- Vừa nãy... lão đại gọi cho em...

Phong gật đầu:

- Ừm, cậu ta nói cái gì? Muốn đến thăm em à?

Nhiên lắc đầu:

- Dạ không có, anh ấy tự dưng... tỏ tình với em...

Phong đúng là có hơi ngạc nhiên nhưng chuyện Nghiêm có ý với Nhiên, anh đã đoán ra được từ trước nên cũng không lấy làm kinh ngạc lắm.

- Vậy em trả lời cậu ta thế nào?

Nhiên nhíu mày, cô thấp giọng trả lời:

- Anh ấy không phải gọi để hỏi em muốn thế nào mà chỉ gọi để nói cho em biết là anh ấy có tình cảm với em thôi. Ngoài ra anh ấy không cần em phải đáp lại, đã vậy còn chúc phúc cho anh với em nữa.

Lần này thì đúng là nên kinh ngạc, Phong thầm nghĩ... xem ra tên Nghiêm này cũng rất quân tử đấy chứ!

Thấy cô gái nhỏ cứ mặt ủ mày chau, anh liền xoa xoa tay cô, giọng anh rất dịu:

- Nếu cậu ta gọi chỉ muốn nói như vậy, anh nghĩ em cũng không cần cảm thấy khó xử. Đàn ông có đôi khi cũng rất kỳ lạ, vừa muốn cho người ta biết mình thích người ta nhưng cũng vừa muốn người ta không thấy khó xử vì mình. Sau này nếu gặp lại cậu ấy, em cứ xem như chuyện tỏ tình kia chưa từng xảy ra, hai người bọn em vẫn là anh em tốt... hiểu không?

Nhiên gật gật đầu, cô cũng có suy nghĩ giống hệt như anh vậy.

- Em hiểu mà, chỉ là em thấy hơi khó chịu một chút thôi à.

Lại chợt nhớ đến lý do Phong về lại nhà, cô liền hỏi:

- Phong, anh vẫn ổn phải không?

Nghe cô hỏi, anh liền cười, nụ cười rõ ràng là có chút khổ sở. Thấy anh như vậy, cô không nhịn được đau lòng mà dang tay ôm chầm lấy anh. Cô ôm anh giống hệt như cái cách mà anh hay ôm cô an ủi, cô dịu giọng, nói nhỏ vào tai anh:

- Không sao, rồi sau này con bé sẽ hiểu ra thôi... không sao... vẫn còn có em ở đây... không sao đâu... em thương!

Tâm trạng vốn dĩ không tốt của Phong đột nhiên trở nên tốt hơn hẳn vì câu nói an ủi kia của Nhiên. Đúng là bạn gái của anh, chỉ có cô mới học được y hệt cái điệu bộ nói chuyện này của anh mà thôi...

Phong dựa mặt mình vào người cô, hai mắt khẽ nhắm, anh khàn giọng nói với cô:

- Ừm, có em là tốt rồi, tốt rồi!
____________________
Phong vừa chăm sóc cho Nhiên, vừa làm việc trở lại nên hiện tại anh thật sự rất bận. Mặc dù rất bận nhưng mỗi ngày anh luôn dành ra thời gian để ở bên cạnh cô, không để cho cô phải ở một mình. Mà sức khỏe của Nhiên gần như đã hồi phục trở lại, vết thương sau lưng lành lại rất tốt, bác sĩ còn phải khen vì sự hồi phục siêu cấp này của cô. Cô cũng biết Phong rất bận nên cô không muốn làm phiền anh, cô bây giờ đã có thể ra khỏi phòng tự mình đi dạo, thi thoảng còn dạy kèm cho cu Bắp học bài.

Sức khỏe tốt trở lại, Nhiên lúc này mới có tâm trí để nghĩ đến chuyện của tên cướp đêm đó. Lúc cô nằm viện, cảnh sát có tới lấy lời khai của cô, chẳng qua là hơn nửa tháng trôi qua mà phía cảnh sát vẫn chưa tìm được manh mối gì của tên cướp. Cũng không hiểu vì lý do gì mà không tìm ra được, đến ông chủ Thượng còn thấy ngạc nhiên vì vụ án này.

Nhiên xuống vườn nhà đi dạo, vừa hay nhìn thấy cu Bắp cũng đang chơi ở dưới sân một mình, bên cạnh cu cậu còn có Phương nữa. Cảm thấy có chút lạ, Nhiên liền đi nhanh tới, chưa kịp cất giọng gọi cu Bắp thì cô đã nghe được giọng nói không mấy thiện cảm gì của Phương.

- Mẹ Cả không thích nhìn thấy em ham chơi không chịu học, học hành tử tế thì mới trở thành người tử tế được. Em không nhìn thấy đám người làm ở nhà này à, không có ăn học nên mới đi làm thuê cho người ta. Hay chẳng lẽ em muốn đi làm thuê?

Nhiên thật sự không thể nghe tiếp được những lời dạy dỗ hằn học này của Phương, cô liền lên tiếng ngăn lại:

- Chị dạy con nít thì nên lựa lời, cu Bắp còn nhỏ.

Phương xoay người, cô ta vừa nhìn thấy Nhiên thì chân mày đã chau lại, vốn dĩ tâm trạng đang không vui lại càng không vui hơn khi thấy Nhiên tới. Cô ta thật sự rất ghét Nhiên, chồng cô ta luôn bênh vực Nhiên, bây giờ Nhiên còn được ba chồng cô ta cưng chiều như con cái trong nhà. Cô ta càng nhìn thì càng chán ghét, lòng ganh tị không thể nào giấu xuống được nữa. Mặc dù biết thái độ này của mình là không tốt nhưng cô ta không thể nào tiết chế được cảm xúc trong lòng mình... cực kỳ bực tức.

Cu Bắp vừa nghe giọng của Nhiên, cu cậu đã chạy về phía cô, tay nắm lấy tay cô, nép người mình vào người cô. Nhiên cúi xuống nhìn cu cậu, cô nhìn thấy được sự khép nép của cu Bắp khi nhìn Phương, còn lại hoàn toàn là sự mừng rỡ khi ở bên cạnh Nhiên. Cô lúc này liền hỏi:

- Bắp học bài chưa?

Cu Bắp lắc lắc đầu:

- Con định lát nữa sẽ học...

Nhiên vỗ vỗ sau lưng cậu trấn an, cô dịu giọng, nói:

- Ừm, chơi một chút nhưng nhớ phải học bài đàng hoàng nha.

- Dạ!

Phương nhìn cu Bắp ngoan ngoãn nói chuyện với Nhiên, cô ta càng bực mình, liền lên tiếng:

- Cô Nhiên là người ngoài, mẹ muốn tôi quản giáo chuyện học hành của cu Bắp... tôi nghĩ cô đừng nên xen vào.

Nhiên ngước mắt lên nhìn Phương, bây giờ cô mới có thời gian quan sát kỹ người phụ nữ này hơn. So với lần đầu tiên cô gặp Phương thì Phương bây giờ khác xa với trước kia quá nhiều. Trước kia Phương xinh đẹp, mạnh mẽ và khôn khéo, nhưng còn bây giờ trông cô ta có phần ngông cuồng và ngang ngược. Hay đây mới đúng là tính cách thật của cô ta, còn từ trước đến giờ đều là giả vờ ngụy trang?

Nhiên nhìn thẳng vào Phương, cô kiên quyết trả lời:

- Tôi được ông chủ cho phép ở lại đây để chăm sóc cu Bắp, nếu chị có gì không hài lòng về tôi thì chị có thể đi nói chuyện với ông chủ. Nếu ông chủ cũng đồng ý với chị thì tôi mới không can thiệp vào chuyện của cu Bắp. Còn nếu không, chị đừng nghĩ chỉ nói vài câu là có thể tùy ý quyết định mọi thứ.

Phương giận đùng đùng trong lòng, cô ta gằn giọng:

- À, lệnh của bà Cả mà cô cũng dám cãi, bây giờ tự cho mình cái quyền thích gì làm đó ở nhà này rồi à? Cô nhìn lại xem mình là ai, chưa có danh phận gì thì đừng tự cao huênh hoang... kẻo trèo càng cao thì té càng đau đó.

Nhiên cười, nụ cười không có được một chút tử tế:

- Trèo cao té đau thì cũng là tôi té, chị có té dùm tôi đâu mà chị lo. Trong thời gian tôi nằm viện, tôi cũng rất cảm kích bà Cả đã giúp tôi chăm sóc cho cu Bắp nhưng bây giờ tôi đã khỏe rồi, tôi có thể chăm sóc được cho cậu ấy. Chị vất vả rồi, không dám phiền đến chị nữa. Vậy nha chị, tôi đưa cu Bắp lên phòng để dạy học cho cậu ấy đây.

Nhiên không muốn đôi co nhiều với Phương, cô trực tiếp nắm tay cu Bắp đi lên phòng, mặc kệ Phương có đồng ý hay là không. Cũng không phải Nhiên không biết bà Cả có ý định gì với cu Bắp, cô có thể không dám chọc đến bà nhưng riêng Phương thì cô không ngán. Hơn nữa cô nhìn ra được Phương rất không có thiện cảm với cu Bắp, cô làm sao dám để Phương dạy dỗ cho thằng bé được...

Phương càng lúc càng không tiết chế được cảm xúc của mình, cô ta đứng nhìn theo bóng lưng của Nhiên mà ánh nhìn tràn ngập lửa đạn. Nếu như nói Nhi ghét Nhiên một thì Phương ghét Nhiên đến mười. Mà lý do vì sao cô ta lại ghét Nhiên như vậy, cái đó phải bàn đến thái độ của Cao Thiên dành cho Phương trong suốt thời gian vừa qua!
........................................
Vú Tư hối hả đi lên phòng cu Bắp, vừa mở cửa bước vào phòng, bà đã đi nhanh đến chỗ Nhiên, bà vội hỏi:

- Vừa nãy con lại cãi nhau với mợ Hai hả Nhiên?

Nhiên đang xem bài tập về nhà của cu Bắp, cô ngước nhìn vú Tư, gật đầu trả lời:

- Dạ cũng không phải là cãi nhau, tại chị ta nói chuyện khó nghe quá nên con mới nói lại một vài câu thôi.

Vú Tư vỗ đùi cái đét:

- Hèn gì tao thấy mợ Hai nhìn mày như nhìn kẻ thù, là chuyện của cậu Bắp phải không?

Nhiên vốn cũng đang định hỏi vú Tư chuyện này, sẵn tiện cô hỏi luôn:

- Sao chị Phương lại quan tâm đến cu Bắp vậy vú? Là bà Cả kêu phải không vú?

Vú Tư ngồi xuống ghế, bà gật đầu, thái độ khá là nặng nề:

- Ừ, bà Cả hình như đang có ý muốn nuôi cậu Bắp. Đợt đó con nằm viện, vú bận rộn chạy lên chạy xuống nên để cậu Bắp cho tụi nó chăm sóc. Cũng không biết làm sao mà lúc vú về thì nghe tụi nó kể lại là mợ Hai đứng ra quản lý chuyện học hành sinh hoạt của cậu Bắp, nghe đâu là có lệnh của bà Cả.

Nhiên đã đoán trước được chuyện này, cô nhìn thấy thái độ của Phương vừa nãy là hiểu ra ngay bà Cả là người đứng sau chỉ đạo. Chẳng qua là cô không hiểu lý do vì sao bà Cả đột nhiên lại muốn lôi kéo cu Bắp về phía mình... bà ấy đang tính toán cái gì đây nhỉ?

Cu Bắp im lặng nghe ngóng nãy giờ, lúc này, cu cậu đột nhiên cất giọng rầu rĩ lên nói với Nhiên:

- Cô Nhiên... con sợ má Cả lắm... con cũng sợ chị Hai nữa. Cô Nhiên đừng có bỏ con cho hai người đó nha, con sợ bị chửi lắm.

Nhiên đau lòng không thôi, xem ra là trong thời gian cô nằm viện, cu Bắp cũng chịu không ít khổ sở từ Phương. Tội nghiệp thằng bé, mới có chút xíu tuổi đầu đã phải chịu nhiều thiệt thòi như vậy rồi. Nhiên đưa tay xoa xoa tóc cu Bắp, cô dịu giọng trấn an nhóc con:

- Cô biết rồi, sau này cô đi đâu cô cũng sẽ đưa Bắp theo... yên tâm nha.

Cu Bắp có được sự hứa hẹn này của Nhiên, cu cậu yên tâm hơn nhiều. Mặc dù còn rất nhỏ tuổi nhưng cu cậu đã biết suy tính cho tương lai của mình. Nếu được chọn, cậu chỉ muốn chọn đi theo Nhiên mà thôi, dù cho không còn được làm cậu Út, cậu cũng sẵn sàng đồng ý. Mẹ cậu đã dặn cậu rất kỹ, dù sống dù chết gì cũng phải theo cô Nhiên, không được theo bất kỳ ai khác. Chỉ có theo Nhiên, cậu mới có thể được sống một cuộc đời tốt đẹp nhất dành cho cậu!

Mà ở đây có người vui vẻ thì ở nơi khác trong cùng một địa điểm lại có người không làm cách nào vui vẻ nổi, chẳng hạn như là Phương...
....................................
Phương cả ngày hôm nay toàn rước bực tức vào người, đầu tiên là cãi nhau với Nhiên, tiếp sau đó là bị mẹ chồng mắng. Cô vốn dĩ đã rất phiền muộn về chuyện vợ chồng không được hạnh phúc, vậy mà mẹ chồng cô lại còn bắt cô phải đi trông nom em trai chồng. Cô đường đường từng là một tổng giám đốc quyền lực mà bây giờ lại bắt cô phải đi trông chừng con nít. Đến cả mẹ ruột cô cũng hùa theo mẹ chồng ép buộc cô, bà còn nói với cô trước khi cô sinh được con trai cho nhà chồng, cô tốt nhất đừng nên trở về công ty làm việc lại. Cô cũng biết là ba mẹ cô đang muốn tốt cho cô, nhưng cô bận rộn với công việc quen rồi, bây giờ bắt cô nhàn rỗi, cô thật sự không thể chịu được.

Càng suy nghĩ càng thấy bực tức, lại nhìn lên đồng hồ, bây giờ đã hơn 9 giờ tối mà Cao Thiên vẫn chưa đi làm về. Uất ức trong lòng, Phương liền đứng dậy khoác áo ra ngoài đi dạo, ai ngờ vừa mới ra khỏi phòng, cô đã nhìn thấy chồng mình đang lén lút gặp gỡ Nhiên ở trước cửa phòng cô ấy. Lửa ghen lại cuồn cuộn bốc lên, cô không kịp suy nghĩ được gì khác liền đi nhanh về phía bên này, cô muốn kéo chồng cô ra khỏi con hồ ly tinh là Nhiên.

Nhiên cũng nhìn thấy Phương đi tới, cô vốn đã không muốn ra mở cửa gặp Cao Thiên nhưng ngại thân phận anh ta, cô không thể không tiếp. Mà anh ta cũng chỉ là hỏi thăm sức khỏe của cô, kể từ lúc cô về nhà đến giờ, đây là lần đầu tiên Cao Thiên đến gặp riêng cô. Bình thường nếu vô tình chạm mặt, anh ta cũng chỉ gật đầu chào hỏi cô, một chữ dư thừa cũng ngại nói.

Phương bước đến gần hai người, cô ta vẫn còn đủ bình tĩnh mà không làm loạn lên với Nhiên. Đi đến khoác tay chồng mình, cô ta nở nụ cười dịu dàng, vờ nói:

- Ra là anh ở đây, anh về lúc nào vậy?

Cao Thiên biết Phương đang muốn diễn cho Nhiên xem, mà anh cũng không muốn đẩy Nhiên vào chỗ khó xử, vậy nên anh cũng hùa theo Phương mà trả lời.

- Vừa về.

Nhiên thì khác, cô nhìn vợ chồng hai người bọn họ tình chàng ý thiếp thân mật, cô ngại đến không muốn nhìn thẳng. Đang không biết thế nào để cắt ngang cuộc trò chuyện với Cao Thiên thì may là Phương đến. Sẵn dịp, cô liền tìm cớ thối lui:

- Cảm ơn cậu Hai đã quan tâm đến sức khỏe của tôi, tôi khỏe rồi, cậu không cần lo nữa. Khi nãy uống thuốc nên tôi có chút buồn ngủ, không làm phiền vợ chồng cậu nữa, tôi vào phòng trước. Chúc cậu mợ ngủ ngon.

Cao Thiên có hơi tiếc nuối, anh đáng lý còn muốn nói chuyện với Nhiên thêm chút nữa. Từ ngày nói chuyện rõ ràng với mẹ, anh đã dặn lòng mình là không được tiếp xúc quá nhiều với Nhiên. Lúc nghe tin Nhiên bị thương, anh sốt ruột vô cùng nhưng vẫn cố ngăn bản thân mình không được đến thăm cô. Cô về nhà dưỡng thương đã lâu, vậy mà mỗi khi nhìn thấy cô, anh chỉ có thể xem cô như người xa lạ. Khó khăn lắm hôm nay mới có cơ hội nói chuyện với cô, vậy mà bây giờ lại bị Phương nhảy ra làm kì đà cản mũi...

Nhiên đã nói như vậy, anh lại không thể mặt dày mà tiếp tục hỏi chuyện cô. Mặc dù rất không đành lòng nhưng anh vẫn phải gật đầu để cô đi vào trong nghỉ ngơi.

- Ừ, em vào nghỉ ngơi đi, ngủ ngon!

Nhiên khẽ cúi đầu, cô đáp:

- Chào cậu mợ.

Đợi Nhiên đi vào trong, đợi cô đóng cửa cẩn thận, Cao Thiên mới lạnh nhạt kéo tay mình ra khỏi tay Phương. Anh nhìn Phương đang trố mắt nhìn mình, giọng anh khàn khàn đầy khó chịu.

- Cô muốn quản lý cả việc tôi nói chuyện với ai, tôi gặp ai luôn sao? Cô là vợ tôi hay là mẹ tôi vậy?

Phương uất ức đến nghẹn lòng nhưng cô rất sợ người ngoài biết được vợ chồng cô không hạnh phúc, cô liền kéo tay chồng mình, thấp giọng nói:

- Về phòng rồi nói chuyện anh, ở đây không tiện.

Cao Thiên cũng còn biết giữ thể diện cho vợ, anh trực tiếp xoay người đi thẳng về phòng, cũng không thèm đợi Phương đi theo sau. Về tới phòng, anh muốn đi tắm nhưng lại bị Phương giữ lại, cô chất vấn anh:

- Anh tìm Nhiên làm gì? Anh đã hứa với mẹ là sẽ không liên quan gì tới nó nữa mà?

Cao Thiên chẳng buồn nhìn vợ mình, anh hờ hững đáp:

- Tôi thích thì tôi đi tìm, cô quản được tôi à? Hay cô muốn đi mách mẹ tôi, tôi cho cô đi đó, cô đi đi, đi nhanh đi để mẹ còn mắng được tôi.

Phương tức đến không chịu được, cô lớn tiếng:

- Anh... anh có còn coi tôi là vợ anh hay không? Nếu không sống chung được nữa thì ly hôn đi.

Cao Thiên lúc này mới chịu xoay sang nhìn Phương, anh nhếch môi, nụ cười đểu giả:

- Tốt đó, ly hôn đi, tôi đồng ý.

Phương chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ ly hôn, vừa nãy vì quá tức giận nên cô mới nói ra như thế. Cô biết Cao Thiên chán ghét cô, nhưng cô không muốn ly hôn, cô thật sự không muốn bỏ chồng.

Luýnh quýnh kéo tay Cao Thiên giữ lại, Phương nói như khóc:

- Em... em không phải có ý đó... em không muốn ly hôn... tại vì em giận quá... em...

Cao Thiên rõ là biết Phương không thể ly hôn với anh, nhìn cô sợ hãi như bây giờ, anh ngược lại cũng có chút mủi lòng. Anh suy nghĩ vài giây rồi đột nhiên kéo cô vào lòng, anh nói:

- Em đến đây sống thì em là vợ tôi, tôi muốn em nghe lời tôi chứ không phải nghe lời mẹ. Chỉ cần em nghe theo tôi, tôi sẽ cho em cuộc sống mà người ngoài khao khát được giống như em. Lúc em và mẹ ép tôi... tôi đã thấy giữa tôi và em không thể nào tiếp tục yêu nhau được nữa, nhưng giải thoát cho em thì em lại không muốn. Nếu em đã chọn cuộc sống thế này vậy thì em nên nghe theo những gì tôi muốn, đừng làm trái ý tôi, tôi cũng sẽ không làm em khó xử. Em hiểu chứ Phương?

Cõi lòng của Phương vụn vỡ, cô cứ tưởng là anh sẽ an ủi cô như trước đây nhưng ai có ngờ, anh đây là muốn cô thỏa hiệp với cuộc sống hiện tại...

Không nghe thấy cô trả lời nhưng anh vẫn nói tiếp, biểu cảm mang theo sự mờ mịt nhớ mong:

- Tôi biết là tôi mù quáng nhưng Nhiên rất giống với cô ấy... nhưng tôi cũng đã làm gì Nhiên đâu, là tại em không tin tưởng tôi nên hậu quả thế này là do em tự làm tự chịu. Đừng trách tôi, em nên trách em chọn sai đường, tôi không thể phụ lòng mẹ tôi nhưng em thì tôi có thể... Sống tốt cuộc sống của em đi, đừng làm phiền đến tôi, tôi tự biết giữ chừng mực.

Phương không khóc được, cô run rẩy ngước mắt lên nói với anh:

- Cao Thiên... Nhiên sau này sẽ là chị dâu của anh... anh đừng mơ tưởng nữa...

Cao Thiên đẩy Phương ra khỏi cơ thể mình, anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng buốt giá:

- Em cũng không vừa gì nhỉ, rất biết cách làm tôi khó chịu đó. Nhưng như vậy thì sao, tôi cũng đâu muốn cưới cô ấy, vậy thì cô ấy là vợ ai thì có việc gì? Nhiên là chị dâu tôi thì càng tốt, ít nhất tôi có thể nhìn thấy cô ấy mỗi ngày... như vậy cũng đủ. Em tỉnh táo lại đi, em chẳng hiểu gì về tôi cả.

Nhìn Cao Thiên rời đi, Phương như chết lặng, đúng là cô chẳng hiểu gì về anh, cô thật sự không hiểu được chồng cô đang muốn cái gì nữa. Hay là đúng như lời anh ấy nói, cô bóp chết niềm vui nho nhỏ của anh, anh cũng sẽ bóp chết hạnh phúc nhỏ nhoi của cô?!
___________________________
Nhiên biết Phong rất bận nên cô tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, không để anh phiền lòng đến cô. Sau khi tạm biệt vợ chồng Cao Thiên, cô liền quay về phòng để ngủ. Dạo này cô ngủ sớm, chắc có lẽ là đã quen với nhịp độ sinh hoạt như thế này rồi.

Đang trong giấc ngủ mơ màng, cô đột nhiên nghe được có tiếng người gọi tên mình. Ban đầu cô nghĩ là cô nằm mơ nhưng càng lúc tiếng gọi càng lớn, lớn đến mức cô phải giật mình tỉnh dậy.

Trong ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ, cô nhìn thấy được bóng người đang lơ lửng trước mặt mình. Không cần nói cũng biết là ai, vậy nên cô liền reo lên, cũng tỉnh luôn không còn buồn ngủ nữa.

- Ma Tú... là anh phải không? Anh đi đâu mất tích vậy?

Ma Tú trả lời, giọng của anh ta rất khàn:

- Tôi có việc ấy mà, thời gian này sẽ không có ở đây.

Nhiên thấp giọng hỏi anh:

- Việc bận lắm hả? Mà sao tôi không thấy rõ được mặt anh? Để tôi bắt đèn rồi nói chuyện nha?

Ma Tú vội can ngăn:

- Cô đừng bắt đèn, tôi phải đi liền đây, khi nào rảnh sẽ kể cho cô nghe sau. Tôi đến đây là muốn nói cho cô biết việc này...

- Việc gì vậy Tú?

Ma Tú nhíu mày, nhìn thấy nhân dạng của mình cứ chập chờn, anh liền nói:

- Vụ bức tranh, cô nói với cậu Cả... điều tra gấp tung tích của người đàn ông thuê phòng trọ ở chợ huyện, địa chỉ A, đường B. Cô phải nhanh chân, rất có thể hắn ta sẽ bị thủ tiêu trước khi cô tìm thấy hắn. Nhớ là càng nhanh càng tốt, cô nhớ đó Nhiên.

Nhiên gật gật đầu, cô lẩm nhẩm địa chỉ trong đầu, sợ là mình sẽ quên. Lúc cô đã nhớ như in địa chỉ ở trong đầu thì ma Tú cũng đã mất dạng từ lúc nào. Nhiên vội bật đèn, cô tìm kiếm khắp phòng nhưng vẫn không nhìn thấy được bóng dáng của ma Tú ở đâu. Mặc dù rất lo lắng về hành tung kỳ lạ của ma Tú nhưng chuyện cấp bách trước mắt là phải đi báo cho Phong biết về manh mối này của cô. Còn về ma Tú, ngày mai cô sẽ dùng kiếm đồng để gọi anh ấy tới thêm lần nữa...

Cũng trong lúc đó, bên phía Cao Vĩ cũng vừa phát hiện ra người của bà Cả đang bí mật lén lút đi đến địa chỉ mà Nhiên vừa mới báo cho Phong. Cũng may là mọi thứ đều đã được chuẩn bị từ trước nên ngay trong đêm... đám người bọn chúng từng tên từng tên cuối cùng cũng sa lưới bại dưới tay Phong. Chỉ trong một đêm mà tóm gọn được hết bọn chúng, đến cả Phong cũng cảm thấy ngỡ ngàng chứ đừng nói là đám người ác độc kia.

Kẻ ẩn nấp ở căn phòng kia cũng đã khai nhận, hắn chính là con trai của bà Sáu, và người đứng sau điều khiển hắn ăn cắp bức tranh cũng chính là vị phu nhân quyền lực nhất biệt thự Nguyễn Cao... là bà Cả... mẹ của Cao Thiên.

Xem ra, mọi việc dần dần được sáng tỏ, ngày ngã ngựa của bà Cả... cuối cùng cũng đã đến!