Ngã Dục Phong Thiên

Chương 158: Phong Yêu đệ bát cấm!




Nhưng vào lúc này, Cổ Ngọc Phong Yêu trong tay Mạnh Hạo trong nháy mắt không bị khống chế tự bay đi, theo cổ ngọc bay ra trong nháy mắt u quang sáng lên, cùng lúc đó cổ ngọc trong tay hài cốt trên bình đài kia cùng tùy đó bay lên.



- Cổ đạo, chấp phong thiên chi niệm, sơn hà muôn dân đại thiện, cửu sơn hải cần đạo kiếp đến, mệnh ta vô lượng! Thanh âm tang thương ấy từ trong hai viên cổ ngọc đồng thời truyền ra, thanh âm này vừa mới xuất hiện, lập tức lay động toàn bộ cổ động, khiến cho hơn mười thân ảnh kia phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, hán tận mắt nhìn thấy thân ảnh này trong nháy mắt ở đây nhưng lại trực tiếp hóa thành làn khói.



Mà nam tử đầu bạc kia, hai mắt bỗng nhiên mở ra.



Trong đôi mắt kia nhưng lại...Không có con ngươi, chỉ có một lỗ sâu màu máu, như không biết bao nhiêu năm trước bị người giữ lại!



Cùng lúc y mở mắt ra, u quang mà hai viên cổ ngọc phát ra dường như đan vào thành một mảnh ký hiệu cấm, mạnh mẽ chúi xuống phía dưới, khiến cho chỗ xung yếu trên thân thể vị nam tử áo trắng này bỗng nhiên chấn động, nhưng lại không có cách lao ra khỏi động sâu.



Nam tử áo trắng chậm rãi nâng tay phải lên, hướng về phía kí hiệu cấm chế nhấn một cái, im hơi lặng tiếng, nhưng lại khiến cho toàn bộ cổ động này run run chấn động.



Một màn biến hóa này quá đột ngột, khiến cho Mạnh Hạo lúc này hô hấp dồn dập, hắn cúi đầu nhìn về phía hai viên cổ ngọc, tay phải giơ lên trong hư không, hai viên cổ ngọc lập tức bay đến, rơi vào trong tay Mạnh Hạo.



Trong đó, trên một viên cổ ngọc có viết một ký hiệu chữ Chi, Mạnh Hạo ở Pháp các của Kháo Sơn Tông đã từng gặp loại văn tự này, kỳ danh là bát!





Trong nháy mắt chạm vào cổ ngọc này, tay phải Mạnh Hạo chấn động, một thanh âm tang thương bỗng nhiên hiện lên trong đầu hắn, thanh âm này rất cổ xưa, dường như từ năm tháng xa xưa truyền đến, giờ phút này vang vọng, khiến cho Mạnh Hạo cảm nhận rõ ràng được tang thương ẩn chứa trong đó.



- Phong Yêu nhất mạch, tự có đạo truyền thừa từ trước tới nay, lão phu là đạo tôn Phong Yêu đời thứ tám, muốn phá kiếp nạn Cửu Sơn Hải, việc này cửu tử nhất sinh, nên lưu lại một chấp niệm hóa thành phân thân ở nơi này, giải quyết xong một đoạn nghiệt duyên với Đát Kỷ... Đem phong chém xuống trăm vạn trượng, trấn áp không cho Thiên Hà Hải phân mạch, chôn cất hơi thở ở đây, nhưng thiên địa chi đạo bi ai, cho dù là đạo tôn Phong Yêu, cũng không thể nhớ nhung nhiều.... Chỉ có phân thân ẩn chứa tấm lòng của lão phu vẫn luôn bầu bạn ở chỗ này, hóa giải oán niệm của nàng. Hậu nhân nếu thân là Phong Yêu nhất mạch, lấy máu xác minh, nếu không phải là Phong Yêu nhất mạch, nhanh chóng rời đi, nếu như cầm ngọc này thấy mặt trời, thì sẽ bị nguyền rủa, huyết mạch ba đời không thấy trăng, táng thân thành đất.



Thanh âm dần dần tiêu tán, hào quang cổ ngọc chậm rãi ôn hòa, hai mắt Mạnh Hạo chớp động, trầm ngâm, hắn không biết nên hay không nên đem máu nhỏ trên cổ ngọc, nhưng nếu không nhỏ thì hiển nhiên không thể cầm ngọc này rời đi, thanh âm tang thương phía trước cảnh cáo, làm cho Mạnh Hạo không thể tin hoàn toàn nhưng cũng không thể không tin.



Sau một hồi trầm ngâm, Mạnh Hạo nhíu mày, đưa mắt nhìn vào cái động sâu bên kia, nhưng không còn tên nam tử tóc bạc nữa, mà xung quanh xuất hiện tới bảy tám thân ảnh tương tự như vậy, bọn họ không hề nói gì, mà chỉ lơ lửng ở nơi đó, hai lỗ mắt đầy máu nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo.



Chưa cần nhìn vào mắt đám người đó, thì Mạnh Hạo đã cảm thấy toàn thân rét lạnh, nơi này thực là quỷ dị, khiến cho hắn không muốn ở lại thêm một chút nào.



Một lúc sau, Mạnh Hạo lấy cổ ngọc cầm trong tay, suy ngẫm một chút, trong mắt đầy vẻ quyết đoán, cắn đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu tươi lên trên cổ ngọc.



Ngay khi máu tươi của hắn nhỏ lên cổ ngọc, thì cổ ngọc chấn động mạnh mẽ không ngừng. ngay sau đó trong mắt hắn, miếng cổ ngọc nháy mắt hóa thành khí, rồi biến thành một làn khói màu xám, lao thẳng về phía Mạnh Hạo, xâm nhập vào mi tâm của hắn, khiến cho trong đầu óc hắn vang lên từng tiếng nổ. Cùng lúc đó thanh âm tang thương kia lại một lần nữa xuất hiện bên trong đầu hắn, lần này còn rõ ràng hơn, giống như văng vẳng ngay bên tai.




- Lão phu vốn không phải là Phong Yêu nhất mạch, mà chỉ là một luồng chấp niệm còn lại của đệ lục yêu tôn trong thất đại đạo tôn Phong Yêu sau khi tử vong, tự ý từ bỏ tiền kiếp, nghịch chuyển đạo quả, truyền thừa chấp niệm đại đạo kiếp trước, hành tẩu thiên hạ, sau đó luyện hóa đệ lục sơn ngoài bán hải, tạo ra đời Phong Yêu nhất mạch cần luyện hóa cổ ngọc Phong Yêu bản mệnh.



Phong Yêu chu toàn, tương truyền là thất đại Phong Yêu đệ thất cấm, từ xưa nay vẫn là đệ nhất cấm, cho nên tự bản thân sáng tạo ra đệ bát cấm, cả một đời truy cầu, tìm kiếm, nhưng chỉ khi tiến vào Cửu Sơn hải đạo kiếp lộ, mới có thể tìm thấy ba cấm, đáng tiếc, đáng tiếc a!!!



Hậu nhân nếu như có cơ duyên, ngưng tụ được Phong Yêu bát cấm, có thể sáng tạo ra đệ cửu cấm, tự thành đạo thiên chi pháp của Phong Yêu nhất mạch.



Phong Yêu nhất mạch, tìm kiếm thiên địa đại yêu, dẫn đạo thiên địa vạn vật chi nguyên khí, đoạt yêu mệnh, luyện yêu huyết, đó là do bản thân...nhất niệm Phong Yêu, nhất niệm trúc yêu, nhất niệm thành yêu...



Không biết ngươi là hậu bối Phong Yêu đời thứ bao nhiêu của lão phu nữa, nếu như là cửu, thì chính là vinh hạnh cũng là bất hạnh của ngươi, chín là tận cùng, nghịch chuyển càn khôn, đi trên đường này...nhân sinh một đời ắt gặp tao ương...




Phân thân này chỉ có đệ bát cấm, truyền lại cho ngươi cách lấy thiên địa yêu khí để tự phong.... Phong thân, phong linh, phong tiên, phong thần, phong thiên địa tọa hóa, phong vạn vật thương khung! (phong tại đây là phong ấn)



Thanh âm quanh quẩn trong đầu óc của Mạnh Hạo, cho tới cuối cùng, thì hóa thành một chữ văn tự cổ xưa ở trong đầu hắn, một chữ đó là "Phong"!




Một hồi sau mới dần tiêu tan, Mạnh Hạo cũng không để ý tới thời gian, chỉ chìm đắm trong lạc ấn kia, ngoại giới dần qua đi mười ngày, lúc này là đêm khuya, lại đến một đêm trăng tròn.



Ngoài sơn cốc, ánh trăng dần xuyên thấu qua sương mù, khiến cho đám sương mù ở đây cũng bắt đầu cuộn lại, dần biến thành một biển sương, bảy người lão giả cưỡi cóc cũng chậm rãi tới gần, tu vi Ngưng Khí tầng chín trừ lão giả cưỡi cóc và tu sĩ có linh xà ra, lại có thêm một người nữa!



Kẻ này hiển nhiên vừa mới đột phá, bước vào Ngưng Khi tầng chín, lần này gã đột phá, lại khiến cho một chuyến này của bọn họ là mười phần tin tưởng.



- Tôn huynh đột phá, lần này chúng ta nhất định có thể kéo ra năm trăm trượng!



- Đúng thế, chúng ta đợi ngày này lâu lắm rồi, chỉ cần vượt qua năm trăm trượng, một khi tổ linh thức tỉnh, chúng ta đều có thể tự động tăng lên một cảnh giới, thậm chí cũng có cơ hội đạt được Trúc Cơ!



- Đúng đó, chỉ là không biết cơ hội đạt được Trúc Cơ là bao nhiêu, chỉ là trong sách cổ mà tổ tiên lưu lại có ghi, chỉ cần kéo ra được ngoài năm trăm trượng, chắc chắn nhận được tạo hóa.



Bảy người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên hào quang, lúc này ánh trăng càng thêm sáng, bảy người bọn họ cùng thi pháp, riêng phần Mạnh Hạo thì bọn họ cũng sớm quên rồi, trong lòng đương nhiên cho rằng đối phương đã chết rồi.