Ngã Dục Phong Thiên

Chương 157: Phong Yêu đời thứ tám!




Cổ động một mảng tối đen, hàn khí từ phía dưới không ngừng bay lên, khiến cho Mạnh Hạo mặc dù được sương mù bao phủ bốn phía, vẫn như trước cảm thấy từng trận rét lạnh bức người.



Trong lãnh ý này càng ẩn chứa từng trận hơi thở tanh mùi máu, theo sự đi xuống của Mạnh Hạo, loại khí này càng ngày càng đậm, Mạnh Hạo thần sắc cảnh giác, hắn âm thầm tính toán, khi đi xuống chừng một trăm trượng thì bỗng nhiên dừng lại, tới gần thành động bùn đất bốn phía, hai mắt lóe lên, kiếm gỗ rất nhanh đâm vào, sau khi đào ra một lỗ hổng, hắn mở túi trữ vật, lấy ra miếng phù để vào trong.



Phù này là bảo vật của Vương Đằng Phi ngày đó.



Sau đó Mạnh Hạo tiếp tục đi sâu xuống, đến khoảng hai trăm trượng, Mạnh Hạo lại dừng lại, chôn vào vách động bốn phía vài chục thanh phi kiếm, từ đây về sau cứ cách một trăm trượng Mạnh Hạo đều sẽ làm thế, nếu khi ra ngoài không xảy ra việc ngoài ý muốn, hắn sẽ lấy ra, chỉ khi nào xuất hiện việc ngoài ý muốn, những thứ này chính là thủ đoạn bảo mạng của Mạnh Hạo.



Lúc Mạnh Hạo đi sâu xuống được hơn bốn trăm trượng thì sương mù xung quanh hắn đột nhiên quay cuồng, phát ra từng tiếng nổ vang, sắc mặt Mạnh Hạo ngưng trọng, thân mình lập tức dừng lại, cẩn thận nhìn xung quanh, một lúc lâu sau lại cúi đầu nhìn cổ động phía dưới, ánh mắt chớp động vài cái, lại theo dây đỏ đi tiếp xuống.



Nhanh chóng đã đến năm trăm trượng, nhưng vào lúc này, một âm thanh bén nhọn bỗng nhiên từ sâu trong cổ động gào thét mà ra, cùng lúc đó một tiếng nổ to hơn nữa vang lên, sương mù xung quanh Mạnh Hạo tản ra, Mạnh Hạo tận mắt thấy lượng lớn tia chớp ở trong sương mù trong nháy mắt phóng thẳng đến một chỗ, mạnh mẽ ngưng tụ lại mà đi qua, khiến cho nơi đó nháy mắt xuất hiện một cái lôi cầu, Oanh một tiếng, dường như có một thân ảnh nào đó bị cường hành văng ra, chợt lóe lên ở dưới rồi biến mất hẳn.



Mạnh Hạo hít sâu một cái, hắn biết sức mạnh của lôi kỳ này cực kì cường hãn, có thể so với một kích của Trúc Cơ, nhưng một kích này lại không thể giết chết được thân ảnh mơ hồ kia, có thể thấy thân ảnh này lại càng mạnh hơn, càng làm cho đáy lòng Mạnh Hạo trầm xuống, cúi đầu nhìn xuống phía dưới suy nghĩ một chút, sau khi sờ sờ Cổ Ngọc Phong Yêu, hắn cắn răng một cái lại tiếp tục đi xuống.





Lúc này đây trực tiếp đi xuống hơn hai trăm trượng, khiến cho thân thể Mạnh Hạo đã xuống dưới cổ động này được hơn bảy trăm trượng, hàn khí nơi này nhiều đến mức làm cho thân thể Mạnh Hạo run lên, cái loại hơi thở tanh mùi máu đập vào mặt khiến cho Mạnh Hạo mỗi lần hô hấp đều giống như hít vào không biết bao nhiêu máu tanh, khiến cho da của hắn trở nên đỏ sậm, nhất là hai con ngươi, cũng dần dần xuất hiện hồng quang.



Khiến cho tầm thần Mạnh Hạo chấn động nhất chính là hắn phát hiện ra trong nội tâm cư nhiên xuất hiện phiền chán không thể nào đè nén, loại phiền chán này càng ngày càng đậm, dường như muốn hóa thành một cỗ sát cơ, khiến cho hắn có một loại cảm giác muốn tiêu diệt tất cả sinh linh.




- Đã đến hơn bảy trăm trượng, cách tầng dưới cùng không đến một trăm trượng... Hai mắt Mạnh Hạo càng ngày càng đỏ, giờ phút này trong hắn xuất hiện một loại ý nghĩ kiên định không đạt được mục đích thì không dễ dàng bỏ qua, cúi đầu loáng một cái, toàn bộ tu vi Trúc Cơ giải tán, Đạo Đài trong cơ thể nổ vang, từng trận linh lực tràn đầy toàn thân, khiến cho tốc độ Mạnh Hạo lập tức nhanh lên không ít, đi thẳng xuống phía dưới.



Cũng chỉ là thời gian vài cái hít thở, Mạnh Hạo thậm chí cũng đã lờ mờ thấy được đáy cổ động này, thấy được phi kiếm mà lúc trước hắn ném vào dò xét.



Thậm chí hắn còn nhìn thấy, vốn tưởng rằng tám trăm trượng là đã đến đáy cổ động phải, trên thực tế lại không phải như thế mà ở vị trí tám trăm trượng có một vòng bình đài, ở chỗ trung tâm bình đài còn có một động sâu cỡ một hai trượng.



Giống như dây đỏ lây dính vô tận máu tươi kia, càng xâm nhập vào động sâu, dường như động sâu không có đáy, dây đỏ này cũng sẽ không có điểm cuối.




Phi kiếm của Mạnh Hạo đã rơi vào bên cạnh bình đài, chính vì thế mới khiến cho Mạnh Hạo lúc trước đoán nơi này chỉ có tám trăm trượng. Chớp mắt trong khoảnh khắc nhìn rõ, Mạnh Hạo tâm thần chấn động, nhưng rất nhanh, hai mắt hắn bỗng nhiên co rút lại bởi vì Cổ Ngọc Phong Yêu trong tay hắn giờ phút này phát ra ánh sáng mãnh liệt, cùng lúc đó Mạnh Hạo cũng nhìn thấy trong cổ động bên cạnh bình đài này có một bộ hài cốt khoanh chân ngồi ở chỗ kia.



Trong tay hài cốt kia rõ ràng cầm một viên cổ ngọc, giờ phút này cổ ngọc kia cũng phát ra tia u ám, giống như hô ứng cùng với cổ ngọc trong tay Mạnh Hạo.



Nhưng không đợi Mạnh Hạo kịp cẩn thận tới xem xét, lập tức một tiếng gào thét bén nhọn truyền đến, cùng lúc đó tiếng nổ ầm ầm vang dội, một đạo ảo ảnh mơ hồ đi thẳng đến phía Mạnh Hạo. Tuy là bị sương mù cản trở tầm nhìn, nhưng Mạnh Hạo tận mắt thấy một bàn tay sáu ngón chèn ép sương mù mà đến, tại vị trí cách bản thân ước chừng nửa trượng thì bị lượng lớn sấm sét phá hủy.



Bàn tay kia mang theo hàn khí dày đặc, thoạt nhìn không giống như là tay của người trưởng thành, mà lại giống như là của một đứa trẻ.




Rầm!



Mạnh Hạo rút lui, hai mắt như điện, tay phải nâng lên chỉ về phía trước, hai thanh kiếm gỗ lập tức bay ra, thẳng đến chỗ thân ảnh mơ hồ kia, tuy rằng phi kiếm bay nhanh nhưng thân ảnh mơ hồ kia còn nhanh hơn, lắc mình một cái đã chìm xuống, rơi vào động sâu bên cạnh bình đài, dựa vào ánh sáng cổ ngọc, Mạnh Hạo thấy rõ bộ dạng của đối phương.




Đó là nột thân thể gầy yếu, giống như dã thú, nhưng nhìn cẩn thận thì lại như là một đứa trẻ tầm bảy tám tuổi, hai mắt nó đỏ bừng, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, mở miệng lộ ra hàm răng đen nhánh, phát ra từng trận gào thét.



Mạnh Hạo sắc mặt như thường, nhưng hai mắt cũng lộ ra tia lãnh ý, hai thanh kiếm gỗ phát ra ánh sáng, vờn quanh bốn phía Mạnh Hạo. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên hai mắt Mạnh Hạo lại co rụt lại, hắn thấy được dưới động sâu cạnh bình đài kia giờ phút này xuất hiện hơn mười đao u quang, ngay sau đó lại xuất hiện thêm mười người giống với đứa bé kia. Một đám lộ ra ánh mắt hung ác, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.



Nếu như chỉ có thế thì không sao, nhưng lại còn sau mười thân ảnh kia mượn ánh sáng cổ ngọc, Mạnh Hạo mơ hồ thấy được một nam tử tóc bạc bay lơ lửng ở đó.



Nam tử này mặt không có chút máu, mặc một cái áo bào trắng, một đầu tóc trắng phiêu diêu, từ từ nhắm hai mắt, một vết sẹo dữ tợn từ giữa mi tâm nối liền tới cằm, da thịt mở ra, lộ ra xương trắng bên trong vỡ vụn, được hơn mười thân ảnh kia vờn quanh. Nhưng trong một chớp mắt này một cỗ nguy cơ mãnh liệt đột nhiên từ trên người này truyền ra.



Da đầu Mạnh Hạo run lên, thân mình chậm rãi lui ra phía sau, nhưng ngay lúc hắn rời khỏi chưa đến ba bước, từng trận gào thét chói tai bỗng nhiên truyền ra, hơn mười thân ảnh kia nháy mắt từ trong động sau nhanh như tia chớp gào thét mà lên, thẳng đến chỗ Mạnh Hạo.