Vú Tư là người phát hiện Nhiên tỉnh dậy vào lúc nửa khuya, nhưng có lẽ vì đã hôn mê quá lâu nên vừa tỉnh dậy được một chút thì cô đã ngủ trở lại. Bác sĩ chạy đến kiểm tra cho cô, ba vị bác sĩ đều thống nhất kết quả với nhau là Nhiên đã hoàn toàn ổn định, bây giờ chỉ chờ cô dưỡng thương nữa là được.
Mà ở phía phòng bệnh bên cạnh, cậu Cả nhà họ Nguyễn sau hai ngày hôn mê không rõ nguyên nhân thì đến rạng sáng ngày thứ ba... cậu ấy cuối cùng cũng đã tỉnh lại. Sự hôn mê này của Phong khiến cho toàn bộ bác sĩ ở bệnh viện đều cảm thấy rất đỗi lạ lùng khó hiểu. Suốt một thời gian dài, trong bệnh viện đã lan truyền rất nhiều tin đồn thực hư về lần hôn mê này của Phong. Không ai hiểu lý do vì sao anh hôn mê nhưng việc anh đột nhiên tỉnh lại, mọi người đoán mò với nhau là có liên quan đến cô gái bị thương ở phòng bệnh A. Mà cô gái bị thương ở phòng bệnh A là ai? Là Nhiên chứ còn ai vào đây nữa!
_____________________
Ông chủ Thượng nhận được tin con trai đã tỉnh, ông liền tức tốc đưa bà Hai chạy tới. Cả ông nội Lục cũng không nhịn được mà gấp gáp chạy lên bệnh viện nhìn xem cháu trai đích tôn của mình có phải thực sự đã tỉnh lại hay chưa?
Lúc cả ba người bọn họ lên tới thì Phong đã ngồi dựa vào thành giường ăn cháo, cháo này là của vú Tư nấu cho Nhiên nhưng vì Nhiên vẫn còn ngủ nên bà đưa sang cho Phong một ít. Lúc hay tin Phong tỉnh lại, bà vừa vặn là người nhìn thấy anh ấy đầu tiên. Thật sự là quá vinh hạnh cho bà rồi, bà quả là một người may mắn mà...
Bà Hai không cầm được nước mắt mà đi nhanh đến ôm lấy con trai, bà khóc ròng:
- Phong... cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi... con làm mẹ sợ quá... sau này đừng như vậy nữa nha con.
Phong vẫn còn hơi yếu trong người nên anh cũng lười vận động, lúc này chỉ có thể ngồi yên mặc cho bà Hai muốn ôm kiểu gì thì ôm. Giọng anh đặc quánh lại, thì thào nhỏ xíu:
- Con không sao mà...
Ông chủ Thượng cũng xúc động không kém, ông đi tới vỗ nhẹ lên vai con trai, an ủi con theo cách riêng của đàn ông:
- Tốt lắm con trai, con tỉnh dậy là tốt rồi, tốt rồi!
Lại thấy bà Hai khóc quá trớn, ông chủ Thượng liền đỡ lấy bà, ông nói:
- Em để cho con nghỉ ngơi, em ôm nó như vậy thì sao nó ăn uống gì được.
Bà Hai gật gù, lau vội vàng nước mắt:
- Phải, em quên... để cho con nó ăn... để nó ăn.
Phong dựa người vào thành giường, lần đầu tiên anh nhìn thấy mẹ anh dễ nói chuyện như vậy, trong lòng anh có hơi không quen. Nhưng thật ra anh rất thích ba mẹ anh hòa hợp với nhau như thế này, dù chỉ là tạm bợ nhưng anh cũng rất thích...
Ông nội Lục chỉ nhìn cháu trai rồi cười, mà Phong cũng rất cố gắng cười đáp lại với ông. Nụ cười này là thay cho tất cả những gì mà anh muốn nói với ông. Anh đã tỉnh dậy rồi, mọi người có thể yên tâm, anh không chết, mà không chết thì sẽ sống rất lâu...rất lâu.
Phong ở phòng nằm nghỉ dưỡng sức, anh đây là đang đợi Nhiên tỉnh lại để chạy sang với cô. Anh muốn xuất hiện trước mặt cô với trạng thái tốt nhất, anh không muốn cô lo lắng cho anh. Anh cũng đã căn dặn mọi người không được kể chuyện của anh cho cô biết. Ngay khi vừa nghe tin Nhiên tỉnh dậy, anh đã lật đật thay đồ chạy sang. Mặc cho bà Hai và ông chủ Thượng khuyên ngăn nhưng anh vẫn nhất định không nghe theo là không nghe. Anh cố gắng đến bây giờ cũng chỉ vì muốn gặp lại cô, bây giờ trời mà có sập xuống thì anh vẫn muốn chạy đến chống đỡ cho cô.
Bà Hai nhìn con trai được chú Lộc dìu ra khỏi phòng mà bà không khỏi rầu rĩ trong lòng, bà nhịn không được mà quay sang nhìn chồng mình, bà nói:
- Anh Thượng... lần này Phong nó quá kiên định rồi.
Ông chủ Thượng đi tới ghế sô pha ngồi xuống, ông trầm giọng:
- Tụi nó không hợp nhau...
Ông nội Lục liếc mắt nhìn con trai và con dâu, ông vốn không định xen vào chuyện tình cảm của con cháu nhưng vì ông cảm kích Nhiên đã giành lại được bức tranh quý của Phong, ông nhịn không được mà cất giọng:
- Có gì mà không hợp, hồi đó mẹ của hai đứa có đồng ý cho hai đứa bây lấy nhau đâu. Hai đứa vẫn cố chấp lấy nhau đó thôi, ngăn cấm cái gì tụi nó. Sai lầm một lần là đủ, đừng để cháu nội của tôi lại đi theo vết xe đổ của các người...
Dừng vài giây, ông lại nói, nhưng lời này của ông lại nghiêm túc hơn rất nhiều:
- Tôi thấy con bé Nhiên phúc đức lắm đấy, bị dao đâm như vậy mà không chết thì cũng hiểu con bé tốt số thế nào rồi. Các người cũng đừng có quên lời của thầy Cù đã từng nói, tôi gánh tội cho các người không nổi đâu.
Cả ông chủ Thượng và bà Hai đều cúi đầu im lặng trầm tư, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình. Hơn ai hết, bọn họ là người hiểu rất rõ tính tình của Phong, chưa chắc bọn họ ngăn cản mà anh đã nghe theo. Phong chứ không phải là Cao Thiên hay Cao Vĩ, muốn điều khiển anh theo ý bọn họ là không thể nào.
..............................
Chú Lộc dìu Phong đến trước cửa phòng bệnh của Nhiên, anh dừng lại vài giây, chỉnh sửa quần áo, vỗ tay vào hai bên má cho ửng đỏ lên. Quay sang chú Lộc, anh lo lắng hỏi:
- Chú thấy con được chưa? Cô ấy có nhận ra không chú?
Chú Lộc đánh giá kỹ càng, ông cười, bảo:
- Được lắm rồi cậu chủ, cô Nhiên không nhận ra gì đâu, cậu yên tâm đi.
Phong được khích lệ, anh lúc này mới cảm thấy yên tâm hơn chút. Hít vào một hơi thật sâu, anh đẩy cửa bước vào, tim đập thình thịch như tiếng trống đánh. Vừa lo lắng vừa nôn nao, cảm giác còn hơn là lần đầu tiên nhận được kết quả thành công trong công việc vậy. Ngay khi vừa nhìn thấy Nhiên đang nằm trên giường, hai mắt cô mở tròn nhìn về phía cửa, anh bất giác đột nhiên muốn bật khóc. Anh không biết phải nói thế nào để diễn tả cảm xúc của anh ngay lúc này nhưng anh đang rất vui mừng, thật sự rất vui mừng... mừng đến không thể khống chế được cảm xúc của chính mình.
Anh bước từng bước thật chậm đến gần bên cô, anh đến trước mặt cô, khom lưng cúi người hôn lên môi cô, một cái hôn ấm áp thay cho bao lời chào hỏi sáo rỗng. Anh nhớ cô, nhớ cô đến phát điên lên được, may là cô vẫn còn ở đây, vẫn còn ở ngay trước mặt anh. Bàn tay anh run run vén tóc cho cô, anh nói, giọng khàn đặc đến đáng thương:
- Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh sai rồi!
Nhiên vẫn còn rất yếu, đầu óc cũng mơ hồ lan man, nhưng cảm xúc của cô lúc này lại rất chân thật. Cô còn nhớ trước lúc cô bất tỉnh đêm hôm đó, ý niệm duy nhất trong đầu cô là muốn gặp được anh.
Nhiên chưa nói chuyện được, động đậy cũng không được, vết thương vẫn còn rất mới, bác sĩ không cho phép cô vận động. Vì hôn mê được một thời gian dài nên khi cô tỉnh dậy, cô không thể nói chuyện ngay được, cần phải có thời gian để thích nghi lại với điều kiện sống.
Nhưng mà, cô nhớ Phong lắm, vừa mở mắt tỉnh dậy là cô đã muốn gặp anh ngay. Lúc không nhìn thấy anh trong phòng, cô đã lo lắng đến thế nào, lo là anh bỏ rơi cô luôn rồi, lo là anh đang ở bên cạnh mẹ con chị Uyển để chăm sóc cho bọn họ. Tự dưng nhớ lại chuyện cũ, lại nhìn thấy anh lúc này, cô không nhịn được chua xót kèm giận dỗi mà uất ức đến rơi nước mắt. Cô là bạn gái của anh, anh còn muốn kết hôn với cô nữa, lý gì người ta lại không cho cô được ở bên cạnh anh... cô không muốn... cô không muốn đứng sau ai đâu... cô không muốn.
Phong nhìn thấy Nhiên khóc, anh đau lòng muốn chết đi được, tim gan phèo phổi gì đều muốn lộn tung lên, đau lòng đến mức muốn chết ngay tức khắc. Nhìn cô gái nhỏ của anh khóc, vành mắt anh tự dưng cũng đỏ ửng lên, nếu anh không kìm được thì đã rơi nước mắt ra ngoài rồi. Anh cố gắng kìm nén cảm xúc, anh nỉ non nói với cô:
- Đừng khóc, nhóc con... em đừng khóc... anh đau lòng chịu không được. Anh biết hết rồi, là anh sai khi để em chịu thiệt, lỗi của anh, đừng giận anh... anh không cố ý làm em đau lòng đâu. Sau này... tất cả mọi thứ đều nghe theo em... em kêu anh đi sang trái, anh có chết cũng không dám đi sang phải. Em nói đó là con gà, anh không dám nói con vịt. Em cãi nhau với ai, anh cãi phụ em... em có sai thì anh cũng cãi... cãi hết mình. Cho em hết, tiền bạc của anh có bao nhiêu đều cho em... em không cho anh chơi với ai thì anh không chơi với người đó. Em là nhất, em là tất cả, em là trời của anh... anh xin lỗi... xin lỗi em nhiều lắm... đừng giận anh... nha em?
Nhiên vừa khóc vừa muốn cười, cô còn chưa nói gì mà, sao anh lại "chạy tội" gấp gáp như vậy? Cô không có giận anh đâu, cô nào dám giận anh, thương anh còn không hết nữa mà...
Nhìn thấy anh nói luyên thuyên đủ thứ để xin lỗi cô, cô dù có muốn giận thêm cũng không cách nào giận được. Đúng là con gái yêu bằng tai, chỉ cần nghe lọt tai là cái gì cũng chấp nhận được hết. Cô khịt mũi, chớp chớp mắt cho nước mắt đừng chảy ra nữa, cuối cùng mới chịu gật đầu bỏ qua cho anh.
Mà Phong nhìn thấy Nhiên gật đầu, tảng đá to đùng trong lòng anh cuối cùng cũng có thể trút xuống được rồi. Sợ chết anh, anh sợ cô lại giống như chuyện của Thiện mà bỏ trốn khỏi anh. Cô mà bỏ đi rồi, chắc anh sẽ phát điên lên vì đi tìm cô mất thôi. Ôi đứa nhỏ của anh, ngoan thế này thì có lấy mạng của anh... anh cũng can tâm tình nguyện!
___________________________
Nhiên bình phục rất tốt, tốt đến mức bác sĩ còn phải lên tiếng khen ngợi. Cô đến bây giờ vẫn chưa biết việc Phong từng bị hôn mê giống cô, mà cô cũng không hề biết việc bà nội Nhĩ đã từng đến phòng bệnh của cô đêm đó. Thật ra, chuyện bà nội Nhĩ đến thăm Nhiên không một ai biết, đến cả vú Tư còn không biết thì làm sao có người nào khác biết được. Ai cũng nghĩ Nhiên tỉnh lại được là do số mạng cô lớn, không ai nghĩ đến người gánh cho cô lại chính là bà nội nhà cô.
Sức khỏe của Phong không còn gì đáng lo ngại nữa, mấy ngày hôm nay anh toàn ở bệnh viện chăm sóc cho Nhiên, một bước cũng không dám rời. Cũng không ai lên tiếng can ngăn anh, mà thật ra là can ngăn không được nên đành bất lực để anh ở lại bệnh viện với Nhiên. Phong tính cả rồi, đợi Nhiên khỏe mạnh hoàn toàn, anh sẽ tính đến chuyện xin cưới cô.
Hôm nay cu Bắp lên thăm Nhiên, thằng bé nhớ cô đến khóc lóc ầm ĩ, không thể dỗ được nên ông chủ Thượng đành kêu tài xế chở cu cậu lên thăm Nhiên. Cu Bắp mua cho Nhiên một bó hoa to đùng, đúng loại cô thích, tâm lý cực kỳ. Ở lại chơi với cô đến mấy tiếng đồng hồ mới chịu trở về. Trước khi theo vú Tư về lại nhà, cu cậu liếc mắt nhìn sang Phong rồi đột nhiên kề tai cô nói nhỏ:
- Con ghét Hoài lắm, cô đừng kêu con học chung với nó nữa.
Thấy cu cậu tự dưng bức xúc lạ thường, cô liền hỏi:
- Sao vậy? Hai đứa gây nhau hả?
Cu Bắp không vui trả lời:
- Hoài nó nói là tại con với cô mà anh Cả với mẹ nó mới không sống chung được. Con tức con cãi lại, nó còn chửi con là đồ ăn cướp hạnh phúc gì của nó nữa. Con nhỏ đó dữ lắm, con không thích con gái giống như nó đâu cô Nhiên.
Nhiên không nghĩ đến được là hai đứa trẻ lại gây nhau vì chuyện này. Nhìn thấy Phong cũng đang nhìn, cô vẫn không ngại ngần mà hỏi cu Bắp:
- Sao tự dưng lại gây nhau? Bắp gây sự trước hả?
Cu Bắp lắc đầu, biểu cảm chân thật lắm.
- Cô dặn con là không được chọc ghẹo nó, con đâu có chọc nó đâu. Tại nó kiếm chuyện trước, nó nói con không ở nhà sao tới nhà nó hoài, làm phiền anh Cả với mẹ nó. Mà anh Cả đâu phải của nó, anh Cả là của cô Nhiên... con Hoài nó nói bậy...
Nhiên nhất thời không biết nên nói cái gì với cu Bắp bây giờ nữa. Cô thầm nghĩ trong lòng, trẻ con thời giờ lớn nhanh quá, lại khôn đến ngạc nhiên. Mới có 9 tuổi đã biết cái gì là hạnh phúc, cái gì là sự ích kỷ, nào giống với thời của cô hồi đó. Một đứa trẻ mà đã biết tính toán và mưu cầu hạnh phúc như vậy... cô không biết nên mừng hay nên lo cho con bé nữa đây?
Không đợi Nhiên trả lời, Phong đã lên tiếng nói với cu Bắp:
- Sau này bé Hoài có nói gì thì nhóc cứ kệ nó, đừng gây nhau với con gái làm gì, hiểu không?
Cu Bắp nghe thấy Phong chịu nói chuyện với mình, cu cậu bạo dạn hỏi thêm một câu:
- Nhưng mà... anh Cả không phải là ba của con Hoài phải không anh?
Phong gật đầu, anh thẳng thắn trả lời:
- Ừ, anh là chú, không phải ba của bé Hoài.
Nghe thấy câu trả lời của Phong, cu cậu lúc này mới chịu nở nụ cười, cũng không còn dáng vẻ sừng sộ như lúc nãy nữa. Hơn ai hết, cu Bắp là người mong Nhiên và Phong cưới nhau nhất. Có như vậy mới giống như ý của mẹ Phụng mong muốn, cậu sẽ được cả Phong và Nhiên cùng che chở.
Đợi cu Bắp về rồi, trong phòng không có thêm ai khác, Nhiên lúc này mới quay sang hỏi Phong:
- Lúc sáng em thấy điện thoại anh có cuộc gọi nhỡ, anh gọi lại cho chị Uyển chưa?
Phong lấy bánh cho cô, anh vừa rót nước vừa trả lời:
- Anh không gọi, cũng không muốn nghe.
- Sao vậy ạ?
Phong đi đến giường bệnh của cô, anh giúp cô búi tóc, giọng nhẹ nhàng nhưng rất kiên định:
- Là bé Hoài gọi, anh từ trước đến giờ vẫn luôn yêu thương con bé, anh không muốn giảm đi tình yêu thương này.
Nhiên hiểu lời của Phong, anh cũng đã kể cho cô nghe chuyện hôm đó ở phòng bệnh của bé Hoài, kể đầy đủ không thiếu bất kỳ một chi tiết nào. Cô cũng biết thời gian này rất nhiều lần bé Hoài gọi điện thoại cho Phong, nội dung cuộc trò chuyện là gì thì không cần nói cũng biết. Đó cũng là lý do anh không muốn nghe điện thoại của Uyển, anh thật sự không muốn làm tổn thương đến trái tim nhỏ bé của con bé. Bé Hoài còn nhỏ nhưng mưu cầu hạnh phúc lớn quá, lại rất biết cách níu kéo Phong. Từ trước đến giờ luôn là như vậy, luôn níu kéo Phong về phía mẹ của con bé. Trẻ con thiếu tình thương thì đáng thương thật nhưng khôn ngoan như bé Hoài... cô thật sự cũng không thể nào yêu thích được.
Cô chớp chớp mắt, cô hỏi:
- Anh quyết liệt như vậy, con bé có chịu không?
Phong nói:
- Không chịu cũng phải chịu, sau này lớn lên con bé sẽ hiểu được lý do vì sao anh làm như vậy. Mà nếu con bé không chịu hiểu thì anh cũng đành chịu, không phải con anh, anh không quản được.
Có câu hỏi này đã chất chứa trong lòng từ rất lâu, sẵn ngay lúc này, cô cũng muốn hỏi rõ anh một chuyện.
- Phong này, em có chuyện này muốn hỏi anh...
Phong lò mò mất mấy phút, cuối cùng cũng búi xong tóc cho Nhiên. Anh nhìn thành quả của mình vừa làm xong rồi nở một nụ cười tràn đầy tự tin. Anh búi tóc càng ngày càng đẹp, sau này có con gái, anh nhất định sẽ búi tóc cho con mỗi ngày.
Tự mãn với chính mình xong, anh lúc này mới ngồi xuống bên cạnh cô, anh khẽ nói:
- Ừ, anh nghe đây.
Nhiên do dự chốc lát, cuối cùng cũng cất giọng hỏi anh:
- Em có nghe nói... trước kia anh có ý định cưới chị Uyển làm vợ ạ?
Phong thoáng ngạc nhiên một chút nhưng anh biết chắc là trước sau gì cô cũng sẽ hỏi anh về vấn đề này. Hôm đám cưới của Thiện, cô say đến bí tỉ mà vẫn khóc lóc mắng anh lừa gạt cô, mắng anh là đồ gian manh xảo trá, lại luôn miệng nói mình là người thế thân, người dự bị. Anh vừa nghe là đã biết cô đang nói đến việc gì, anh không dám trách gì cô cả, chỉ cảm thấy buồn rầu khi không biết nên giải thích với cô như thế nào. Lúc đó anh vẫn còn giữ ý định sẽ tiếp tục chăm sóc cho mẹ con Uyển như trước kia nên mới cảm thấy khó xử, chứ còn bây giờ... thật ra cũng không còn gì để phải giấu giếm cô.
Phong nhìn Nhiên, ánh nhìn chan chứa sự yêu thương sâu thẳm không nhìn thấy đáy, anh quyết định sẽ nói cho cô nghe hết mọi việc.
- Ừ, đúng là anh đã từng rất cố chấp muốn cưới Uyển... khi ấy là quãng thời gian sau khi Đăng mất và Uyển đang mang thai. Anh lúc đó còn rất trẻ, cũng chỉ hơn 20 một chút, suy nghĩ nông nổi và ngông cuồng. Anh sốc vì cái chết của Đăng, lại tự trách mình khi nhìn thấy Uyển quá khổ sở và chật vật. Lúc đó anh nghĩ... chỉ cần anh cưới Uyển, cho cô ấy một danh phận ảo cũng được, có như vậy thì Uyển mới không còn khổ nữa. Mà anh coi như cũng thực hiện được lời hứa với Đăng...
Dừng vài giây, anh lại nói, lời nói như chìm vào hồi ức:
- Thật ra, việc Đăng chết và việc Uyển mang thai đáng lý sẽ không thể làm anh cảm thấy có lỗi đến như vậy. Lý do làm anh day dứt mãi cho đến tận bây giờ là vì năm đó, chỉ có anh ủng hộ chuyện Đăng và Uyển lấy nhau. Ba mẹ Đăng không đồng ý, họ nói là tuổi của Uyển và Đăng rất xung khắc, không thể cưới nhau. Bên gia đình Uyển lại càng không chấp nhận được thông gia chê con gái của họ, vậy nên đã khó lại càng khó hơn. Đăng và Uyển cưới nhau trong âm thầm, khách mời chỉ có đám bạn bè bọn anh, chủ hôn là thầy cô năm cấp 3. Nhà anh giàu mà, anh sẵn sàng chi hết mọi chi phí để tổ chức đám cưới cho bạn mình, nhà của họ ở sau tân hôn cũng là anh mượn từ chỗ ông nội. Nói đúng ra, nếu không có anh làm chất xúc tác thì rất có thể Đăng và Uyển đã không cưới nhau. Nếu bọn họ không cưới nhau, vậy thì Đăng cũng không cần làm việc ngày đêm để có tiền lo cho mẹ con Uyển. Và cũng có thể... cậu ấy đã không chết...
Nhiên hiểu cả rồi, Phong day dứt là có lý do rất chính đáng và quân tử. Cũng vì anh quá quân tử nên mới bảo bọc mẹ con Uyển được đến tận ngày hôm nay. Đăng có được người bạn như anh, đó là hạnh phúc rất lớn của anh ấy.
Phong nở nụ cười bất đắc dĩ nhìn cô, anh tiếp tục nói:
- Thật ra anh đòi cưới Uyển chỉ là cưới trên danh nghĩa thôi, anh cũng đã tính đến con đường làm hợp đồng hôn nhân gì gì đó giữa anh và Uyên. Thật lòng mà nói, anh không có chút cảm xúc nam nữ nào với Uyển cả, anh không bao giờ coi Uyển là vợ của anh được. Anh lúc đó nghĩ cực kỳ đơn giản, anh muốn con của Uyển và Đăng cũng sẽ có cha và mẹ như bao người, chứ ngoài ra anh không suy nghĩ thêm cái gì khác cho riêng anh. Năm đó bồng bột háo thắng cãi cha cãi mẹ, xém chút là đạt được như ý nguyện thì may là có ông nội kéo anh dạy dỗ cho một trận. Nếu không có ông nội can ngăn, chắc có lẽ mọi chuyện bây giờ đã rất rối, có gỡ đến hết đời cũng chưa chắc đã gỡ được.
Nhiên đồng ý, đúng là may mắn thật, cô sau này mà lấy được chồng, cô chắc chắn sẽ đến trước mặt ông nội chồng mà ba quỳ chín lạy cảm tạ ông nội đã nhìn xa trông rộng kéo chồng cô ra khỏi vực sâu vạn trượng. Nếu Phong và Uyển cưới nhau thật thì cô là "tiểu tam" chính hiệu rồi. Ba mẹ cô mà biết chắc sẽ đội mồ sống dậy mà kéo cô đi theo luôn mất.
Nhiên nhìn Phong, cô hỏi:
- Ông nội không thích chị Uyển ạ?
Phong khẽ nhíu mày:
- Chuyện này thì anh không biết nhưng theo anh cảm nhận thì có lẽ ông không thích Uyển, bé Hoài ông cũng không thích.
Nhiên gật gù, nếu đổi lại cô là ông nội Lục thì cô cũng không thể thích được Uyển. Không một bậc phụ huynh nào muốn con cháu của mình phải chịu khổ. Chưa nói đến việc thân phận của Phong, gia cảnh nhà anh phức tạp như vậy... anh lại càng không thể lấy Uyển.
Thấy Nhiên im lặng, Phong liền bẹo má cô, anh cười, nói:
- Sai lầm tuổi trẻ ấy mà, đừng cười anh, anh khóc đấy.
Nhiên bĩu môi, cô đáp:
- Anh quân tử như vậy, trên đời này chắc chỉ có mình anh.
Phong khẽ ôm lấy cô, anh nỉ non dịu giọng:
- Ừ, lại là anh sai, sau này anh không quân tử nữa, anh làm dân thường... chịu chưa?
Nhiên chồm người tới đưa răng cắn vào cằm anh, cô day day mãi không chịu nhả. Mãi khi thấy anh xuýt xoa một tiếng, cô mới chịu dừng lại. Cô dựa đầu vào ngực anh, lại nghe được giọng anh nỉ non nói với cô:
- May là anh không làm gì có lỗi với em, thật là tốt!
Hai người trong phòng ôm nhau nói cười khúc khích, làm sao biết được ở ngoài cửa đang có người cực kỳ không vui...
Bà lão Nhĩ vốn định lên thăm cháu gái, chưa kịp mở cửa đi vào thì đã nhìn thấy cháu gái nhà mình đang ôm ôm ấp ấp bạn trai. Bà nhìn thấy hình ảnh tình chàng ý thiếp bắn tim lung tung ở bên trong mà bất giác bà cảm thấy lo lắng cho tương lai của cháu gái yêu nhà bà.
Phải nói thế nào bây giờ nhỉ, để hai đứa kia lấy nhau thì cũng khó, mà bắt bọn nó chia tay thì lại càng khó hơn. Ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên... chuyện đi đến nước này là do bà trước kia không chịu tính trước... trách ai bây giờ... trách bà thôi!