"Nhưng bây giờ em còn đang nằm viện, em lo cho hai đứa bé thế nào đây?"
Thật ra Thời Ngọc Minh đã nghĩ xong.
Cơ thể cô cũng đã khôi phục không ít, sau khi xuất viện cô có thể đi tìm thuê nhà trước, sau đó mướn một bảo mẫu cùng cô chăm sóc cho hai đứa bé.
Dương đã năm tuổi, phải đưa đi vườn trẻ, Minh Nguyệt còn nhỏ, cô phải đi hỏi lại giám đốc Tần một chút, có thể cho phép cô đưa con đi làm hay không? Hoặc là ở nhà làm việc cũng được.
Hoắc Viễn Thiên nói: "Gian phòng này tôi thuê một tháng, em có thể cùng bọn nhỏ ở đây trước"
"Vậy tôi chuyển tiền thuê phòng qua cho anh"
Hoắc Viễn Thiên không biết làm sao: "Ý tôi không phải thế!"
"Ý tôi cũng không phải thế nhưng mà Tổng Giám đốc Hoắc, chúng ta dù sao cũng là người không quen không biết. Anh có thể giúp tôi chăm sóc Dương lâu như vậy tôi đã rất cảm kích, khoản tiền này tôi phải đưa cho anh."
Hoắc Viễn Thiện thở hắt ra ra một hơi: "Được rồi, trong lòng em nghĩ như thế nào tôi biết, em chính là không muốn thiếu nợ tôi."
"Tôi..."
"Được rồi Ngọc Minh, tôi biết ý em, mặc dù thích em, nhưng tôi cũng có thể nhìn ra được. Cho dù trong lòng em đã không còn Phong Đình Quân nữa, thế nhưng em vẫn sẽ không thích tôi. Có điều không sao, nhiều năm thể rồi, tôi cũng đã thành quen. Chúng ta làm bạn cũng rất tốt. Hơn nữa, trong lòng em lại đã có một người khác
Thời Ngọc Minh cũng không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng chỉ có thể gật đầu một cái thừa nhận: "Đúng"
"Anh ta đối tốt với em chứ?"
"Rất tốt, rất tốt."
"Vậy thì tốt." Hoắc Viễn Thiên nói: "Lần này, hy vọng em có thể tìm được một chốn để trở về thật yên ổn. Sống tiếp những ngày tháng tiếp theo thật tốt lành."
Hoắc Viễn Thiên đi rất vội vàng, không đợi Dương tỉnh lại, cũng đã rời đi đến sân bay.
Lúc Dương tỉnh lại không thấy anh ta, có chút cô đơn.
Có điều, cậu bé cùng Minh Nguyệt hai anh em là kiểu vô tư, chỉ chốc lát sau đã vui vẻ, lại còn lớn tiếng nói chờ lần sau Hoắc Viễn Thiên trở lại sẽ cho anh ta thấy bản lĩnh của mình.
“Về chưa?”
Tin nhắn của tiên sinh đột nhiên đến, kéo Thời Ngọc Minh khỏi dòng suy nghĩ.
“Về đâu?”
“Khách sạn Dung Thành, hoặc là phòng bệnh trong bệnh viện, đầu cũng được. Ngọc Minh, anh có chút nhỏ mọn, không thích người phụ nữ của mình ở phòng của người đàn ông khác.”
Thời Ngọc Minh cong cong môi: “Nhưng em còn dẫn theo hai đứa bé, đến khách sạn Dung Thành có khi không tiện”
"Tại sao không tiện?”
“Anh không ngại sao?”
“Dĩ nhiên không. Hai đứa là con của em, anh cũng sẽ đối xử với hai đứa như con ruột”
Thời Ngọc Minh nhớ tới anh ta đã từng nói, muốn mình cũng sinh cho anh ta một đứa bé. Dương cùng Minh Nguyệt... Dẫu sao không có liên hệ máu mủ với anh ta.
“Tiên sinh, chuyện lần trước anh nhắc đã xong chưa?”
"Còn cần một chút thời gian”
"Ừ"
“Ngọc Minh, thật xin lỗi, phải để em đợi”.
“Không sao, trước em có chút nóng nảy, nhưng bây giờ bọn nhỏ cũng quay về với em rồi, tâm trạng của em cũng vững vàng hơn rất nhiều. Tiên sinh, trước đó là em quá nóng nảy rồi. Chuyện anh không muốn nói nhất định là có nỗi khó nói của anh. Em sẽ không đi tò mò tìm hiểu thân phận của anh nữa. Anh nói đúng, chúng ta cứ sống chung như bây giờ là vô cùng tốt rồi.”
“Ngọc Minh, mình luôn cảm thấy bí mật trên người anh ta hình như rất phức tạp. Cậu nghĩ mà coi! Cứ cho là anh ta không muốn để cho cậu thấy diện mạo thật sự của mình thì cũng có thể ngủ đến sáu giờ hãy đi chứ? Ít nhất cũng có thể đảm bảo giấc ngủ cơ bản. Mỗi ngày chỉ ngủ có ba, bốn tiếng thì có là mình đồng da sắt cũng không gượng nổi! Lúc cậu tiếp xúc với anh ta, có phát hiện tinh thần anh ta không được tỉnh táo, hay là đặc biệt mệt mỏi không?”
Thời Ngọc Minh suy nghĩ lại một chút, lắc đầu.
Cho tới bây giờ không có.
Mỗi tối gặp anh ta không hề thấy anh ta có một chút cảm giác mệt mỏi nào, thậm chí còn có thể ôm cô lên sân thượng ngắm sao.
“Vậy thì kì quái" Thẩm Như Ý nói: “Không phải là... Anh ta còn có chỗ khác để ngủ chứ?”
Thời Ngọc Minh có hơi sửng sốt.
“Chắc chắn là như vậy?” Thẩm Như Ý vỗ đùi: “Sau khi anh ta rời khỏi chỗ của cậu, lại về một nơi khác, có thể là nhà của anh ta, hoặc là chỗ ở khác của anh ta, lại ngủ tiếp một giấc. Chỉ có như vậy mới có thể bảo đảm ban ngày tinh thần sáng láng, nếu không thật không có cách nào giải thích. Như vậy vấn đề đặt ra lại là... Sau khi anh ta rời khỏi chỗ cậu thì đi đâu?”
"Hoặc giả là... Về nhà?"
Thẩm Như Ý nhăn mặt nhăn mày trầm tư suy tưởng: “Sẽ không phải là, đến chỗ người phụ nữ nào khác chứ? Sợ rằng buổi sáng khi người phụ nữ kia tỉnh lại phát hiện anh ta không về ngủ đêm. Thế cho nên, trước khi cô ta tỉnh lại, anh ta phải vội vàng quay về.”
- --------------------