Ngã Dục Phong Thiên

Chương 954: Hắn là đệ đệ của ta! (2)




Khoảnh khắc, tuyệt đại đa số tu sĩ vùng đất Nam Thiên đều đỏ mắt, cho dù là Phương Du cũng phải hít vào một hơi sâu, mang theo vẻ không thể tin nổi, nhìn về phía Mạnh Hạo.



Đám người Vương Lệ Hải, Hàn Bối, Lý Thi Kỳ cũng mang theo vẻ không thể tin nổi, chấn động tới cực hạn rồi.



Mặt đất như mặt gương kia, bọn họ không thể nào tưởng tượng được, Mạnh Hạo đã lấy đi như thế nào.



Tộc nhân Quý gia, ai nấy đều mở to mắt, tu sĩ Bắc Địa, Nam Vực đều hít vào một hơi sâu, cả một đám người bị tin tức này, chấn động hoàn toàn.



Hứa Thanh cũng mang vẻ mặt không thể tin nổi, nhìn Mạnh Hạo một cái, trên mặt hiện lên tươi cười.



Mạnh Hạo nhíu mày, không nói được một lời, triển khai tốc độ cao nhất lao thẳng ra bên ngoài. Khi đang lao ra, đại bộ phận trên thân thể hắn đều xuất hiện vẻ hơi mờ, một cỗ lực truyền tống, được Mạnh Hạo cảm nhận rõ ràng.



Cùng lúc đó, cái ngân hà xuất hiện lúc trước, cũng trong một chớp mắt, hoàn toàn ngưng tụ hiện ra, đã trở thành một dải ngân hà vô biên không giới hạn. Vô số đá vụn trong đó bay múa, lập tức quét ngang hư không, trực tiếp cuốn mọi người của vùng đất Nam Thiên vào trong ngân hà, Mạnh Hạo cũng ở trong đó, mặc cho thân thể bị ngân hà cuốn quanh. Sông này ở trên hư chuyển một cái, chuẩn bị lao thẳng về phía xa xa.



Khi đám người Mạnh Hạo sắp được dải ngân hà cuốn đi, cái đầu lâu từ mặt đất trồi lên của chân linh Dạ, đột nhiên mở choàng hai mắt. Một tia mờ mịt cuối cùng trong mắt bị một luồng tinh quang thay thế, toàn bộ ý thức … hoàn toàn thức tỉnh!



Trong chớp mắt khi thức tỉnh, nó ngửa mặt lên trời, phát ra một tiếng rít gào, khiến toàn bộ thế giới, bao gồm cả hư không cũng yên lặng. Cái dải ngân hà kia cũng chấn động theo, thế nhưng lại ở giữa không trung, không hề tiến lên.



Sắc mặt Mạnh Hạo đại biến, tu sĩ vùng đất Nam Thiên cũng đều mang vẻ mặt hoảng sợ.



Đúng lúc này, mặt đất liên tục nổ vang vỡ vụn, một cánh tay thật lớn, được phủ kín vảy đen, chỉ có bốn ngón tay, từ dưới nền đất ầm ầm nâng lên, khiến cho mặt đất xuất hiện một hố sâu cực lớn. Cánh tay này dài đến khó mà hình dung, liếc mắt cũng không nhìn thấy cuối, khi nó vươn ra, chỉ là một bàn tay, dường như đã có thể thay thế trời cao trên không trung!



Trảo thẳng về phía ngân hà đang đứng yên.



- Trở lại cho ta!





Thanh âm của chân linh Dạ vang lên ngập trời, thân thể Mạnh Hạo tại chớp mắt này, không thể khống chế chợt bay ra, thế mà lại rời khỏi ngân hà, lao thẳng về phía bàn tay to kia.



Trong chớp mắt, cả người hắn liền đứng ở trên bàn tay đó, sắc mặt Mạnh Hạo tái nhợt, trong mắt lập tức hiện lên tia lăng lệ. Mà giờ khắc này, cái ngân hà kia đã không còn Mạnh Hạo, lại chấn động, cư nhiên khôi phục lại từ trong yên lặng, cuốn theo mọi người của vùng đất Nam Thiên, lao về phía xa.



- Mạnh Hạo!



Hứa Thanh biến sắc, đang muốn giãy dụa bay ra, nhưng không cách nào rời khỏi ngân hà này, Phương Du cũng mang vẻ mặt lo lắng. Nhưng những người khác thì lại là vui sướng khi người gặp họa.




- Hắn chết chắc rồi, một mình bị yêu thú đó lưu lại, chắc chắn là chết!



- Trộm chí bảo nơi đây, sao có thể dễ dàng rời đi như vậy!



Đang lúc mọi người sắp sửa đi xa, bàn tay chân linh Dạ, trực tiếp mang theo Mạnh Hạo thu hồi, đặt ở trước mặt nó. Mạnh Hạo sắc mặt tái nhợt, đứng trên bàn tay to lớn khôn cùng, nhìn đầu lâu vô cùng to lớn trước mặt, rồi nhìn hai mắt chân linh Dạ.



Tay phải Mạnh Hạo đặt trên túi trữ vật, trong mắt hắn hiện hàn quang. Cho dù biết rõ không phải đối thủ, thậm chí một hơi của đối phương, cũng có thể thổi tắt sinh mệnh chi hỏa của mình. Nhưng nếu thật sự tới sinh tử tồn vong, Mạnh Hạo cũng sẽ liều chết chiến một trận.



- Trên người của ngươi, không cho ta khí tức quen thuộc …



Chân linh Dạ nhìn Mạnh Hạo, khi nó chậm rãi mở miệng, tay phải của nó trong giây lát chậm rãi nắm lại. Một cỗ áp lực không cách nào hình dung, khoảnh khắc bao phủ toàn thân Mạnh Hạo, tiếng động bang bang quanh quẩn, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thân thể lung lay sắp đổ, trong run rẩy, lục phủ ngũ tạng như muốn tan nát.



Nhưng trong mắt Mạnh Hạo cũng không hề lộ ra một chút sợ hãi, ngược lại còn có một cỗ điên cuồng nhen nhóm, hóa thành dữ tợn. Lúc hắn hít sâu, đang muốn lấy gương đồng ra.



Bỗng nhiên, một bóng người mặc áo trắng đi ra từ trong hư vô, từng bước một. Nháy mắt đầu tiên ở xa xôi, nhưng nháy mắt thứ hai, đã hiện ra trước người Mạnh Hạo, đưa lưng về phía hắn, cũng có thể nói là bảo hộ lấy hắn, ngẩng đầu nhìn về phía chân linh Dạ.




Một thân áo trắng, một mái tóc dài màu xám đậm, tang thương không nói thành lời, đạo không tính năm tháng, chính là … Kha Cửu Tư!



- Ngươi không thể thương tổn hắn.



Kha Cửu Tư nhìn chân linh Dạ, chậm rãi lên tiếng, trong lúc nói, một cỗ khí thế ngập trời phóng lên cao. Khí thế kia lập tức khiến thiên địa biến sắc, nhưng lại mơ hồ như có thể đối kháng cùng chân linh Dạ.



- Ta thức tỉnh, tất phải diệt sinh.



Chân linh Dạ nhìn Kha Cửu Tư, thanh âm ong ong.



- Hắn là con trai mà phụ thân ta đã tán thành.



Kha Cửu Tư bình tĩnh mở miệng, Mạnh Hạo ở phía sau y tại trong chớp mắt này chấn động thân thể. Nhìn Kha Cửu Tư trước mắt, trong lòng Mạnh Hạo, lại lần nữa hiện lên ấm áp cùng Kha Vân Hải trong cảnh giới thứ hai.



- Đó là một giấc mộng!




Chân linh Dạ lạnh giọng nói.



- Phụ thân ta đã tán thành, cho dù là mộng ảo, hắn … cũng là đệ đệ của Kha Cửu Tư ta, ta ở trong trong này, thiên địa vạn vật, bao gồm cả ngươi, ai có thể thương tổn hắn một chút, ai dám thương tổn hắn một phân!



Trong khoảnh khắc, hai mắt Kha Cửu Tư lóe lên tia u mang, thản nhiên nói.



Một cỗ khí tức vô hình theo lời nói truyền ra, ầm ầm quật khởi.




Mạnh Hạo trầm mặc, nhìn bóng lưng Kha Cửu Tư, tay cầm lấy túi trữ vật nhẹ nhàng buông ra.



- Ta … ta giao ra Đại Địa bảo kính …



Mạnh Hạo than nhẹ một tiếng, chậm rãi mở miệng. Nhưng vừa mới nói tới đây, Kha Cửu Tư quay đầu lại, nhìn Mạnh Hạo một cái thật sâu.



Đây là lần đầu tiên, Mạnh Hạo chính diện nhìn thấy Kha Cửu Tử, mới nhìn, hắn nghĩ hắn thấy được Kha Vân Hải, cả người ngây ngẩn, kinh ngạc ngóng nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt.



Nhưng rất nhanh hắn liền nhận ra, đây không phải là Kha Vân Hải.



- Ngươi không cần giao ra, ngươi đã có thể mang cái đó đi, thì là cơ duyên tạo hóa của ngươi, hơn nữa … chân linh Dạ thức tỉnh, cũng không phải hoàn toàn là đại họa.



Kha Cửu Tư nhìn Mạnh Hạo một cái, đối với Mạnh Hạo lúc trước ngay cả tử vong cũng không sợ hãi, nhưng hiện giờ lại nguyện ý giao ra Đại Địa bảo kính đó, trong lòng y hiểu rõ, sâu trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng.



- Ngươi tin tưởng ta chứ?



Kha Cửu Tư nhìn Mạnh Hạo.



- Tin!



Mạnh Hạo nhìn Kha Cửu Tư, nhìn khuôn mặt cực kỳ tương tự Kha Vân Hải kia, hắn không có nửa điểm chần chừ.



- Lý chủ từng có phong mệnh truyền xuống, cho người làm cho chân linh Dạ chi thân thức tỉnh, hai con đường lựa chọn. Dạ, hắn là đệ đệ của ta, ta thay mặt hắn, lựa chọn con đường thứ hai!