Ngã Dục Phong Thiên

Chương 947: Yêu khí ngập trời! (2)




Nhưng mà... Rõ ràng là, hai đoàn hỏa diễm gần lỗ đen nhất trong bảy đoàn, đã xuất hiện vặn vẹo, xem chừng, nếu như lực hút của lỗ đen lớn thêm chút nữa, thì có thể lay động nó.



- Thử lại lần nữa!



Hàn Đan Tử nhìn chằm chằm bảy đoàn hỏa diễm, đột nhiên nói, tu vi lập tức bộc phát, không ngừng tụ lực. Ánh mắt những người khác cũng chớp động, đều tự thi triển thêm một ít tu vi.



Mạnh Hạo nhắm mắt, khi mở mắt ra, đã trực tiếp mở ra đệ lục mệnh.



Ầm!



Mọi người lại một lần nữa ra tay, lần này mặt đất chấn động mạnh mẽ, giống như đất rung núi chuyển, một vòng xoáy còn lớn hơn lúc trước một chút lập tức xuất hiện trong thế giới trong gương. Lỗ đen cũng theo đó hiện ra, khiến cho hai đoàn hỏa diễm ở gần lỗ đen trong bảy đoàn hỏa diễm, sau khi vặn vẹo đến cực hạn, cuối cùng cũng lay động.



Hỏa đoàn vừa động, thiên địa biến sắc, một luồng khí tức chí bảo mênh mông truyền vào trong lỗ đen, lúc phóng thích, khiến cho bát phương chấn động. Dưới khí tức này, mỗi một người đều chấn động tâm thần, khí tức này mạnh mẽ như có thể diệt tiên!



Đôi mắt Mạnh Hạo lập tức nheo lại, hắn phát hiện bảy đoàn hỏa diễm mộc kiếm này, so với mộc kiếm trong túi trữ vật của bản thân, mạnh mẽ hơn nhiều lắm, nhưng rõ ràng... Bọn nó giống y hệt nhau!



Không cần Hàn Đan Tử nói lại, tất cả tu sĩ vùng đất Nam Thiên ai nấy đều lộ vẻ khát vọng, một lần nữa thi triển tu vi, mỗi người đều bộc phát ra thần thông thuật pháp gần như mạnh nhất.



Nhất là Hàn Đan Tử, sau khi hít sâu một hơi, yêu khí như Lệ, mà chỉ có Mạnh Hạo có thể cảm nhận được trên người lão, trong khoảnh khắc thay thế dao động tu sĩ của bản thân, dường như giờ phút này, lão đã trở thành một con yêu!



Mạnh Hạo cũng thi triển đệ thất mệnh, ở trạng thái này, thân thể Trảm Linh, theo mọi người ra tay, cũng giáng cả xuống mặt đất.





Cả mặt đất liền xuất hiện từng khe nứt, những khe nứt này cho dù liền lại trong nháy mắt, nhưng trong thế giới trong gương, lại bộc phát ra một vòng xoáy khổng lồ vượt quá mười trượng.



Biên giới vòng xoáy thậm chí sắp chạm tới một đoàn hỏa diễm mộc kiếm.



Mọi người hít thở gấp hơn, ánh mắt chăm chú, vòng xoáy này nhanh chóng hình thành một lỗ đen kinh người cùng kích thước!



Lỗ đen vừa xuất hiện, lập tức trong bảy đoàn hỏa diễm mộc kiếm, đột nhiên có ba đoàn xuất hiện vặn vẹo, rồi lay động, tiếp đó... Bắt đầu từ từ di động!



Cảnh tượng này, khiến cho tu sĩ vùng đất Nam Thiên ai nấy đều sáng mắt lên, tất cả vận dụng toàn bộ tu vi, chỉ đợi chí bảo bay ra liền sẽ bắt đầu tranh đoạt.



Thời gian từ từ trôi đi, rõ ràng chỉ khoảng mười nhịp thở, nhưng trong lòng mọi người, lại dường như trôi qua rất rất lâu. Bọn họ nhìn ba đoàn hỏa diễm đang di động kia, dần dần tới gần lỗ đen, tự bản thân vẫn giãy dụa, nhưng bị hắc động hút lấy, vẫn từ từ tới gần.



Lực hút ẩn giấu trong hắc động này, không phải do mọi người, mà là do lực lượng to lớn hình thành đến từ giữa hai thế giới trong gương và ngoài gương, mà tác dụng của mọi người, chỉ là phóng thích nó ra mà thôi.



Thậm chí vì lực hút của lỗ đen này quá lớn, không phải chỉ có ba đoàn hỏa diễm kia bị hút di động, mà còn có vị đại yêu sống động bị hỏa diễm vây quanh kia.



Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần...



Trong khoảnh khắc, một đoàn hỏa diễm mộc kiếm, biến mất trong lỗ đen, trong chớp mắt mọi người như muốn ngừng thở, cây mộc kiếm kia, đột nhiên xuất hiện dưới chân mọi người, mang theo tiếng nổ kinh thiên, hóa thành một vệt cầu vồng lao thẳng lên bầu trời.




Mấy người Quý gia, lập tức xông ra, đuổi theo vệt cầu vồng.



Tiếp đó, cây mộc kiếm thứ hai cũng lao thẳng lên trời, kiếm khí như cầu vồng, hàn khí ngập trời, khiến mọi người toàn thân lạnh lẽo, nhưng lại không thể băng phong ngọn lửa trong lòng mọi người. Phương Du và những người tới từ Bắc Địa, còn cả một số tu sĩ khác, liền bay ra, đuổi theo bảo mộc kiếm.



Gần như ngay khoảnh khắc bọn họ bay ra, cây mộc kiếm thứ ba, với khí thế càng thêm kinh thiên, vừa xuất hiện đã gây ra gợn sóng vô tận. Trong gợn sóng này, tất cả hành động dường như đều chậm đi vô số lần, giống như tự thành một mảnh thời không, lao thẳng lên trời.



Mạnh Hạo lập tức lắc mình, lao thẳng về phía thanh kiếm thứ ba, cùng bay đi với hắn, chính là Hàn Đan Tử.



Nhìn như hai người đang tranh đoạt mộc kiếm, nhưng khoảnh khắc Hàn Đan Tử hành động, chỉ là làm ra bộ dạng mà thôi. Lão lại một lần nữa hạ xuống, ngay khi mọi người đều đuổi theo chí bảo, Hàn Đan Tử phủ phục trên mặt đất, cắn nát đầu lưỡi phun ra máu tươi. Máu tươi lập tức hóa thành một sợi tơ máu, từ từ tiến vào trong lỗ đen trong thế giới trong gương, khoảnh khắc bay vào thế giới trong gương, liền lao thẳng tới thân thể đại yêu bị hút tới gần lỗ đen.



- Tiên tổ chi linh, hậu bối tử tôn vĩnh viễn không quên, hôm nay tới đây, nghênh đón tiên tổ chi lực trở về!



Khoảnh khắc giọng Hàn Đan Tử vang lên, đôi mắt đại yêu trong thế giới trong gương, lập tức có vẻ linh động, để mặc sợi tơ máu quấn quanh mình, bị kéo một cái, nửa người đã tiến vào trong lỗ đen.




Trời đất chấn động, bốn phương ầm vang, trên mặt đất, phía trước Hàn Đan Tử xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ đến mấy nghìn trượng. Trong vòng xoáy vang lên âm thanh quỷ dị, như có người đang khóc, lại như có người đang cười.



Một cái... Đầu lâu lớn đến trăm trượng dường như coi mặt đất này là mặt nước, từ phía dưới... Từ từ xuất hiện!



Yêu khí...




Ngập trời!



Cái đầu lâu lớn tầm trăm trượng, trên đầu có mọc ba cây sừng đen nhánh, bộ lông mọc rải rác, tràn đầy màu xám tử vong, trên mặt đầy những nếp nhăn, khuôn mặt như người, nhưng càng giống một con hùng sư hơn.



Khí tức cổ xưa dâu bể phát tán ra, trong khoảnh khắc xuất hiện, lập tức dẫn tới chấn động khắp cả cảnh giới thứ tư, khí tức đáng sợ trong khoảnh khắc đã quét khắp bốn phương.



Một vòng xoáy khổng lồ lớn đến mấy vạn trượng, vờn khắp xung quanh, chuyển động ầm ầm, dẫn tới cuồng phong kinh thiên động địa.



Hàn Đan Tử quỳ bái dưới cái đầu lâu, vẻ mặt kích động, bộ dạng từ từ thay đổi, không còn là hình người, mà đỉnh đầu xuất hiện ba cây sừng đen, thoạt nhìn cực kỳ giống với cái đầu lâu đáng sợ kia.



- Hậu bối tử tôn cung nghênh Lão Tổ chi lực trở về!



Hàn Đan Tử kích động hô lớn, sau khi giọng nói vang lên, giữa lão và đầu lâu lập tức xuất hiện liên hệ mơ hồ, như có một lực lượng kinh thiên, không ngừng dung nhập vào trong cơ thể lão.



Mái tóc lão xõa tung, quần áo bay phần phật, lão ở trong vòng xoáy, vốn giống như một chiếc lá bị thổi tung, nhưng khí tức của lão, khiến cho lão có thể ở nơi này, như tiếp nhận một loại truyền thừa nào đó.



Cái đầu lâu thoạt nhìn tầm trăm trượng kia, nhưng trong chớp mắt, dường như phóng đại vô hạn, lớn đến chừng nghìn trượng, nhưng một nhịp thở sau đó, lại hóa thành trăm trượng. Cứ như thế, dường như bóp méo thế giới, ầm ầm giữa trời đất, mọi người đang đuổi theo mấy thanh mộc kiếm giữa không trung còn chưa đoạt được chí bảo, liền lập tức bị cảnh tượng kinh người này gây ra chấn động.



Cuồng phong gào thét, cuốn khắp không gian, mọi người không thể khống chế bị xoay tròn, ai nấy sắc mặt tái đi, mặt lộ vẻ sợ hãi chưa từng có.