Ngã Rẽ Của Tình Yêu

Chương 98




Một y tá chạy vào tay vẫn giữ chiếc điện thoại bàn: “Cô Kỷ, y tá Châu gọi điện cho cô, cô có tiện nghe máy không?”

Cô rất muốn nghe tình hình của con gái, không biết nó giờ ra sao rồi. Nhưng dây điện thoại không quá dài, cô thì không thể đứng dậy được, vậy nên cô y tá nghe hộ rồi chuyển lời giúp cô.

“Nói với cô ấy con gái tôi hiện giờ sao rồi?”

Cô y tá kia nói vào trong điện thoại: “Cô ấy hỏi tình trạng của con gái cô ấy.”

“Ổn rồi, khoảng một tháng nữa là có thể đón về.”

Tô Tư Yên nhờ cô y tá kia nói với Châu Liên: “Gọi vào số điện thoại này giúp tôi, cha tôi sẽ lo cho cô.”

Châu Liên gật đầu, nhấc điện thoại lên gọi số điện thoại kia. Đầu dây bên kia đỏ chuông một lát sau đó có tiếng người đàn ông trầm thấp vang lên: “Alo, ai vậy? Có chuyện gì không?”

Châu Liên ấp úng một lát rồi cũng nói: “Cháu là Châu Liên, bạn của Kỷ Yên, con của cô ấy hiện giờ đang ở bệnh viện xxx, bác có thể tới không ạ?”

Người đàn ông nghe xong liền rất dịu dàng: “Cháu chờ ta một lát, ta sẽ tới ngay.”

“Vâng ạ,cháu đứng chờ bác ở cửa số 4 ạ.”

Kỷ Mạch Hằng khoác áo ngoài vào vội lấy chìa khóa xe rồi đi tới bệnh viện. Tới cửa số 4 hai người gặp nhau, Kỷ Mạch Hằng vừa thấy Châu Liên đã cúi đầu xuống cảm ơn cô. Châu Liên không dám nhận, đành đỡ ông dậy.

“Yên Yên ở đó có tốt không?”

“Cô ấy sống rất tốt.”

Kỷ Mạch Hằng gật đầu: “Vậy là ta yên tâm rồi, bây giờ nó cũng đã làm mẹ, chắc chắn sẽ trưởng thành hơn. Đêm nay cháu cứ về nhà họ Kỷ nghỉ ngơi, ngày mai ta sẽ cho người đặt vé máy bay, thu xếp cho cháu.”

Châu Liên lễ phép: “Dạ thôi ạ, cháu có chút việc cần phải giải quyết trước,…”

“Đừng ngại, ta coi cháu như con gái, cháu cứ nghe lời ta, nếu cần đi đâu thì cứ báo với tài xế là được, ở khách sạn bất tiện mà không được thoải mái, nếu không thì cháu cầm lấy chìa khóa xe tiện hơn.”



Ông đưa chìa khóa xe chìa ra trước mắt, Châu Liên đẩy về: “Dạ thôi ạ, cháu cảm ơn bác đã quan tâm cháu tận tình, cháu cũng có con nhỏ nên cháu cũng mong về sớm, còn về chỗ ở thì bác cho cháu ở tạm tối nay ạ.”

Kỷ Mạch Hằng gật đầu, thu lại chìa khóa xe về: “Được rồi, nếu cháu đã nói vậy thì ta cũng sẽ không ép nữa, ta đi xem một vài thủ tục, tài xế chờ bên ngoài, cháu về trước nghỉ ngơi đi.”

“Dạ vâng ạ.”

Châu Liên nhìn Kỷ Mạch Hằng rời đi, trong lòng ngưỡng mộ. Có một người cha như vậy ai lại không muốn, chỉ tiếc ông trời không hề đối xử tốt với cô chút nào.

Ra đến cổng bệnh viện, một chiếc xe đậu trước đó, cô gõ vào cửa kính, người đàn ông đứng tuổi ngồi trong đó hạ kính xuống: “Chào chú, đây là xe của Kỷ gia đúng không ạ?”

“Vâng thưa cô.”

Châu Liên gật đầu, tay chạm vào tay cầm để mở cửa ai ngờ phía sau đột nhiên có người lao đến kéo cô lên chiếc xe gần đó. Cô sợ chết khiếp, cố vùng vẫy, tài xế trên xe có ý định giúp thì bị bọn chúng cảnh cáo. Châu Liên bị kéo đi. Cô đẩy lên chiếc xe, trong có có một người đàn ông.

Vừa lên chiếc xe hơi kia cô liền nhận ra gương mặt người đàn ông đang ngồi cạnh mình. Bộ dạng run rẩy của cô làm anh ta cười lạnh, giọng nói vẫn ghê tởm như vậy: “Sao? Sợ tôi?”

Châu Liên không nói gì, ngồi im lặng mặc kệ anh ta muốn thế nào thì thế đó, cô không còn hơi sức để phản kháng nữa rồi. Anh ta đưa tay lên vuốt nhưng lọn tóc rối trên gương mặt cô, vẻ mặt trêu chọc: “Từ bao giờ cô lại thay đổi sở thích như vậy? Nói cho tôi biết cô thích người đàn ông đáng tuổi cha cô kia hay thích tiền của ông ta?”

Châu Liên vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi thích gì thì có liên quan đến anh sao? Nói đi, anh muốn thế nào?”

Giọng Dịch Tư Nghiêm tà mị cùng nghiêm khắc: “Sinh con cho tôi!”

Châu Liên phản đối: “Chuyện đó không thể nào, anh nên lựa chọn điều kiện khác.”

“Ở bên cạnh tôi thì sao?”

“Càng không thể, giữa chúng ta không nên có bất cứ sự liên quan gì.”

Dịch Tư Nghiêm tức giận: “Thứ tôi muốn chỉ là hai điều kiện kia, em chọn đi.”



“Nếu là hai điều kiện đó tôi vĩnh viễn sẽ không chọn lựa, chúng ta đừng dây dưa không dứt nữa, tôi mệt mỏi lắm!”

“Vậy em nói đi, em muốn trả tôi thứ gì đây?”

Châu Liên suy nghĩ một lát rồi đưa tay lên cởi cúc áo. Một cúc rồi đến hai cúc, cả một hàng cúc dài trên áo bị cô cởi hết. Dịch Tư Nghiêm không phản ứng, anh muốn xem cô còn có thể làm gì.

Cô cởi chiếc áo sơ mi ra, cơ thể cô trắng muốt, bộ ngực căng tròn lấp ló sau chiếc áo ngực màu đen quyến rũ. Mùi hương trên cơ thể cô rất cuốn hút, nó khiêu khích anh phải phạm tội. Vẻ mặt cô kiêu ngạo, đáy mắt rủ xuống ngoảnh về phía khác, giọng khô khốc cất lên: “Xin anh hãy giữ lại cho tôi chút tôn nghiêm, đây là tất cả những gì tôi có thể làm được rồi.”

Dịch Tư Nghiêm nhìn cô khổ sở, trong lòng đau đớn, việc gì cô phải tự làm khổ mình như vậy, chỉ cần cô đồng ý, anh nhất định sẽ rước cô vào nhà họ Dịch. Nhưng tại sao cô luôn tỏ ra kiêu ngạo, cố chấp như vậy.

Anh khoác áo lên trên người cô, không nói gì mở cửa ra ngoài hút một điếu thuốc. Cả cơ thể anh dựa vào xe, trong lòng là cả đống tâm sự không thể nói với ai.

Một lúc lâu sau đó, anh mở cửa xe đi vào, không nói không rằng lái xe về biệt thự. Tới nơi anh bế cô lên lầu, đưa đồ cho cô thay. Châu Liên không đoán được anh đang muốn làm gì, con người này cô vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Sau khi tắm rửa xong, Dịch Tư Nghiêm giúp cô lau tóc, anh cẩn thận chải tóc, tóc cô được sấy khô anh mới cất máy. Châu Liên không hiểu, thực sự không hiểu, cô lên tiếng: “Anh có ý gì? Tại sao đưa tôi về đây?”

Dịch Tư Nghiêm ôm cô từ phía sau, nhắm mắt thưởng thức nỗi nhớ nhung suốt bao năm qua, anh sợ khi mở mắt cô sẽ không còn ở đây nữa. Mười mấy phút trôi qua, Châu Liên đứng tê cả chân, người đàn ông cao lớn này vẫn không có ý định buông tay, cô đành cất giọng lần nữa: “Dịch Tư Nghiêm, tôi tê chân.”

Anh kéo cô lên giường, lần nữa ôm cô thật chặt, cô tưởng với tính cách của anh ta sẽ như một con sói đói mà vồ lấy cô ngấu nghiến từ lâu rồi chứ. Ai ngờ tới hôm nay anh ta lại ăn chay như vậy, làm cô căng thẳng suốt từ trên xe.

Hơi thở đều đều quen thuộc của anh làm cô dễ chịu, nói thực cô cũng bị anh làm cho mềm lòng, nếu ban nãy anh kiên trì hơn một chút có lẽ cô sẽ đồng ý. Anh ghé sát miệng vào tai cô, hơi thở phả vào cổ: “Đừng nghĩ nữa, ngủ đi.”

“Tôi đói không ngủ được!”

Ánh mắt anh ta sáng rực lên, đè cô xuống: “Sao em không nói, làm tôi nhịn từ nãy giờ.”

Cô đỏ mặt: “Tôi nói không phải cái đó, tôi nói tôi đói bụng.”

Dịch Tư Nghiêm giả bộ: “Tôi không nghe rõ.” Sau đó anh liền cúi xuống hôn cô, nụ hôn triền miên cùng kích động, Châu Liên cố đẩy anh ta ra nhưng cũng vô ích càng đẩy anh ta càng hôn cô cuồng nhiệt, ngón tay vô thức chạm nhẹ trên cơ thể cô.

Từng da thịt khi đầu ngón tay anh lướt qua đều run rẩy. Hơi thở mỗi lúc một gấp gáp, cùng với mùi hương trên thân thể cô, hơi thở của anh càng lúc càng nóng bỏng, nóng đến mức có thể bất cứ lúc nào thiêu rụi cô. Từng hơi thở phả vào tai rồi đến cổ cô khiến tim cô đập nhanh hơn. Đã rất lâu rồi hai người chưa làm chuyện này.