“Cháu cũng không biết nữa” Phong Đình Quận hít sâu một hơi, ngồi phịch xuống ghế sô pha: “Ông nội, Minh có khả năng là không còn nhiều thời gian nữa, chỉ cần cô ấy có thể sống vui vẻ, cháu sẽ không đi quấy rầy cô ấy nữa”.
Ông nội Phong lại sửng sốt: “Không còn nhiều thời gian nữa là sao?”
“Ung thư phổi, giai đoạn cuối” “Cái gì."
“Cô ấy nói rằng, cô ấy không muốn gặp lại cháu nữa, đó là mong muốn lớn nhất của cô ấy. Trước đây cháu đã không làm gì cho cô ấy, nhưng bây giờ... ít nhất cũng không làm cho cô ấy thêm bế tắc nữa, khi cháu và cô ấy kết hôn thì cô ấy đã chịu nhiều đau khổ, những ngày sau này, để cô ấy lựa chọn cuộc sống mà cô ấy muốn sống”
Ông nội im lặng hồi lâu.
Toàn bộ căn phòng khách rất yên tĩnh, chỉ có tiếng tích tắc của con lắc đồng hồ.
Một lúc lâu sau, ông nội Phong mới thở dài đầy tiếc nuối, rồi hỏi: “Vậy còn Cố Quân Nhi đó cháu định làm gì? Tai tiếng của cô ta bây giờ ai cũng biết, nhưng mà cô ta hiện đang mang thai đứa con của cháu.”
Nói đến đây, sắc mặt của Phong Đình Quân tái nhợt.
Hôm đó, mùi lạ lùng đó, lẽ ra anh phải nhận ra điều gì đó không ổn.
“Đình Quân, ông hỏi cháu, cháu có thể chắc chắn đứa trẻ trong bụng cô ta là của cháu không?”
Phong Đình Quân lộ rõ vẻ chống cự đến cùng: “Ngày hôm đó... cháu thật sự không nhớ rõ nữa”
“Cháu thật hồ đồ!” Ông nội Phùng nghiến răng nói: “Đợi đến khi con của cô ta chào đời, thì đi làm xét nghiệm quan hệ bố con, nếu như là của cháu, thì cháu phải nhận trách nhiệm làm bố, còn nếu như không phải của cháu, thì đuổi cô ta đi ngay lập tức!”
“...Vâng”
Ông nội Phong đột nhiên nhìn chằm chằm vào đường viền cổ áo của anh: “Đình Quân, cà vạt của cháu đâu?”.
Phong Đình Quân đột nhiên giật mình, sờ sờ vào cổ, mặt cắt không còn giọt máu, cà vạt của anh không thấy nữa.
“Có phải là nó đã rơi ở đâu đó không?” . ngôn tình hay
“Cháu đi ra ngoài tìm!”
“Quên đi, chỉ là một cái cà vạt mà thôi, đừng tìm nữa”
“Không được!” Hai con mắt của Phong Đình Quân đỏ lên: “Cháu nhất định phải tìm được!
Ra khỏi cửa, rồi nhanh chóng lái xe rời đi.
Lục Danh không có ở đây ngày đầu tiên, thì công việc của Thời Ngọc Minh diễn ra rất suôn sẻ.
Danh sách của Lục Hào cũng không vội, anh ta và Như Ý vẫn còn một đoạn đường phải đi nữa, trước tiên cô ấy nghiên cứu một số bộ quần áo do Katrina gửi, sau đó dựa theo phong cách và chủng loại để thiết kế trang sức.
Sau một ngày làm việc, cô ấy đã có một số ý tưởng sơ bộ.
Khi tan lam, cô trực tiếp nhận được điện thoại của Thẩm Như Ý.
“Thời Ngọc Minh, tớ đang ở trước của công ty của cậu!”
Lúc cô đi ra ngoài, quả nhiên là nhìn thấy xe của Thẩm Như Ý dừng ở ven đường, mà mà Thẩm Như Ý dường như có vẻ... hơi kỳ lạ.
Tháng chín, ở thành phố Hòa Vân vẫn còn rất nóng, Thẩm Như Ý mặc một bộ quần áo cổ cao, lại còn đeo khẩu trang, để quấn chặt lấy.
Thẩm Như Ý đã phát hiện nhìn thấy cô đã đi ra, vội vàng vẫy tay với cô: “Ngọc Minh!”
Thời Ngọc Minh mở cửa xe, ngồi xuống ghế phụ, nhìn cách ăn diện của cô ấy có chút buồn cười: “Làm sao vậy, cậu là đang ở cùng với một đại minh tinh, bây giờ cũng là một người nổi tiếng, đi ra ngoài còn có cả thợ săn ảnh sao?"
Khuôn mặt Thẩm Như Ý lộ ra vẻ hối hận: “Lợi hại, cậu đừng nhắc tới nữa, Lục Hào con người cũng thật là, quá thiệt hại rồi”.
“Lục Hào?” Thời Ngọc Minh chớp mắt: “Anh ta luôn hướng đến là một quý ông mà”
"Đó đều là bộ mặt giả tạo, giả tạo mà thôi! Anh ta hiện tại, tất cả chính là con quỷ đội lốt thiên nga! Buổi tối ngày hôm qua..” Thẩm Như Ý thở dài: “Tớ hy sinh chính mình như vậy, mới nghe ngóng một chút tin tức cho cậu.”
Nói xong, Thẩm Như Ý tháo chiếc kính râm và khẩu trang ra, tủi thân nói: “Cậu nhìn khóe miệng của tớ đi, đều bị rạn hết rồi... ừm? Ngọc Minh, tại sao khóe miệng của cậu cũng bị rạn như vậy? Có lẽ nào, tối hôm qua cậu và tiên sinh cũng... cái đó sao?”
Thời Ngọc Minh hốt hoảng nhanh chóng giải thích: “Không có không có, chúng tớ chỉ... ấy, thật là, nhưng mà không có!”
Thẩm Như Ý lúc này mới vui vẻ, sờ sờ cằm rồi cười nhìn cô: “Ôi, cậu đã là mẹ của hai đứa con nhỏ rồi, lại còn ngại ngùng gì nữa! Ồ, lại nói tiên sinh thật mãnh liệt, tớ còn cứ tưởng rằng chỉ có Lục Hào mới mà người kiểu mặt mũi con người mà lòng dạ dã thú thôi chứ, không ngờ rằng tiên sinh cũng như vậy, chậc chậc, quả nhiên là mọi thứ đều giống vậy hết.”
Mọi thứ đều giống?
“Như Ý, cậu vừa nói, cậu nghe ngóng được tin tức của tiên sinh sao?” “Ừ” Thẩm Như Ý nhếch môi: “Nếu như không phải tớ ghét gả vào gia đình giàu có, bởi vì gia đình giàu có có rất nhiều bí mật. Nhà họ Phong, chúng ta đều cho rằng chỉ có một mình Phong Đình Quân là con một, đúng không?”
Thời Ngọc Minh gật đầu, kể từ khi cô gặp gia đình trai Phong, cô chỉ biết duy nhất có Phong Đình Quân.
“Thực ra là không phải” Thẩm Như Ý nói: “Phong Đình Quân còn có một người anh trai”
“Cái gì cơ?”.
Khi bọn họ tìm thấy được căn phòng, cửa đã được mở khóa.
Một người phụ nữ tiều tụy đang nằm trên giường, gần như đang cố gắng nở một nụ cười: “Cô Thời, thật xấu hổ quá, khiến cô chê cười rồi”
Cô ấy đã gầy đến nỗi mà da bọc xương, nhìn trông có chút đáng sợ. “Không làm cô sợ chứ?”
Thời Ngọc Minh lắc đầu: “Cô vẫn khỏe chứ?”
Mẹ của Tiêu Hào đã yếu ớt, đến nói chuyện cũng mất rất nhiều sức lực: “Tôi cảm thấy, tôi có thể chỉ được vài ngày này, cô Thời, tôi là muốn kính nhờ cô một điều cuối cùng mà thôi.”
“Được, cô nói đi”
“Viện phúc lợi đã gọi điện nói rằng, Tiêu Hào không biết từ đầu mà đã biết về bệnh tình của tôi, cũng biết rằng tôi sắp phải từ giã cõi đời, thằng bé đã tự nhốt mình trong phòng không ăn uống suốt mấy ngày liền, ai đến nói cũng đều không đi ra, Tôi... tôi bộ dạng như thế này, thực sự là đi không nổi, tôi cũng không mong muốn để thằng bé nhìn thấy người mẹ yêu thương của mình bị biến thành một bộ xương, vì vậy tôi muốn... "
“Cô muốn tôi đi cứu giúp Tiêu Hào?”
Mẹ Tiêu Hào gật đầu, nước mắt lặng lẽ chảy dài: “Cô Thời, làm ơn, giúp thằng bé được không, thằng bé vẫn còn nhỏ như vậy.”
- --------------------