Ngã Rẽ Của Tình Yêu
Vẻ mặt Dịch Tư Nghiêm không vui, đáy mắt có chút giận dỗi nhưng chỉ là vụt qua, anh tiếp tục kéo cô lại lần nữa nói khẽ vào tai cô: “Vậy **** ***** đắt giá của tôi em tính thế nào? Tôi cho em free mà em không thèm lại đi lấy dăm ba cái loại rẻ tiền này.”
Châu Liên đỏ mặt quay lại lườm anh một nhắt: “Dịch Tư Nghiêm, anh có thôi đi không?”
Anh đưa tay lên chạm nhẹ vào môi cô, môi anh tiến gần đến môi cô, cô dùng hết sức đẩy anh ra, tát anh một phát mạnh. Âm thanh này khiến người khác phải chú ý.
Dịch Tư Nghiêm cho tay lên lau vết máu ở khóe môi, miệng nhếch lên một chút, tay chạm vào quai hàm cô, kéo gương mặt gần về phía anh, ghé sát vào tai cô: “Cô càng như vậy tôi càng thích, nói cho cô biết cái giá phải trả cho việc cứu con của thằng đàn ông khác là một đứa con của tôi, lần này tôi xem cô trốn thoát bằng cách nào.”
Nước mắt Châu Liên lăn dài trên khóe mắt, Dịch Tư Nghiêm chạm môi vào đó, giọng cười lạnh: “Đừng khóc, tôi sẽ đau lòng lắm.”
Cả người Châu Liên tê cứng, cô rất sợ người đàn ông trước mắt này, nếu để anh phát hiện ra sự tồn tại của Á Hiên, cô sợ bản thân mình sẽ không giữ được nó mất. Nhà họ Dịch chắc chắn sẽ không tha cho cô.
Á Hiên từ trong phòng nhìn ra thấy nước mắt trên mặt của Châu Liên vội chạy ra ngoài, nó liên tục đánh vào chân của Dịch Tư Nghiêm: “Đừng khi dễ mẹ tôi, tôi đánh ông.”
Châu Liên nhìn thấy Á Hiên mặt tái mét, vội vàng đẩy Dịch Tư Nghiêm ra, ôm lấy con bé chạy tới giao cho Bác sĩ Từ: “Giúp tôi trông trừng con bé cho tới khi tôi trở lại.”
“Cô yên tâm.”
Cô lần nữa dặn Á Hiên: “Đừng lo cho mẹ, hứa với mẹ phải thật ngoan.”
Á Hiên mếu máo: “Vâng, con sẽ nghe lời mẹ.”
Châu Liên lau nước mắt cho nó: “Được rồi, mẹ đi đây, khi về mẹ sẽ mua thật nhiều quà cho con, Á Hiên của mẹ rất ngoan.”
Châu Liên không để kéo dài thời gian thêm nữa, chạy thẳng lên trực thăng, ngồi vào ghế, chốt dây an toàn. Cô lấy tay lau nước mắt, cố gắng tỏ ra thật mạnh mẽ.
Dịch Tư Nghiêm cũng theo cô lên, ngồi bên cạnh cô châm biếm: “Mới có 5 năm không gặp, cô đã thành mẹ của thiên hạ mất rồi.”
Châu Liên không muốn nghe những lời châm biến đó, cô quay đầu về phía cửa, không nói không rằng. Dịch Tư Nghiêm cũng không còn châm biếm nữa, chờ một lát tâm trạng anh ổn định hơn, giọng trầm vang lên, anh hỏi cô: “Tại sao năm đó lại bỏ đi?”
Châu Liên vẫn im lặng, cô không muốn nhắc lại chuyện quá khứ nữa. Lần này thì Dịch Tư Nghiêm không để cô né tránh nữa, trực tiếp kéo cô lại chất vấn: “Tại sao năm đó lại rời đi? Tôi cho em ít tiền sao?”
Châu Liên lắc đầu: “Tôi với anh vốn dĩ không phải cùng một loại người, năm đó tôi đồng ý làm bạn gái anh một là vì phần tiền trong giao dịch, hai là muốn mượn chút danh tiếng của anh kiếm chút lợi ích, bây giờ anh rõ rồi chứ?”
“Vậy còn sợi dây chuyền này thì sao?”
Ngay từ lúc nhìn thấy cô anh đã nhìn thấy sợi dây chuyền này, nó là món quà đầu tiên và duy nhất anh tặng cô. Quả thực khi nhìn thấy cô vẫn đeo nó, trong lòng anh có chút mừng rỡ, chút vui vẻ liền bị dập tắt khi anh nhìn thấy đứa trẻ kia.
“Nếu tôi nói tôi không lỡ bán anh có tin không? Tôi không biết giá trị thực của nó, vả lại cũng chưa tìm được cơ hội thích hợp để bán.”
Trên trán anh nổi đầy gân xanh, anh nắm chặt sợi dây chuyền: “Em chưa từng có tình cảm gì với tôi sao?”
Anh tưởng rằng cô sẽ suy nghĩ một chút nhưng anh vừa dứt lời thì hai chữ chưa từng đã chặn ngay ở họng.
“Chưa từng, tôi với anh trước nay chỉ là giao dịch, thứ hứng thú với tôi duy nhất từ anh vẫn là tiền.”
“Ha…ha…a, là Dịch Tư Nghiêm tôi nghĩ nhiều, nếu nó đã không quan trọng gì thì tôi nghĩ cô cũng không nên giữ lại.”
Vừa nói anh liền quăng sợi dây chuyền xuống, Châu Liên vội vàng kéo tay anh lại nhưng không kịp nữa rồi, cô hét lên: “Anh tặng tôi rồi mà, chưa có sự đồng ý của tôi mà anh dám vứt nó.”
Mắt cô rướm nước mắt, sợi dây chuyền kết tinh tình yêu của cô và anh bị rơi mất rồi, làm sao bây giờ.
“Cô bày bộ dạng này cho tôi xem làm gì? Chẳng phải cô nói tiền là thứ cô cảm thấy hứng thú nhất từ tôi sao? Sợi dây chuyền đó chẳng đáng bao nhiêu, tôi sẽ bù cho tôi một khoản tiền khác.”
Cô lau nước mắt, trong lòng vẫn không vui lên nổi, quay mặt về hướng khác, cố gắng chờ đợi cho tới khi xuống bệnh viện. Dịch Tư Nghiêm cũng không nói gì nữa, hai người im lặng.
----------------------
Trực thăng dừng trước cổng bệnh viện nhi, cô leo thang xuống, ẵm đứa bé chạy vội vào bên trong. Nhìn thấy cô hấp tấp như vậy anh cũng đau lòng. Giá như đứa trẻ ấy là con của cô và anh thì tốt.
“Châu Liên, em vẫn vô tình như vậy.”
Dịch Tư Nghiêm quay đầu, xe của anh đã tới, anh ngồi trong xe cố gắng ngắm nhìn lại bóng dáng cô, gầy gò và mạnh mẽ. Anh chưa một lần nói với cô rằng anh thích cô rất nhiều. Có lẽ lời này bây giờ không còn kịp nữa rồi.
Cửa kính được đẩy lên cao, xe hơi quay đầu, tài xế vẫn chưa chạy xe chờ mệnh lệnh của anh, nhắm mắt một chút anh khẽ ra lệnh: “Lái xe đi!”
Tiếng người đàn ông dõng dạc vang lên: “Rõ!”
---------------------
Đến khi cô quay lại đã không còn thấy bóng dáng Dịch Tư Nghiêm nữa rồi, trong lòng thất vọng, có lẽ anh đã chán cô thật rồi. Cô ngồi chờ bên ngoài, nơi này cô cũng chẳng còn nơi nào để về, trời đất rộng lớn nhưng không có lấy một nơi yên bình giành cho cô.
Tiền cũng không còn nhiều, số tiền tích góp được trong 5 năm qua chỉ còn lại vài đồng, cũng không đủ để thuê một khách sạn. Đêm nay có lẽ phải ngủ bên ngoài rồi.
--------------------
Chập tối Tô Tư Yên tỉnh dậy, phần vết mổ vẫn còn rất đau, nhìn đứa trẻ bên cạnh ánh mắt cô trở nên dịu hơn rất nhiều, Á Hiên ngủ bên cạnh cũng bị cô làm cho tỉnh giấc.
Cô đột nhiên nhận ra, sao chỉ là một đứa, đứa còn lại đâu, mặt cô hốt hoảng, cô cử động một chút, vết thương rách ra, cô cau mày, cô chịu đựng. Mỗi một bước chuyển động của cô đều đau đớn.
“Á Hiên, con của cô đâu? Sao lại chỉ có một đứa?”
Cô bé giúp cô nằm xuống rồi giải thích: “Một em do sinh sớm nên yếu, mẹ con đã đưa về thành phố để chăm sóc, mẹ nói điều kiện y tế ở đây sợ sẽ không giúp được.”
Nghe con bé nói vậy cô cũng yên tâm phần nào, chỉ là vết mổ kia quả thực quá đau, trên trán cô lấm tấm mồ hôi, mặt tái nhợt đi. Á Hiên thấy cô không ổn lắm liền gọi bác sĩ tới. Bác sĩ Từ vừa vào cửa nhìn thấy vết máu dính trên áo, bà đoán vết thương bị rách rồi.
Sau khi băng bó lại vết thương bà dặn: “Cô còn rất yếu, tạm thời vẫn chưa có sữa, lát nữa tôi sẽ mang chút sữa hộp tới, cô hãy nghỉ ngơi thật tốt, đừng để kích động.”
Tô Tư Yên nằm trên giường nhàn nhạt gật đầu, vẻ mệt mỏi thấm đượm trên cơ thể cô. Hôm nay chính là ngày anh kết hôn cùng Bối Như Ý, vậy là con cô không có gia đình trọn vẹn rồi. Vẫn chưa được một năm, Phó Mặc Thần thay đổi rồi. Có lẽ tình yêu của anh giành cho cô không hề sâu đậm như những gì cô nghĩ. Đàn ông thường hay vô tình, Phó Mặc Thần cũng vậy.