Ngã Dục Phong Thiên

Chương 814: Nhân quả tuyến




Ba lão già khác ở ngoài trận pháp giờ phút này hiện lên biểu tình ngạc nhiên, cũng có sát ý dữ tợn, cười lạnh nhìn trận pháp. Trong mắt mấy lão già đó, Mạnh Hạo như một con thú đang bị vây khốn.



Tiếng cười của Hô Diên Khánh càng thêm chói tai.



- Có chút thú vị, không nghĩ tới vừa ra quan, liền gặp một cường nhân như ngươi. Ngươi có tư cách khiến Mạnh mỗ mở ra đệ nhị mệnh.



Ở trong trận pháp, Mạnh Hạo nhìn hai mươi cái bóng dáng có thể so với Nguyên Anh trung kỳ ở bốn phía. Khi bọn chúng ầm ầm tự bạo, thì hắn thản nhiên mở miệng.



- Đệ nhị mệnh.



Ầm!



Thân thể Mạnh Hạo trong nháy mắt này, chợt cường hãn hơn, thân thể cao lên một nửa, bờ vai mở rộng ra, nhục thể hắn cũng hùng mạnh hơn, trong cơ thể tràn ngập chiến lực của hai Nguyên Anh đại viên mãn. Khi ngẩng đầu, hai mắt hiện lên tinh mang, thân thể vang lên tiếng ken két, theo khí thế hắn quật khởi, lập tức khiến tâm thần những người ngoài trận pháp chấn động mãnh liệt.



Đúng lúc này, hai mươi Nguyên Anh trung kỳ tự bạo, ầm ầm bùng nổ, tự bạo động trời. Nhưng trong tự bạo này, Mạnh Hạo vẻ mặt như thường, cất bước đi tới, một đường đi qua, tự bạo nổ vang này lại không thể lay động hắn chút nào. Cảnh tượng này khiến Ngô lão hít sâu một hơi, hai mắt co rút lại, chấn động.



Ba lão già khác, lại mang vẻ mặt hoảng sợ, không thể tin.



- Hắn … hắn rốt cuộc là tu vi gì!!!!





Trong khi bốn người đang chấn động tâm thần mãnh liệt, Mạnh Hạo chợt nhảy lên, tốc độ cực nhanh, thẳng phía Ngô lão. Ầm một tiếng, cả người hắn xông vào trận pháp bão cát kia, tám con rồng kia rít gào, muốn quấn quanh Mạnh Hạo. Tay phải hắn nâng lên, bỗng nhiên nhấn một cái, tám … gương mặt huyết sắc thật lớn lập tức xuất hiện, đồng loạt nổ tung, hình thành xung kích long trời lở đất, quét ngang bát phương.



Tám con rồng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, toàn bộ tan vỡ, trận pháp bão cát chấn động liên tiếp ba cái, liền lập tức chia năm xẻ bảy. Ở ngoài trận pháp, mọi người hoảng sợ, ở trong, bóng dáng Mạnh Hạo nháy mắt biến mất, khi xuất hiện thì đã ở trước mặt Ngô lão.



Trận pháp sụp đổ khiến Ngô lão phun ra máu tươi, theo kinh nghiệm chém giết của lão, giờ phút này không chút do dự rút lui. Lúc này, hai tay bấm niệm thần chú, ngoài thân thể hình thành bão cát phòng hộ, cũng có miếng ngọc giản thứ ba xuất hiện, hình thành phòng hộ.




Nhưng … Mạnh Hạo xuất hiện, cũng mang theo một chỉ tới. Chỉ này vừa ra, lập tức xé tan bão cát phòng hộ, mà ngay cả quầng sáng của ngọc giản, cũng chỉ một hơi liền sụp đổ. Trong tiếng kêu thê lương thảm thiết của Ngô lão, ngón tay Mạnh Hạo trực tiếp điểm lên mi tâm của lão.



Vừa chạm liền thu.



Ầm!



Diệt tuyệt lực, bùng nổ toàn diện trên thân Ngô lão, thân thể lão trực tiếp sụp đổ, chia năm xẻ bảy. Cho dù lão là Nguyên Anh đại viên mãn, nhưng Mạnh Hạo, có chiến lực của hai Nguyên Anh đại viên mãn, lão … làm sao có thể địch nổi!



Giờ khắc này, ba lão già bên cạnh đều hiện lên biểu tình hoảng sợ và tuyệt vọng, tâm thần bị sợ hãi mãnh liệt bao trùm. Bóng ma sinh tử này, đã vượt qua nhiệm vụ mà Hô Diên Lão Tổ giao cho bọn họ.



Ba người đều không chút chần chờ, lập tức xoay người, triển khai độn pháp mạnh nhất của mình, thuấn di chạy trốn, liều lĩnh bỏ chạy. Một lão già Nguyên Anh trung kỳ lấy ra một miếng ngọc giản, sau khi bóp chặt, toàn thân lão lập tức sáng lên ánh tím, khiến cho tốc độ của lão nháy mắt bùng nổ.




Một lão già Nguyên Anh trung kỳ khác, lúc trước chứng kiến Ngô lão dùng huyết độn thất bại, ngược lại còn bị thương quá nặng, liền không dám triển khai huyết độn. Mà là không tiếc cơ thể héo rũ, mượn tính mạng Nguyên Anh, kích phát tốc độ, nháy mắt đi xa.



Người cuối cùng, là một lão già Nguyên Anh hậu kỳ. Giờ phút này, khi bỏ chạy, lập tức lấy ra một la bàn phong cách cổ xưa từ túi trữ vật, vung về phía trước. La bàn này lập tức tản ra ba luồng hào quang, đâm vào hư vô phía trước lão ta, sau đó mạnh mẽ kéo xuống, thế mà …. lại tạo thành một khe nứt không gian!



Lão cũng không quay đầu lại, ý niệm duy nhất trong đầu chính là bỏ chạy, cắm đầu chui vào trong cái khe.



Đối với Mạnh Hạo, bọn họ đã bị chấn động hoàn toàn, sợ hãi tới cực hạn rồi.



Về phần Hô Diên Khánh kia, sớm đã bị từng màn lúc trước làm cho kinh sợ ngây người. Giờ phút này, thân thể gã run rẩy, hô hấp dồn dập, da đầu run lên, lần đầu tiên, trong lòng gã xuất hiện hối hận mãnh liệt.



Sắc mặt tái nhợt, gã lại thấy được thân thể Ngô lão sụp đổ, mồ hôi lạnh lập tức càng nhiều.




Mạnh Hạo phất phất ống tay áo, khi máu thịt sụp đổ của Ngô lão tản ra, hắn vươn ngón trỏ phải điểm một chút. Trong máu thịt đó, lập tức có một giọt máu tươi nhanh chóng bay tới, khoảnh khắc liền ngưng tụ tại đầu ngón tay hắn, hóa thành một giọt máu trong suốt.



Đây là huyết, tâm huyết sôi trào nhất toàn thân khi tu sĩ Nguyên Anh đại viên mãn tử vong. Giờ phút này nó nằm trong tay Mạnh Hạo, hắn vung tay phải, giọt máu này lập tức lao thẳng về phía tu sĩ toàn thân được mây tím quấn quanh, đang nhanh chóng chạy trốn.



Giọt máu này xẹt qua không trung, trở thành một vệt máu dài, truy kích.




Cùng lúc đó, tay phải Mạnh Hạo nâng lên trảo vào hư không, Ma thương mang theo hưng phấn gào rú đột nhiên xuất hiện, màn sương đen quay cuồng bốn phía. Trong đó là những gương mặt dữ tợn, quỷ dị, đang gào rú, nhưng khi thấy được Mạnh Hạo, thì tất cả đều run run một chút, đang quang quác liền im thít.



Mạnh Hạo cầm thương, mạnh mẽ phóng thẳng ra xa, cái thanh Ma thương kia gào thét mà đi. Giờ phút này, trong sương mù xung quanh Ma thương, những gương mặt dữ tợn kia, mới một lần nữa rít gào, lao về phía lão già Nguyên Anh mượn sinh mạng, triển khai tốc độ cao nhất để chạy trốn kia.



Làm xong những việc này, thì đã thấy phần lớn thân người của lão già Nguyên Anh hậu kỳ kia, đã chui vào trong cái khe, thậm chí cái khe đó còn đang nhanh chóng khép lại. Mạnh Hạo vỗ tay lên túi trữ vật, một mũi nhọn xanh biếc xuất hiện, thoạt nhìn thì là một cần câu vô cùng tầm thường, nằm trong tay Mạnh Hạo.



Khoảnh khắc nắm cần câu này trong tay, khí tức toàn thân Mạnh Hạo lập tức biến đổi, dường như trở nên có chút mơ hồ, thân thể giống như muốn dung hợp với hư vô. Có một cỗ ảo giác khiến Hô Diên Khánh cảm thấy toàn thân phát lạnh, dường như thấy được thiên địch nào đó không thể chống cự.



Hoặc cũng có thể nói, đây không phải là thiên địch, mà là một loại áp chế, một loại tồn tại cường đại thuộc cấp bậc trên, có thể tùy tiện đoạt lấy sinh mạng của gã.



Cảm giác không cách nào hình dung này rất chuẩn xác, Hô Diên Khánh hô hấp dồn dập, thân thể run rẩy. Gã chợt phát hiện, giờ khắc này, sợ hãi của gã, so với những lần trước còn mãnh liệt hơn rất nhiều.



Thậm chí, không chỉ gã có cảm giác như vậy, mà hai lão già Nguyên Anh trung kỳ đang chạy trốn kia cũng phải run rẩy. Một cỗ uy áp dường như đến từ thượng vị khoảnh khắc bao phủ tâm thần hai người bọn họ.



Thân thể bọn họ run run, linh hồn bọn họ cũng run rẩy, nhân quả của bọn họ … đang hiện ra!



- Đây là cái gì…