Sáng hôm sau, Đường Cảnh Nghi lờ mờ thức giấc, thân thể đầy vẻ mệt nhọc, cả người đau nhức, cô lồm cồm ngồi dậy.
Nhìn qua Tần Tử Văn vẫn còn đang say giấc, Đường Cảnh Nghi cười nhạt, nụ cười trong thật châm biếm đến khó coi.
Đường Cảnh Nghi bước xuống giường tìm số quần áo hôm qua đã bị Tần Tử Văn xé rách mặc lại lên người, sửng người đứng nhìn vết máu đỏ chói trên giường.
Cô thất thân thật rồi.
Nghĩ một lúc, cuối cùng Đường Cảnh Nghi quyết định sẽ dọn dẹp hết tất cả, trả mọi thứ trở về vị trí ban đầu vốn có của nó, trước lúc Tần Tử Văn tỉnh lại và sẽ nhìn thấy những việc đáng xấu hổ này.
Dù sao cũng chỉ là nhầm lẫn. Cô cũng không muốn dùng trách nhiệm để níu kéo một người nào đó.
.....
Đầu đau như điếu đổ, trong người còn vương lại chút hơi men, Tần Tử Văn thức giấc, bấy giờ trời cũng đã quá trưa, anh nhăn mày đưa tay xoa lấy thái dương.
Đôi mày chau lại Tần Tử Văn cố nhớ hôm qua đã xảy ra những gì, nhưng cho dù anh có cố thế nào đi nữa thì đến một kí ức nhỏ vẫn không hề hiện hữu trong tâm trí anh.
Tần Tử Văn đưa mắt nhìn quanh phòng một lượt, nơi này cũng không có gì thay đổi nhiều, chỉ là màu của ga giường lại được thay bằng màu đen, quần áo trên người cũng đã được đổi sang loại quần áo ở nhà thường ngày, hạ thân anh lại có cảm giác không được bình thường cho lắm thì phải.
Gác lại suy nghĩ trong mình, Tần Tử Văn xuống giường đi thẳng vào nhà vệ sinh, một lúc sau anh mở cửa phòng đi xuống nhà.
Vừa xuống tới cầu thang Tần Tử Văn có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Đường Cảnh Nghi đang loay hoay trong bếp làm thứ gì đó. Anh biết rõ trước nay cô rất ghét chuyện bếp núc, bây giờ có sự thay đổi lớn như thế, anh thấy bất ngờ cũng không có gì là lạ.
Đường Cảnh Nghi còn đang mãi say sưa chuẩn bị thức ăn, mà không biết phía sau cánh cửa nhà bếp, đang có một con người đang khoanh tay đứng đó, chằm chằm hướng mắt về phía mình.
Xong xuôi, Đường Cảnh Nghi vẫn thản nhiên quay người định đem đĩa salad ra bàn ăn, thì giật nảy mình, tim đập loạn xạ, cánh tay run run, khuôn mặt trắng bệch, mắt mở to tròn xoe đối diện với Tần Tử Văn.
Được một lúc cô lại gục đầu, bẽn lẽn vòng qua người anh đi đến bàn ăn, đặt đĩa salad xuống bàn, Đường Cảnh Nghi kéo ghế ngồi xuống, từ tốn đem thức ăn bỏ vào miệng, một câu chào hỏi đối Tần Tử Văn cũng không có.
Lòng thật khó chịu khi bị Đường Cảnh Nghi ngó lơ, Tần Tử Văn đi đến đối diện cô kéo ghế ngồi xuống, không có chút ngại ngùng, anh nhìn thẳng vào người Đường Cảnh Nghi một lượt dường như đang quan sát một điều gì đó.
Cuối cùng tầm ngắm của anh rơi trên một số vết xanh tím ở cổ của Đường Cảnh Nghi. Không lẽ cảm giác của anh khi nảy là....
Tần Tử Văn chợt hiểu ra, vậy là hôm qua anh và Đường Cảnh Nghi thật sự đã xảy ra quan hệ?
Đó cũng là lí do vì sao cô lại tìm cách né tránh anh?
Đang ăn nhưng Đường Cảnh Nghi vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt của Tần Tử Văn đang ở trên người mình, cô ngước mặt nhìn lên, đúng vừa lúc Tần Tử Văn vờ nhìn đi chỗ khác mà gãi gãi đầu.
Không bắt được tại trận, Đường Cảnh Nghi lại đành cúi đầu tiếp tục dùng bữa.
"Bỗng nhiên bụng tôi cũng thấy đói, em làm chút gì đó cho tôi ăn đi"
Lời của Tần Tử Văn vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng trong căn phòng. Đường Cảnh Nghi đưa mắt nhìn anh do dự một hồi mở miệng:"Nhà hết gì để ăn rồi. Anh chịu khó gọi đồ ăn bên ngoài đi"
Tần Tử Văn cau mày:"Không phải em vẫn đang ăn đó sao?"
"Đây là phần cuối cùng rồi, anh có ý kiến gì sao?"
Nhìn thấy thái độ hời hợt của cô, không nhịn được Tần Tử Văn nghiến răng ghì giọng:"Đường Cảnh Nghi"
Có phần dè chừng, Đường Cảnh Nghi nhẹ giọng:"Tôi gọi đồ ăn cho anh"
Nói rồi, cô đứng lên chuẩn bị rời đi, ngờ đâu cổ tay của cô lại bị Tần Tử Văn giữ chặt:"Em đi đâu?"
"Tôi lấy điện thoại đặt đồ ăn cho anh"
"Không cần đâu"
"Tôi thấy ăn chung phần với em là được rồi"
Đường Cảnh Nghi nhún nhẹ vai:"Vậy anh ăn đi, tôi lên phòng trước"
Tức tối trong lòng, Tần Tử Văn một lực kéo mạnh Đường Cảnh Nghi, để cô ngồi trên đùi mình, tay thuận thế anh vòng qua eo cô:"Em đang tránh mặt tôi?"
Khuôn mặt Tần Tử Văn áp sát Đường Cảnh Nghi, dè chừng, vẻ dò la nói một cách chậm rãi, nhầm quan sát biểu hiện của cô:"Không lẽ hôm qua...tôi đã làm gì đó....có lỗi với em sao?"
Đôi mắt lộ rõ vẻ trốn tránh, Đường Cảnh Nghi cố dùng sức đẩy người anh ra:"Anh nghĩ nhiều rồi"
Đôi môi Tần Tử Văn nhếch lên:"Vậy thì tốt. Hôm qua tôi có hơi say, cũng không nhớ rõ mình đã làm gì với em, nếu tôi lỡ có làm gì đó quá đáng, thì em cũng đừng để trong lòng, cứ xem như là một sự cố ngoài ý muốn đi"
Mi mắt động, tâm run rẫy, bấy giờ Đường Cảnh Nghi đang tự hỏi lòng mình rằng có nên gọi anh là "loại đàn ông đểu cáng" hay không?
Trinh tiết của một người con gái đổi lại chỉ là một sự cố ngoài ý muốn?