Ngã Dục Phong Thiên

Chương 558: Bí pháp Tư Long (2)




Nàng thấy được Ngũ Giác Tinh trên bầu trời lại vỡ vụn thêm một ít, tường thành bốn phía cũng thêm xuất hiện nhiều tu sĩ Tây Mạc, hào quang pháp thuật tràn ngập hư không, không ngừng chớp lóe.



Thậm chí nàng còn chứng kiến lão thái bà ở chỗ kia đã phun máu giữa không trung, nhưng vẫn cắn răng tiếp tục chiến đấu.



- Vô dụng thôi, dù ta liều chết thu hồi Hàn Tuyết Kinh Thứ, nhưng Lão Tổ đã dầu hết đèn tắt, đa số là hôn mê, không cách nào dùng bí pháp Tư Long thúc dục Kinh Thứ!



Ánh mắt Hàn Tuyết San lộ vẻ tuyệt vọng, lúc này tiếng nổ tràn ngập thành trì, khu vực phía xa đã sụp đổ, một tên tu sĩ Tây Mạc dữ tợn lao ra.



- Cái gì là Kinh thứ..?



Mạnh Hạo cau mày, nhìn xung quanh hỏi.



- Đó là Hàn Tuyết Kinh Thứ, có thể giữ cho thành trì bất diệt trong một tháng! Là thánh vật mà lúc gia tộc Hàn Tuyết ta di chuyển khỏi Tây Mạc thì mang theo! Tiếc là trôi qua nhiều năm, nó đã héo rũ, trừ phi có bí pháp đặc thù, nếu không thì không thể thức tỉnh.



- Bí pháp đặc thù này chỉ có trưởng lão cùng huyết mạch ruột thịt nắm giữ, đã không còn ai có thể thôi hóa, chỉ có tu vi của Lão Tổ mới có thể làm được.



Hàn Tuyết San thấp giọng, mang theo chua xót, tay phải vỗ lên túi trữ vật, lấy ra một hạt giống khô quắt.



- Chính là vật này, tất cả có tám hạt giống, mỗi trưởng lão có một cái, trong tay ta có một cái, một cái thì trong tay Lão Tổ, nhưng không người nào có thể thành công.





- Thôi hóa?



Hai mắt Mạnh Hạo chớt lóe, đang muốn mở miệng thì mặt đất đột ngột nổ vang, thành trì lung lay, Mạnh Hạo biến sắc, mang theo Hàn Tuyết San lui về sau. Hắn cũng thấy được từ phía xa, rõ ràng lại có thêm một đám tu sĩ Mặc Thổ tiến tới.



Tường thành sụp đổ, tiếng gào thét thê lương thảm thiết lại thỉnh thoảng vang lên, Mạnh Hạo mang theo Hàn Tuyết San lui về phía sau, rồi gấp gáp nói.




- Nói phương pháp thôi hóa cho ta nghe, ta là đan sư, bản thân cũng có phương pháp thôi hóa, có lẽ có thể dựa vào đó mà suy ra.



Hàn Tuyết San ngẩn người, nếu lúc bình thường thì nàng không có khả năng nói ra bí pháp của gia tộc, dù có người sưu hồn cũng không cách nào đạt được. Đây là phương pháp truyền thừa trong huyết mạch. Nhưng vào lúc này, nàng chỉ trầm ngâm một lúc, liền thở ra mấy hơi, nhẹ giọng nói bên tai Mạnh Hạo, nói ra bí pháp Tư Long của gia tộc Hàn Tuyết đã từng oai phong một cõi tại Tây Mạc, đời nào cũng có Đại Tư Long.



Bí pháp này không dài, chỉ ước chừng mấy ngàn chữ mà thôi, nhưng khi vào trong tai Mạnh Hạo, liền làm hắn chấn động. Trong một cái chớp mắt đó, chiến trường bốn phía như biến mất trong tầm mắt của hắn, chỉ còn lại bí pháp ngàn chữ này.



-... Trầm tuế nhi xuất, lạc nguyệt triều tịch, thủ minh dương chi ý, vạn vật giai khả trường sinh niệm…



Hàn Tuyết San nhẹ giọng đọc lên bí pháp đủ làm cho Tây Mạc điên cuồng. Dù là Hàn Tuyết Tung phản bội gia tộc năm đó, tuy không bị cha gã giết chết, nhưng cũng đã bị xóa đi đoạn trí nhớ này rồi. Mà một trong những nguyên nhân mà kẻ này quay trở lại xâm chiếm, tiêu diệt gia tộc Hàn Tuyết, đa phần cũng vì đoạn bí pháp không cách nào đạt được này, chỉ có thể dựa vào tộc nhân tự mình nói ra.



Tâm thần Mạnh Hạo càng chấn động mãnh liệt hơn, một câu bí pháp kia quanh quẩn trong đầu hắn, làm cho hắn nghĩ tới Thôi Phát thuật của Tử Vận Tông, nghĩ tới đoạn Tuế Nguyệt chi pháp thứ hai mà hắn khám phá ra từ trên mảnh Tuế Nguyệt Ngọc.




Đó là hai đoạn khẩu quyết vốn có nguồn gốc giống nhau, bí pháp thôi phát là tầng thứ nhất, bí pháp tuế nguyệt là tầng thứ hai, mà… Trong đầu Mạnh Hạo đột nhiên chấn động, hắn có thể xác định, đoạn bí pháp của gia tộc Hàn Tuyết mà Hàn Tuyết San đang đọc cho hắn, chính là tầng thứ ba.



Bí pháp Tư Long!



Trong ba loại bí pháp, nếu có một cái thì chỉ đạt được tiểu thành, nhưng nếu có người đạt được toàn bộ, có thể suy ra được, chẳng những bí pháp rõ ràng, hơn nữa uy lực cũng hô ứng lẫn nhau, hơn hẳn một loại rất nhiều.



Học bí pháp thôi hóa, ngộ bí pháp Tuế Nguyệt, giờ phút này lại nghe được bí pháp Tư Long. Mạnh Hạo liền nhanh chóng học được, khắc sâu vào trong lòng.



- Đưa mầm Kinh Thứ ( gai nhọn:v) cho ta!



Trong mắt hắn lộ ra quang mang kỳ dị, như có năm tháng đọng lại trong đó, dần hóa thành lực lượng không cách nào hình dung. Như là chỉ cần hắn nhìn một cái, người khác liền vĩnh hằng chìm sâu trong lòng đó, tất cả thuật pháp đều khó mà xóa đi.




Tâm thần Hàn Tuyết San chấn động, ánh mắt như vậy, nàng từng nhìn thấy một lần, khi Lão Tổ Trảm Linh trong gia tộc thức tỉnh. Hai mắt Lão Tổ cũng thâm thúy như thế, như có năm tháng ẩn chứa bên trong, chi cần liếc nhìn một cái, liền có thể làm cho người ta như trôi qua trăm ngàn năm.



Trong lúc tâm thần chấn động, Hàn Tuyết San như mất đi sức phản kháng, theo bản năng đưa mầm Kinh Thứ mà gia tộc bọn họ coi là thánh vật kia cho Mạnh Hạo.



Mầm này vừa vào tay Mạnh Hạo, hắn liền hít sâu một hơi dài, tu vi trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, nháy mắt liền có kim quang phóng ra, bí pháp thôi hóa, bí pháp Tuế Nguyệt, cuối cùng còn có bí pháp Tư Long. Ba loại bí pháp cùng triển khai trong cơ thể Mạnh Hạo.




Thôi hóa tất cả cỏ cây, ngưng tụ lực tuế nguyệt, Tư Long vạn thú trong thiên hạ, ba đại bí thuật lại ngưng tụ trên một thân Mạnh Hạo. Theo tu vi của hắn vận chuyển, mầm Kinh Thứ trong tay hắn lập tức trở nên sung mãn, không còn khô quắt nữa. Chồi xanh lấy tốc độ cực nhanh mọc ra, trong nháy mắt đã vờn quanh tay phải Mạnh Hạo.



Giờ khắc này, toàn thân Mạnh Hạo không còn kim quang, chỉ có một cỗ khí tức cây cỏ nồng đậm, từ trên thân hắn phóng ra. Khí tức này làm cho đám tu sĩ Tây Mạc đang công kích chính diện liền chú ý tới, khi thấy Mạnh Hạo ở nơi đó, tuy không biết nguyên nhân gì, nhưng trực giác trong lòng làm cho bọn họ lập tức chấn động, tất cả đều vọt về phía Mạnh Hạo.



Bốn phía Mạnh Hạo chỉ có Hàn Tuyết San, người khác đã sớm tản ra. Lúc này thấy thành trì sắp bị phá, ngay cả bốn đại trưởng lão giữa không trung cũng lộ vẻ tuyệt vọng.



Bọn họ không nghĩ tới, sau ba tháng, đợt công kích chính thức thứ nhất của Mặc Thổ cung và Tây Mạc, đã đủ làm cho Thánh Tuyết thành không thể chống cự.



Hàn Tuyết San cười thảm, nàng vô lực chống cự rồi, lúc này có tới bảy tám tu sĩ Tây Mạc, thân ảnh hóa thành cầu vòng gào thét mà tới. Trong nháy mắt đã cách Mạnh Hạo không tới mười trượng.



Nhưng Mạnh Hạo vẫn khoanh chân ngồi đó, trong tay cầm mầm Kinh Thứ, lá cây màu xanh tràn ngập trên tay hắn, thậm chí còn không ngừng tràn xuống, bò lên thân thể hắn.



Mười trượng, tám trượng, năm trượng….



Ngay khi bảy tám tên tu sĩ Tây Mạc tới gần Mạnh Hạo năm trượng, hắn bỗng nhiên mở mắt ra. Hai mắt lộ ra tinh quang thâm thúy, đồng thời, hắn nâng tay phải lên, ấn xuống mặt đất một cái.



Một nhấn này, cỏ cây bên trên thân Mạnh Hạo liền chui xuống mặt đất. Nháy mắt, tiếng nổ kinh thiên vang lên, một gai sắc dài hơn một trượng, quỷ dị từ trên thân thể của Mạnh Hạo, xuyên qua tường thành mà đâm xuống mặt đất. Tốc độ cực nhanh, căn bản không cách nào hình dung, không để cho người ta có chút khả năng tránh né, trực tiếp đâm xuyên qua thân thể một tu sĩ Tây Mạc.