Gió thổi mây tan, một chút ánh trăng trong trẻo chiếu sáng lên khuôn mặt Đường Cảnh Nghi, nước mắt bỗng hóa thành vì sao long lanh uất nghẹn.
Tần Tử Văn trên người cô cứ như con hổ đói bất cần mà lao vào cô ngấu nghiến cắn xé. Bàn tay to lớn nhanh chóng xé toạt đi toàn bộ quần áo trên người của Đường Cảnh Nghi.
Tiếng rách của vải đánh thức thính giác của Đường Cảnh Nghi, cô vô cùng xấu hổ đưa tay cố giữ lại quần áo cho mình, cho dù nó không còn nguyên vẹn nữa cũng không sao.
Nhưng cơ bản sức của cô chẳng là gì so với Tần Tử Văn cả, anh nắm lấy bàn tay không chịu an phận của cô mà khóa chặt trên đỉnh đầu. Đường Cảnh Nghi chẳng biết phải làm sao, cứ thế nằm dưới thân anh điên cuồng lắc đầu phản kháng.
Dừng lại động tác, Tần Tử Văn đưa tay sờ lấy khuôn mặt nhỏ có phần hơi nhợt nhạt của cô trầm giọng dỗ dành:"Tiểu Kiều ngoan đừng khóc. Anh sẽ nhẹ nhàng, được không?"
Tiểu Kiều?
Đúng là nực cười, tại sao anh không chịu hiểu chứ?
Cô là Đường Cảnh Nghi. Người đang nằm dưới thân anh là Đường Cảnh Nghi.
Cô phải nói bao nhiêu lần nữa đây?
Nước mắt cô lại rơi xuống.
"Tần Tử Văn, tôi nhắc lại lần nữa tôi không phải là Phương Tiểu Kiều. Tôi là Đường Cảnh Nghi"
"Tiều Kiều em đừng giận, đừng khiêu khích anh nữa. Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi anh chỉ xem Đường Cảnh Nghi như em gái thôi"
Đường Cảnh Nghi như vẫn không tin vào tai mình. Anh vẫn đang nghĩ cô là Phương Tiểu Kiều đang giận dỗi anh cơ đấy. Còn nói rằng anh xem cô như em gái.
Xem ra hôm nay cô khó thoát thật rồi.
"Tần Tử Văn, tôi hận anh"
Nói rồi, Đường Cảnh Nghi khép chặt mi, cô mệt rồi, cô phó thác tất cả cho số phận vậy.
Nữa say nữa tỉnh Tần Tử Văn mơ hồ nghe câu được câu mất, hiện tại trong mắt anh đang đinh ninh Phương Tiểu Kiều đang nằm im bằng lòng chấp thuận mà phối hợp, anh nở nụ cười hài lòng.
Tần Tử Văn cúi đầu ngậm lấy đôi môi Đường Cảnh Nghi mà càng quét tất cả mật ngọt trong khoang miệng cô. Chiếc lưỡi điêu luyện dần trượt dọc xuống thân thể mĩ miều của Đường Cảnh Nghi, mỗi nơi anh đi qua đều để lại không ít vết tích.
Bàn tay xao động, Tần Tử Văn tìm đến vùng cấm địa của Đường Cảnh Nghi mò mẫm, dịu dàng mà vuốt ve, giống như mất khống chế về bài tiết, dịch thủy róc rách chảy ra, thấm đẫm làm ướt đến cả bàn tay anh.
Hài lòng.
Biết thời cơ đã chín.
Tần Tử Văn kéo khóa quần, móc ra c.ôn thịt to và dài hơn người bình thường rất nhiều, c.ôn thịt màu đỏ tím gân xanh quấn quanh, đầu c.ôn thịt còn phun nước, cứng rắn như gậy sắt.
Anh bẻ hai chiếc đùi trắng nõn đảy đà của cô ra, ngón tay dùng lực chạm vào c.ửa h.uyệt, nắm chặt lấy eo của cô, thẳng lưng, c.ôn thịt to kinh người, căng mạnh t.iểu h.uyệt xử nữ non mềm chặt khít của Đường Cảnh Nghi, q.uy đ.ầu to lớn tập kích vách â.m đ.ạo, ma sát mạnh lên khối thịt non mềm kia.
Giống như bị bỏng, theo phản xạ tự nhiên cả người Đường Cảnh Nghi run lên, â.m h.ộ khó khăn mút thấy c.ôn thịt của Tần Tử Văn, cảm giác nóng hổi làm cô đau đớn đến nhăn mày, dịch thủy hòa cùng chút máu tươi theo đó chảy xuống, tất cả đều tưới lên c.ôn thịt.
Cơn đau ập đến, xé toạt tâm can, Đường Cảnh Nghi cắn chặt răng, cố không cho bản thân phát ra những âm thanh ái muội đáng xấu hổ.
Sau một hồi luân động kiệt liệt, đạt đến cao trào Tần Tử Văn gầm gừ phóng tất cả thứ chất lỏng màu trắng đục đặc sệt vừa tanh vừa hôi vào trong người cô.
Trên trán Tần Tử Văn nổi đầy gân xanh, mồ hôi nhễ nhại. Chưa vội rút c.ôn thịt ra, Tần Tử Văn nằm sấp trên người Người Cảnh Nghi nghỉ mệt, Tuy không còn cử động nữa, nhưng c.ôn thịt vẫn vì khoái cảm mà giật giật bên trong t.iểu h.uyệt nhỏ.
Đường Cảnh Nghi cơ thể cũng đã thấm mệt, thở hỗn hễn, cô nhắm chặt mắt để không phải đối diện với Tần Tử Văn, nào ngờ lại nghe tiếng thì thầm đến đỏ mặt của anh bên tai:"Tiều Kiều, bên trong em thật thoải mái, cơ thể của em đúng thật là rất nhiều nước"
Đường Cảnh Nghi ngượng gạo cười khổ ra cô chẳng biết phải làm gì trong lúc này cả. Trái tim cô đến mảnh vỡ một cách triệt để, vỡ đến không còn một mảnh giáp dung thân.
Đường Cảnh Nghi cứ tưởng rằng mọi sự nhục nhã đã dừng lại tại đây và kết thúc rồi. Nào ngờ Tần Tử Văn lại ngốc đầy dậy:"Tiểu Kiều, lần nữa nha"
Hoảng hồn Đường Cảnh Nghi la lên.
"Không"
"Tần Tử Văn, tôi không....ưm...."
Đường Cảnh Nghi chưa kịp nói hết câu, Tần Tử Văn đã ngậm lấy cánh môi cô, nuốt toàn bộ những tiếng kêu la kia vào trong.
"Ngoan"
Tần Tử Văn bỏ mặc sự giãy giụa của Đường Cảnh Nghi, anh rướn người, lần nữa đem c.ôn thịt cắm vào trong t.iểu h.uyệt của Đường Cảnh Nghi mà ra sức luân động.
.....
Cả đêm không ngủ, Tần Tử Văn trong sự nhầm tưởng mặc sức mà đem Đường Cảnh nghi ra dày vò. Dày vò cô cho đến khi thỏa mãn con thú tính trong mình. Dày vò cho đến khi lòng tự tôn trong Đường Cảnh Nghi hoàn toàn bị đạp đổ.