Ngã Dục Phong Thiên

Chương 955: Cửu bái tam sơn




Kha Cửu Tư nhìn Mạnh Hạo thật sâu, quay đầu trở lại, nhìn về phía chân linh Dạ.



Dạ trầm mặc, một lúc lâu sau, vẻ mặt hiện lên một chút phức tạp, ánh mắt lại nhìn về phía Mạnh Hạo.



- Lý chủ có mệnh, cái tên thức tỉnh sinh mệnh ta có hai lựa chọn. Một, ngươi trả Đại Địa bảo kính cho ta, ta tiếp tục ngủ say…



- Hai, nếu không đưa ta, ngươi có đầy đủ tư cách đạt được Lý chủ truyền thừa, đi tam sơn, qua thánh địa, lên tứ trọng thiên… đạt Lý chủ truyền thừa! Mà nếu ngươi không chiếm được … thì ở lại trong mộng của ta, trở thành khách trong mộng của ta.



Chân linh Dạ nhìn Mạnh Hạo, chậm rãi mở miệng.



Thanh âm của nó quanh quẩn bốn phía, cho dù là tu sĩ vùng đất Nam Thiên trong ngân hà đã đi xa, cũng trong một chớp mắt đó, nghe rõ toàn bộ lời nói của chân linh Dạ. Mọi người đều chợt ngẩn ra, nhất là tộc nhân Quý gia, còn có mấy người Bắc Địa, đều mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn về phía Yêu Tiên cổ tông ở xa đằng sau. Ai nấy đều mở to mắt, lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, cũng có ghen tị và điên cuồng mãnh liệt tới cực hạn rồi.



- Đây … đây … đây lại là tạo hóa?



- Chết tiệt, tại sao có thể như vậy, không phải đại họa sao, đó không phải là đại họa sao, không phải Mạnh Hạo bị giết chết sao. Nhưng làm sao lại xuất hiện cơ duyên!! Lý chủ truyền thừa, đó là Lý chủ truyền thừa đó!!!



- Lúc trước hùng hổ, một bộ muốn hủy thiên diệt địa, nhưng làm sao trong nháy mắt, cư nhiên … đã trở thành tạo hóa!



- Lý chủ truyền thừa, ta không cam lòng!!



Tu sĩ vùng đất Nam Thiên đều mở to mắt, phần lớn mang theo vẻ không thể tin nổi, trong lòng tại một chớp mắt này, tràn đầy sự phức tạp và ghen tị. Loại cảm xúc này càng ngày càng dày, đến cuối cùng đã trở thành tham lam.



Chỉ có một số ít người, đối với tạo hóa mà Mạnh Hạo đạt được ở nơi này ngạc nhiên vui mừng. Về phần những người khác, đều ghen tị ngập trời với Mạnh Hạo.



- Chết tiệt, vì sao lại là hắn!! Ở cảnh giới thứ hai, hắn là đệ tử thân truyền, cảnh giới thứ ba, hắn cướp đi một nửa bảo vật của từng người chúng ta, cảnh giới thứ tư, hắn lại lấy được Đại Địa bảo kính, mà ở cảnh giới thứ năm này … hắn thậm chí có tư cách đạt được Lý chủ truyền thừa!!



- Tại sao lại như vậy, hắn có tài đức gì, thế nhưng lại có thể có được loại cơ duyên này! Ta không phục!



- Càng quá đáng hơn, là chúng ta còn thiếu hắn khoản nợ quá lớn, ta thiếu hắn tám trăm ngàn linh thạch…



- Ta thiếu hắn hơn một triệu. Đáng chết, hắn sao lại không chết luôn ở chỗ này đi!



Tu sĩ vùng đất Nam Thiên, ngoại trừ Phương Du và Hứa Thanh, phần lớn những người khác đều nghiến răng nghiến lợi, ghen tị đối với Mạnh Hạo, đã đến cực hạn.



- Hắn vẫn phải trở về vùng đất Nam Thiên đấy!



Hai mắt Quý Minh Không chợt lóe, bỗng nhiên mở miệng. Y vừa dứt lời, ánh mắt mọi người bốn phía đều lập tức lóe lên.



- Đúng vậy, cuối cùng thì hắn vẫn phải trở về. Bất kể hắn đã lấy được cái gì, sau khi chúng ta trở lại tông môn gia tộc đều sẽ trình báo việc này.



- Đúng vậy. Hơn nữa, người này chỉ là có đầy đủ tư cách đạt được Lý chủ truyền thừa mà thôi, có thể đạt được hay không, còn chưa biết đâu!



Trong lúc còn đang bàn tán, nhóm người vùng đất Nam Thiên ở trong ngân hà, bị cuốn đi xa xa, thời gian dần qua, ý thức của bọn họ lâm vào mơ hồ, cho đến khi toàn bộ đều nhắm nghiền hai mắt, lâm vào ngủ say, bộ dạng giống như khi bọn họ đến chỗ này. Tại trong lúc ngủ say này, bọn họ sắp được ngân hà cuốn trở về vùng đất Nam Thiên.



Khi bọn họ dần dần đi xa, trong Yêu Tiên Tông, bàn tay chân linh Dạ đang chứa Mạnh Hạo chậm rãi nâng lên, nâng thẳng lên tới không trung.



Trên bàn tay, Kha Cửu Tư quay đầu, nhìn Mạnh Hạo, trong mắt lộ ra ý cổ vũ.




- Đây là cơ duyên của ngươi, có thể đi tới một bước kia hay không, phải xem vận mệnh của ngươi rồi.



Kha Cửu Tư nói xong, vung tay áo, bước vào hư vô một bước, nháy mắt biến mất.



Mạnh Hạo tâm thần chấn động, hắn cũng không ngờ được, cuối cùng bản thân thế nhưng lại có thể có tư cách đạt được Lý chủ truyền thừa. Giờ phút này hắn hô hấp dồn dập, khi ngẩng đầu, theo bàn tay dưới chân không ngừng nâng lên, một lát sau, ở trước mặt Mạnh Hạo, trong hư không, xuất hiện … ba ngọn núi treo ngược!



Chính là tam đại yêu sơn!



- Cửa truyền thừa thứ nhất, thất đỉnh tán thành, cửa này ngươi đã qua!



- Cửa thứ hai, khiến ta thức tỉnh, cửa này … ngươi cũng qua!



- Hiện giờ là cửa thứ ba, cửu bái tam sơn, lấy được tán thành của tam sơn, lại phá tan nhị trùng thiên này!



Thanh âm của chân linh Dạ, trong nháy mắt, ầm ầm vang vọng.




- Nể mặt Cửu Tử, ta có thể nhắc nhở ngươi … cửa này, không có duyên không thể qua!



- Có duyên…



Mạnh Hạo nhìn ba tòa yêu sơn treo ngược trong hư không trầm mặc. Một lát sau, hắn nhắm nghiền hai mắt, khi mở ra, trong mắt Mạnh Hạo hiện lên tinh mang.



Hắn nhìn về phía ngọn núi thứ nhất. Núi này chính là yêu sơn sương thổ, toàn thân đóng băng, trong đó hỗn độn, không thể thấy rõ cụ thể, nhưng uy áp cùng với hàn khí đến từ núi sương thổ này, Mạnh Hạo cũng cảm thụ được rõ ràng.



Dường như ngọn núi này, là băng hàn duy nhất trong thiên địa, bất luận là ngọn lửa nào cũng không thể hòa tan một chút, bất luận cái gì ở trước mặt băng hàn này, cũng không dám xưng hàn!



Ở trên tầng băng có hoa văn, nếu như nhìn cẩn thận, dường như có ẩn chứa từng cái từng cái thế giới, cực kỳ quỷ dị!



Thêm nữa, ở chân núi, có một tòa tế đàn cao chót vót, ở trên đó có một ghế dựa, trên đó dường như có bóng dáng một bức tượng, thấy không rõ bộ dáng. Nhưng có thể thấy tay phải người nọ nâng lên, trong tay có khoảng trống giống như nắm một vật, dường như là một đoàn băng hỏa đã tắt!



Nháy mắt khi nhìn thấy bóng dáng ấy, Mạnh Hạo hít sâu, dịch chuyển ánh mắt, nhìn về phía núi thứ hai.



Ngọn núi thứ hai, toàn thân huyết sắc, như là bị máu tươi nhuộm đỏ, lộ ra sát khí thao thiên không cách nào hình dung. Giống như trên núi này, có vô tận sinh mạng bị chôn vùi, người chết đi quá nhiều, máu tươi chảy xuống cũng vô tận, cho nên khiến núi này, đã trở thành huyết sắc.



Sát khí tràn ngập, giống như chỉ liếc mắt nhìn, trong đầu sẽ không kìm nổi mà xuất hiện núi thây biển máu, tâm thần chấn động.



Ở ngọn núi thứ hai này cũng tồn tại một tòa tế đàn, trên đó cũng có một ghế dựa huyết sắc, có một bóng dáng, tay phải trống rỗng nâng lên.



Chớp mắt khi Mạnh Hạo nhìn thấy bóng dáng ấy, đầu óc hắn lập tức nổ vang. Trong ký ức của hắn, rõ ràng có một hình ảnh, tuy nói không giống với cảnh tượng này, nhưng lại cực kỳ tương tự.



- Đây là …



Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, hô hấp dồn dập, hồi lâu hai mắt chợt lóe, áp chế suy nghĩ trong lòng, nhìn về phía ngọn núi thứ ba.



Một ngọn núi này, ngọn lửa ngập trời. Tuy lửa này ảm đạm, nhưng dường như lại vĩnh hằng bất diệt, quỷ dị hơn là chỉ cần nhìn về phía núi này, trong mắt sẽ ngay lập tức xuất hiện ảo ảnh trùng điệp. Giống như trước mắt xuất hiện vô số núi lửa, làm cho người ta không thể nhận ra, đâu là thật đâu là giả.