Lục Danh mấy ngày nay đều có chút cáu kỉnh.
Đích thân đàm phán ổn thỏa một thương vụ lớn, cung cấp cho một thương hiệu lớn của nước ngoài một lô đồ trang sức phong cách kiểu thời trung cổ để trưng bày, giá cả đều thương lượng ổn thỏa rồi, nhưng mà đối phương lại đột nhiên ép giá, hơn nữa biện độ ép giá rất lớn, căn bản là không thể nào chấp nhận được.
Lục Danh không có cách nào, bay ra nước ngoài cùng với một số nhà thiết kế phụ trách dự án này, tự mình trực tiếp thảo luận vấn đề này.
Giám đốc Tân nói: “Ước tính thời gian lần này sẽ đi khá là lâu, sẽ tầm khoảng xấp xỉ hơn một tuần”
Thời Ngọc Minh gật đầu, cô cảm thấy thoải mái hơn một chút khi Lục Danh không có ở đây, tên Lục Danh này cũng không biết nghĩ như thế nào, mà đột nhiên tỏ tình?
Rõ ràng là hai ngày trước bà Lục vẫn còn phàn nàn, anh ta là một người bất luận như thế nào thì cũng không yêu đương.
Tục ngữ nói rất đúng, nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay.
Khi đang nghỉ trưa, bà Lục lại đến thăm lần nữa.
Quầy lễ tân ngăn bà ta lại: “Thưa bà, tổng giám đốc Lục đi công tác ở châu Âu rồi ạ, hiện tại anh ấy không có ở trong công ty ạ”
Bà Lục hôm nay mặc một bộ đồ đen tuyền, đeo kính râm: “Tôi không phải đến đây để tìm con trai tôi, tôi đến đây để tìm nhà thiết kế Thời Ngọc Minh của mấy người”
Thời Ngọc Minh được mời đến phòng chờ VIP của khách quý.
Vừa bước vào, thì đã nhìn thấy bà Lục rất duyên dáng đang lật xem hột cuốn tạp chí ở trên ghế so pha.
Thấy cô đi tới, thì cười nhẹ: “Nhà thiết kế Thời, cô đến rồi”
Thời Ngọc Minh cũng lễ phép chào hỏi: “Bà Lục, xin chào”
"Xin chào, mau ngồi đi, không cần phải cẩn trọng quá!”
Thời Ngọc Minh giữ khoảng cách, ngồi xuống phía bên kia của chiếc ghế sô pha, hôm nay bà Lục lại là đến để tìm mình, trong tiềm thức cô cảm thấy rằng, bà Lục nhất định phải có điều gì đó muốn nói với cô.
“Nhà thiết kế Thời, tôi thấy cô là một con người thẳng thắn, vì vậy tôi cũng không vòng vo nữa” Bà ta lấy ra một tấm séc từ túi xách, rồi đặt nó trước mặt cô: “Cái này cho cô, số tiền thì cô cứ tùy ý điền vào, rồi rời bỏ chức vụ đảm nhiệm hạng mục đồ trang sức duy nhất này”
Thời Ngọc Minh sững sờ, sau đó mỉm cười: “Bà Lục, đây là bà có ý gì vậy?”
“Xin lỗi, cô Thời, tôi biết là cách này có thể làm tổn thương lòng tự trọng của cô, nhưng mà tôi không thể không làm như vậy được, con trai tôi Lục Danh, dạo gần đây có những biểu hiện về tình cảm với cô rất tốt, nhưng mà gia cảnh nhà cô... trước đây thì không nói, nhưng mà tình hình hiện nay thì thật sự hai gia đình không môn đăng hộ đối” Thời Ngọc Minh đột nhiên cảm thấy có chút nực cười.
Hồi cấp hai đọc mấy cuốn tiểu thuyết, mẹ của nam chính luôn luôn lấy tiền để bảo nữ chính rời bỏ con trai mình, nhưng mà không ngờ rằng trong cuộc sống thực tế của cô lại xảy ra như vậy.
Chỉ có điều dường như, vai diễn này hơi đặt nhầm chỗ.
Cô trả lại tấm séc cho bà Lục: “Xin lỗi, tôi không thể nhận tấm séc này” Khuôn mặt bà Lục hơi hơi trầm xuống: “Cô Thời, cô còn muốn cái gì, đều có thể đưa ra”
“Không phải, bà Lục, tôi nghĩ là có thể đã nghĩ sai gì rồi, cháu và tổng giám đốc Lục không có quan hệ gì vượt quá quan hệ cấp trên và cấp dưới, cháu chỉ là một người bạn, hơn nữa cháu cũng đã sinh được hai đứa con rồi.”
Bà Lục trong phút chốc kinh ngạc đứng lên: “Cái gì cơ?”.
Thời Ngọc Minh cười nhẹ: “Bà Lục, khi bác điều tra cháu, chỉ điều tra mỗi gia cảnh thôi sao ạ? Cháu thật sự đã là mẹ của hai đứa con rồi ạ, không giấu gì mà nói thật với bác, tổng giám đốc Lục cũng đã bày tỏ suy nghĩ này với cháu, nhưng mà cháu luôn cảm thấy rằng... anh ấy càng không phải bởi vì thích cháu, mà là vì bác đã tạo ra nhiều áp lực cho cuộc hôn nhân của anh ấy rất lớn, hoặc là anh ấy không thích hẹn hò với đối phương, nên là mới lấy cháu ra làm cái cớ”.
Bà Lục dù gì cũng xuất thân từ một gia đình lớn, khi Thời Ngọc Minh nói, bà ta cũng từ từ tỉnh lại.
Mấy ngày trước con trai tôi còn khẳng định rằng tuyệt đối sẽ không bao giờ kết hôn, thế mà thời gian chỉ vỏn vẹn vài ngày mà đã thay đổi, về cơ bản là không thể.
Ngược lại là lời mà Thời Ngọc Minh cũng có khả năng là rất cao, anh ta không muốn hẹn hò với đối phương do mình giới thiệu, do đó mới muốn tìm người qua loa là cô.
Mà Thời Ngọc Minh có vẻ ngoài ưa nhìn, lại còn là cấp dưới của công ty riêng, nên là về mọi mặt hành động cũng dễ dàng hơn.
Bà Lục thở dài một hơi, xin lỗi nói: “Thật sự xin lỗi cô Thời, tôi cũng là quan tâm hơi quá nên mới gây ra loạn như này thôi.”
Thời Ngọc Minh cười nhẹ lịch sự: “Không sao đâu ạ, cháu cũng là một người mẹ, có thể hiểu được cảm xúc tâm tư của bác. Chỉ có điều bà Lục, cháu cảm thấy rằng bác cứ ép buộc anh ấy mù quáng thì không phải là cách, hay là nói chuyện thẳng thắn. chân thành với anh ấy?”
Bà Lục thở dài một hơi, lắc đầu: “Vô dụng thôi, tôi đã nói chuyện với thằng bé nhiều lần rồi, nhưng mà thằng bé vẫn không muốn, tôi cũng hết cách rồi”
Dù gì đây cũng là chuyện gia đình của người ta, cô cũng không nên nói quá nhiều.
“Đó là bố của cô ấy” Phong Đình Quân nói: “Đó là Thời Nam Phóng, ông ấy say rượu lái xe. Hơn nữa... ông nội, Minh trong lúc cháu đau đớn tột cùng nhất, thì đã rời bỏ cháu mà đi đến không quay đầu trở lại, vứt bỏ cháu một mình ở trong nước, để cháu tự sinh tự chết, cho dù là cháu đã chết hay còn sống. Ông nghĩ cháu nghĩ như thế nào đây?”.
Ông nội Phong cười lạnh lùng một tiếng: “Vậy cháu bây giờ thì sao, vẫn còn nghĩ như vậy sao?”
Phong Đình Quân lắc đầu: “Không quan trọng nữa rồi.”
"Cái gì?”
"Ông nội, cháu không thể để cô ấy.” Phong Đình Quân lấy tay che mặt: "Nhưng mà cháu cũng không còn mặt mũi nào để gặp cô ấy nữa”
Dù sao thì anh cũng là cháu trai duy nhất, anh đau đớn, ông nội Phong cho dù vừa rất tức giận nhưng mà đến cuối cùng cũng không thể tức giận được.
Ông nội Phong VỖ VỖ vào lưng anh, âu yếm nói: “Đình Quân, người đã làm sai chuyện, luôn luôn phải dũng cảm đối mặt, gánh chịu hậu quả, nếu như cháu làm sai điều gì thì anh phải dũng cảm đối mặt, gánh chịu hậu quả, chạy trốn vô ích thôi. Nếu như cháu thật sự không thể buông bỏ được Minh, thì cháu hãy theo đuổi lại cô ấy”
“Không kịp rồi ạ” Phong Đình Quân lắc đầu: "Ông nội, bên cạnh cô ấy... đã có người khác rồi”
“Đó là ai?”
- --------------------