Ngã Dục Phong Thiên

Chương 559: Thiên địa của Kinh Thứ




Ngay sau đó, từng cái gai sắc từ xung quanh Mạnh Hạo ầm ầm phóng ra, cũng chỉ trong nháy mắt, tiếng gào thét thê lương từ xung quanh Mạnh Hạo vang lên. Bảy tám tên tu sĩ lao tới Mạnh Hạo, đều bị gai sắc cách Mạnh Hạo năm trượng đâm qua thân thể, giơ lên cao.



Càng làm cho người ta kinh ngạc là, sau khi Kinh Thứ kia xuyên qua người tu sĩ, thì lại phập phồng một cách quỷ dị, như là đang hút tu vi cùng máu huyết của tu sĩ đó. Thân hình bảy tám tên tu sĩ này liền héo rút với tốc độ mắt thường có thể thấy được, từng tiếng gào thét khác nhau vang vọng trong không trung, làm cho tu sĩ bốn phía đều kinh hãi không thôi



- Đây là cái gì?



Đám người xung quanh liền hô hấp dồn dập, nhưng không đợi bọn họ phản ứng, đột nhiên, khi bảy tám tên tu sĩ kia vừa bị hút khô, thì lượng lớn gai nhọn đâm tóe ra.



Những gai nhọn này nổ tung, bắn ra bốn phía, có cái rơi trên mặt đất, sau khi trực tiếp biến mất, lại mạnh mẽ xuất hiện ở khu vực gần đó, đa số khi vừa xuất hiện liền đâm thẳng vào thân thể tu sĩ gần đó.



Còn có một ít bắn thẳng lên người tu sĩ, tiếng kêu thảm gần như không dứt, liên tiếp truyền ra. Thân hình những tên tu sĩ này lập tức khô héo, trong phút chốc lại bay ra vô số gai nhọn.



Lấy Mạnh Hạo làm trung tâm, mặt đất xung quanh tường thành nổ vang, từng cái gai nhọn chớp lóe xuất hiện, không ngừng khuếch tán, tạo ra oanh động khó có thể hình dung. Bất kể là tu sĩ Thánh Tuyết thành hay là người Mặc Thổ cung, những gai nhọn này đều chẳng phân biệt địch ta, đều đâm thẳng vào mà hấp thu huyết nhục tu vi, lại sinh trưởng trong nháy mắt. Chỉ trong chút thời gian ngắn, phạm vi nghìn trượng quanh Mạnh Hạo đã trở thành thế giới của Kinh Thứ.



Một màn nơi này trực tiếp ảnh hưởng tới cục diện chiến tranh, lượng lớn tu sĩ Mặc Thổ hoảng sợ lui về phía sau, nhưng dù bọn họ có lui nhanh đến mấy, thì những Kinh Thứ này vẫn tiếp tục đâm tới. Rất nhanh, toàn bộ thành trì đã trở thành thiên địa của Kinh Thứ, từng gốc Kinh Thứ tập hợp một chỗ, bộ dáng dữ tợn, màu sắc đỏ đậm, không ngừng lan tràn ra ngoài thành.



Giờ phút này, toàn bộ tu sĩ bên trong Thánh Tuyết thành đều tái nhợt, không dám cử động chút nào, nhìn vô số gai nhọn xung quanh, rồi lại nhìn bên ngoài thành trì. Đám tu sĩ Mặc Thổ cung và hung thú đều không ngừng kêu rên ngã xuống, từng gai nhọn mọc lên sau lưng đám người đang trốn chạy.



Dù là trên trời cao cũng không an toàn, những gai nhọn kia còn có thể bay lên rất cao, tất cả sinh mệnh đang bay múa trên bầu trời đều nằm trong vòng công kích của bọn nó.



Phóng mắt nhìn ra, toàn bộ mặt đất giống như đều bị những cái gai nhọn này bao trùm. Tu sĩ Mặc Thổ, Tây Mạc đều hoảng sợ, người có thể chạy thoát chỉ khoảng vài trăm. Mấy trăm người này vừa thoát ra ngoài, tất cả đều mang theo sắc mặt khủng hoảng cùng khó tin.



Ngay cả tu sĩ Nguyên Anh của Tây Mạc cùng Mặc Thổ cung và bốn đại trưởng lão cũng không thể tiếp tục chiến đấu, hai bên lần lượt tản ra, không ngừng ngăn cản từng cái gai nhọn bắn tới.




Toàn bộ chiến trường đã là thiên địa của Kinh Thứ. Ánh mắt mọi người đều tập trung về phía Mạnh Hạo, nơi đó, trước người Mạnh Hạo mọc lên một gốc Kinh Thứ cực lớn, có bộ dáng dữ tợn, Kinh Thứ này phập phồng, phóng ra hơi thở máu tanh, trên thân còn mọc ra nhiều gai nhỏ, cực kỳ dữ tợn, càng thêm làm người ta chú ý.



Mà vị trí của Mạnh Hạo là nơi duy nhất không có Kinh Thứ, giống như là nơi bắt nguồn của tất cả Kinh Thứ kia. Hắn chậm rãi đứng lên, bốn phía truyền lại vô số tiếng hít thở.



Tay phải của Mạnh Hạo quấn quanh vô số cây cỏ, mỗi một lá cây đều tràn ngập gai nhọn, nếu nói những gai nhọn dưới mặt đất kia không phải là do hắn phóng ra thì không ai tin được.



Mạnh Hạo hít sâu một cái, hắn cũng không nghĩ tới mầm Kinh Thứ này lại kinh người như thế, vậy mà lại chẳng phân biệt địch ta. Mạnh Hạo cũng không có biện pháp giải quyết, lúc nó sinh trưởng thì cần Mạnh Hạo thôi hóa, nhưng sau khi đã hấp thu sinh cơ huyết nhục của tu sĩ rồi, ngoài trừ còn chút liên hệ như có như không giữa nó và Mạnh Hạo, thì hắn đã không thể khống chế được nữa.



- Mạnh đại sư!



Cách đó không xa, một tên tu sĩ Thánh Tuyết thành bị một gai nhọn đâm trúng đùi, gã vừa mở miệng thì một gai nhọn khác liền đâm tới trong nháy mắt, cũng may là gã vừa thấy thế liền câm miệng, mà gai nhọn kia cũng đâm tới mi tâm liền dừng lại, lóe lên một cái như đầu rắn, sau đó mới lui trở về.




Bốn phía liền yên lặng, vô luận là Tây Mạc hay là Mặc Thổ, tất cả tu sĩ bị Kinh Thứ đâm trúng đều cố nhịn đau, không dám la lên một tiếng.



Ngay giữa không trung, đám tu sĩ Nguyên Anh kia cũng đứng yên, sắc mặt biến hóa, không dám phi hành. Bởi vì xung quanh bọn họ đã lơ lửng mấy vạn Kinh Thứ, giống như chỉ cần bọn họ hành động thì những Kinh Thứ này liền lập tức đâm tới.



Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hai mắt lộ vẻ mờ mịt.



Trên tường thành, ngoài thành kia đã không phân rõ bao nhiêu người cùng hung thú bị Kinh Thứ đâm trúng, tất cả đều mang theo sắc mặt tái nhợt, lộ vẻ sợ hãi chưa từng có mà nhìn Mạnh Hạo.



Mấy trăm người trốn được ra xa kia cũng im lặng như ve mùa đông, nhất tề nhìn Mạnh Hạo. Trận chiến này, đến bây giờ, tất cả mọi người đều có nhận định, lúc này đã do một người tới quyết định tất cả.




Người này, chính là Mạnh Hạo.



Nhưng Mạnh Hạo lại rất rõ ràng, không phải là mình có thể quyết định, bởi vì những Kinh Thứ này căn bản không nghe hắn chỉ huy.



Mạnh Hạo trầm mặc, bốn phía càng trầm mặc hơn, đám tu sĩ bị Kinh Thứ đâm trúng kia thì lòng run lẩy bẩy, mắt dần lộ tuyệt vọng…



Đúng lúc này, bên tai Mạnh Hạo đột nhiên vang lên giọng nói mà chỉ có hắn mới có thể nghe, người ngoài không thể nghe được. Thanh âm già nua, mang theo suy yếu vô cùng, giống như tùy thời đều có thể tiêu tán tử vong.



- Kinh Thứ Phá Diệt, có thể diệt tất cả tu sĩ dưới Trảm Linh, một khi mọc rễ thì không thể di động, chỉ sống qua một tháng… Mặc kệ người làm thế nào cho nó thức tỉnh, bây giờ ngươi hay thu lại tâm thần, lấy ra một giọt máu có ẩn chứa ý thức của ngươi, dung nhập vào trong Kinh Thứ chủ bên cạnh ngươi.



- Nhớ kỹ.. một giọt máu tươi ẩn chứa ý thức, có thể làm ngươi ra một mệnh lệnh cho nó!



Thanh âm suy yếu vang lên bên tai Mạnh Hạo, như là từ hư vô truyền tới, nhưng Mạnh Hạo vừa nghe được liền biết đó là thanh âm truyền ra khi Chu Đức Khôn bị bắt vào ba tháng trước.



Giống nhau như đúc!



Trong trầm mặc, hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, dựa theo phương pháp của đối phương mà làm, mi tâm hắn dần nứt ra, chảy ra một giọt máu tươi. Giọt máu này ẩn chứa tu vi của Mạnh Hạo, cũng có ý thức của hắn. Tại trong khi máu tươi bay ra, Mạnh Hạo liền cảm thấy bị suy yếu, hắn hiểu được, máu tươi như vậy, bản thân không thể lấy ra quá năm giọt.



Một khi vượt qua năm giọt, sẽ tạo thành tổn thất rất lớn cho bản thân.



Trong lúc trầm ngâm, Mạnh Hạo cắn răng một cái, máu này mặc dù trân quý, nhưng vì Hàn Tuyết tằm… Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên tinh quang, giọt máu kia liền bay ra, dung nhập vào trong Kinh Thứ chủ bên cạnh.