Ngã Dục Phong Thiên

Chương 813: Chém giết!




Nhưng gần như khi trận pháp hình thành, Ngô lão tới gần, bóng dáng Mạnh Hạo lần nữa biến mất, lúc xuất hiện, đã ở bên cạnh một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ khác. Trong khi người này còn kinh hãi, tay phải Mạnh Hạo nhìn như chậm rãi nâng lên, nhẹ nhàng điểm lên mi tâm người này.



Ầm!



Diệt tuyệt lực xuất hiện lần nữa, thân thể lão già Nguyên Anh trung kỳ này, lập tức sụp đổ, ầm ầm nổ bung.



Gần như tại khoảnh khắc lão già Nguyên Anh trung kỳ đó tử vong, phía sau Mạnh Hạo, một lão già Nguyên Anh hậu kỳ nháy mắt tiến đến. Khi tiến đến, thì bên ngoài thân thể người này có chín cái dùi xoay tròn, dấy lên từng trận âm thanh nức nở, xung quanh còn có lượng lớn khí màu lục, giống như mang theo kịch độc, đập thẳng vào mặt Mạnh Hạo.



Mạnh Hạo vẻ mặt bình tĩnh, hít sâu, nhìn kịch độc như đồ vô dụng. Tại khoảnh khắc lão già Nguyên Anh hậu kỳ tới gần, hắn nâng tay phải lên, chỉ ra.



Yêu Phong, đệ bát cấm.



Một chỉ này, thiên địa cấm, toàn thân lão già Nguyên Anh hậu kỳ này chấn động ầm ầm, cả người trong nháy mắt liền tạm dừng ở giữa không trung, pháp bảo xung quanh lập tức mất đi liên hệ, rơi xuống biển tím. Mà thân thể lão cũng duy trì động tác không đổi, như bị bất động, trên mặt là biểu tình hoảng sợ. Lão chấn động phát hiện, tất cả tu vi của mình, tại thời khắc này, thế nhưng lại bị phong ấn.



- Này….



Lão cũng không được chấn động lâu lắm, Mạnh Hạo đã đi tới bên cạnh lão, tay áo vung lên, biển tím phía dưới rít gào. Ngay sau đó, một cơn sóng lớn dựng lên, nháy mắt bao phủ lão già này.



Cùng lúc đó, Ngô lão tới gần, Mạnh Hạo xoay người, cũng không liếc một cái, tay phải nâng lên vung về phía trước. Huyết quang lập tức ngập trời, một cái gương mặt huyết sắc thật lớn xuất hiện.



Chính là thần thông Huyết Tiên, giờ phút này, Mạnh Hạo đã không cần phải mang mặt nạ lên, cũng có thể thi triển thần thông Huyết Tiên. Thậm chí đối với hắn mà nói …. mặt nạ bây giờ đã có thể có, có thể không.





Chiến lực Nguyên Anh đại viên mãn, ngưng tụ gương mặt huyết sắc, ở trong nháy mắt liền va chạm với Ngô lão đang sắc mặt đại biến. Trong tiếng nổ kinh thiên, tất cả lá cây bốn phía Ngô lão đều tan vỡ, lão cũng phun ra máu tươi, thân thể liên tục rút lui. Nhưng không đợi lão rời khỏi trận pháp bão cát, Mạnh Hạo chớp mắt liền hiện ra trước người lão, tay phải nâng lên, một chỉ hạ xuống.



Ầm!



Trước người Ngô lão, xuất hiện một miếng ngọc giản. Ngọc này phát ra ánh sáng dịu dàng, cản trở ngón tay Mạnh Hạo, nhưng cũng chỉ có thể ngăn cản ba hơi thở, liền ầm ầm sụp đổ.




Ngô lão lại phun ra máu tươi, nương theo thời gian ba hơi thở, huyết độn bay nhanh. Nhưng huyết độn này vừa mới mở ra, bên tai của lão liền truyền đến thanh âm lãnh đạm của Mạnh Hạo.



- Huyết?



Chỉ là một chữ, lại có tiếng nổ vang, toàn thân Ngô lão lập tức nổ tung, từ trong độn pháp lại bị thương lần nữa. Vẻ mặt lão hoảng sợ, bất chấp đau lòng, khi xuất hiện lập tức lấy ra miếng ngọc giản thứ hai ở trong túi trữ vật. Khi lão mạnh mẽ bóp nát nó, lại có một quầng sáng phòng hộ xuất hiện, cản trở Mạnh Hạo điểm tới chỉ thứ hai.



Phịch một tiếng, theo tia sáng vỡ vụn, Ngô lão rốt cục trốn ra khỏi trận pháp bão cát. Khoảnh khắc lẩn ra được, lão ngửa mặt lên trời rống một tiếng, tóc tai bù xù, hai tay nhanh chóng bấm niệm thần chú. Trận pháp bão cát lập tức bay múa, nháy mắt che đậy lão và Mạnh Hạo vào trong.



Thân thể Mạnh Hạo vừa mới đụng vào bão cát quay cuồng này, lập tức ngừng lại một chút, bị những bão cát này ngăn cản. Khi hắn ngẩng đầu nhìn, lại thấy ngoài bão cát, Ngô lão lau đi vết máu tươi nơi khóe miệng, đang nhìn chằm chằm mình.



Tâm thần Ngô lão chấn động mãnh liệt, tiếp xúc ngắn ngủi vừa rồi, lão thế nhưng phát hiện ra, Mạnh Hạo vô cùng khủng bố và dũng mãnh. Nếu không phải bản thân có hai miếng ngọc giản bảo mệnh mà Hô Diên Lão Tổ ban cho, sợ là lúc trước, đã sớm ngã xuống.



- Toàn lực thủ trận, phải giết người này!




Khi Ngô lão cắn răng mở miệng, ba lão già Nguyên Anh còn dư lại chung quanh lão, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, bị một màn lúc trước chấn động. Hô Diên Khánh cũng không thể tin mở to mắt.



Giờ phút này, bão cát bốn phía mang theo sát khí kinh người, quét ngang bát phương, lao thẳng tới Mạnh Hạo. Ở ngoài bão cát, hai mắt Ngô lão lóe lên tia sáng kỳ dị, hai tay bấm niệm thần chú, khống chế bão cát xoắn giết. Còn ba lão già khác cũng phát động toàn bộ tu vi, toàn lực tương trợ.



Thân thể Mạnh Hạo tiến về phía trước một bước, tiếng nổ vang kinh thiên quanh quẩn. Trong trận pháp, phong long và hoàng long rít gào, đan xen vào với nhau, chấn động thân thể Mạnh Hạo lui về phía sau vài bước, trong mắt hắn hiện lên tia sáng kỳ dị.



- Có chút thú vị, có lực lượng phong ấn không tầm thường.



Mạnh Hạo thản nhiên lên tiếng, ngoài trận pháp Ngô lão cười lạnh, tay phải nâng lên bấm niệm thần chú chỉ về phía trước.



- Bát Long Tá Giáp!




Trong trận lập tức xuất hiện con Phong long thứ hai, thứ ba, thứ tư, thậm chí Hoàng long cũng xuất hiện bốn con.



Tổng cộng tám con rồng quay chung quanh, khiến cho trận này càng thêm kinh người. Mỗi một hạt cát trong đó, đều có đầy đủ lực lượng của Nguyên Anh sơ kỳ, dày đặc, gào thét, rồi ngưng tụ với với nhau, bắt đầu hóa thành mười bóng dáng. Vả lại theo những bóng dáng đó xuất hiện, bão cát cũng ngưng tụ càng ngày càng nhiều.



Trận này chính là đòn sát thủ của Ngô lão, đối với Mạnh Hạo, lão cực kỳ coi trọng, giò phút này trực tiếp sử dụng thần thông trận pháp.



Trận này, thực sự không phải là trận, mà là một loại thần thông biến ảo của lão, uy lực to lớn. Lão đã dựa vào trận này, giết chết hơn ba cường địch cùng cảnh giới.




Khi thấy Mạnh Hạo không thể tùy ý đi ra, đáy lòng Hô Diên Khánh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đứng lên trong kiệu, cười ha hả.



- Xem ngươi làm sao lao ra. Phong Sa Giảo của Ngô lão, đến cả cha ta cũng từng tán thưởng, ngươi nhất định phải chết. Cho tới bây giờ, không ai dám trêu chọc ta, dám uy hiếp ta, ngươi chết chắc rồi!



Mạnh Hạo cười cười, chỉ là nụ cười lạnh như băng. Ở trong trận pháp xoay tròn nổ vang, bát long bộc phát lực lượng kinh thiên, bóng dáng bốn phía ngưng tụ ra đã hơn hai mươi cái, từng cái đều có tu vi Nguyên Anh trung kỳ. Bọn chúng hung hãn không sợ chết, vọt tới phía Mạnh Hạo, nhưng lại không hề khai triển thần thông, mà là…



- Bạo!



Ngô lão gầm nhẹ, đây mới là sát chiêu trong trận pháp của lão, thần thông tự bạo trong đó!



Mỗi một lần tự bạo, đều có thể sánh với Nguyên Anh trung kỳ chân chính tự bạo. Lực lượng tự bạo của hai mươi Nguyên Anh trung kỳ, cho dù là Nguyên Anh đại viên mãn, cũng kinh sợ.



Dựa vào thần thông trận pháp này, Ngô lão mới có thanh danh hiển hách ở trong Thiên Tòng bộ, cũng là cường nhân số một số hai dưới Trảm Linh trên toàn Mặc Thổ. Bằng không, Hô Diên Lão Tổ cũng không giao thằng con trai độc nhất cho lão bảo hộ.



Giờ phút này, vẻ mặt lão như thường, nhưng trong lòng đã có một chút ngạo nghễ, mắt lạnh nhìn Mạnh Hạo trong trận pháp.



- Cho dù ngươi có tu vi kinh người thì như thế nào, ở trong Bát Long trận của lão phu, ngươi chỉ có thể trách mình xui xẻo, không nên oán người khác.