Không biết có phải là trùng hợp hay không mà phòng của Hoắc Viễn Thiên cũng nằm ở tầng 12.
Ra khỏi thang máy, Thời Ngọc Minh có chút khẩn trương đến mất cả tự nhiên.
Dương là con trai của cô nhưng hôm nay qua thật là lần đầu tiên có thể trò chuyện cùng bé con lúc đang thanh tỉnh.
Rất mong đợi, nhưng lại có chút hốt hoảng.
Hoắc Viễn Thiên an ủi cô: “Hai người đúng thực là mẹ con ruột, thật là giống nhau y như đúc. Nhóc Dương từ tối ngày hôm qua đã bắt đầu luống cuống, biểu tình cũng giống em y như đúc”
Thời Ngọc Minh có chút ngượng ngùng, cô một tay ôm Minh Nguyệt có chút hơi gắng sức, nhưng cô cũng muốn dùng cánh tay còn trống khác để ôm lấy con trai mình một chút.
“Có điều Ngọc Minh, tôi phải nói một câu, dáng dấp của Dương vô cùng giống Phong Đình Quân, vô cùng, vô cùng giống anh ta."
Thời Ngọc Minh liếm liếm môi: "... Dù sao cũng là bố con ruột thịt."
"Vậy sau này Phong Đình Quân nếu như muốn xin quyền thăm non, muốn tới thăm con thì em không thể ngăn cản. Đây là quyền lợi của người bố ruột là anh ta, trên phương diện pháp luật có quy định rõ ràng.”
Thời Ngọc Minh gật đầu một cái.
"Em chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
"... Đi tới đâu hay tới đó đi vậy"
Hoắc Viễn Thiện dẫn cô đến đứng trước một cánh cửa đóng im lìm, dùng vân tay mở khóa.
Mới vừa mở ra, cửa từ bên trong đã bị đẩy ra, không chờ đợi nổi nữa.
Nhóc Dương mặc âu phục màu xanh đen nhỏ, mắt đầy vẻ mong đợi, thế nhưng lại dè dặt ló nửa cái đầu ra: "... Chú Hoắc, là mẹ tới sao?”
"Đúng" Hoắc Viễn Thiên kéo cửa ra, để cho hai mẹ con cũng có thể thấy rõ đối phương: "Mẹ tới rồi."
Dương đã thấy Thời Ngọc Minh, cả người đều ngây dại, vành mắt bắt đầu ửng đỏ có thể thấy rõ được, cái miệng nhỏ nhắn rưng rưng mếu máo, lúng túng mất cả nửa ngày, đến một chữ “mẹ” gọi như thế nào cũng khó gọi thành lời.
Hoắc Viễn Thiện ở bên cạnh giải thích: "... Dương vẫn cho là em có nỗi khổ gì cho nên mới không thể đến gặp nhóc. Nhóc thật ra thì rất nhớ, rất nhớ em, ngày nào cũng ôm hình em mà ngủ."
Mẹ con liền tâm, trong lòng Thời Ngọc Minh tựa như bị vo thành một núi, nhẹ nhàng ngồi xổm người xuống, giang hai cánh tay, ôn nhu nói: “Dương, chào con, là mẹ đây”
Dương còn có chút không dám nhận: "Mẹ.."
"Để mẹ ôm con một cái có được không?"
Dương và một tiếng lại khóc, nhào vào trong ngực Thời Ngọc Minh khóc lớn một hơi: "Mẹ, con nhớ mẹ lắm."
Thời Ngọc Minh hít mũi một cái, nước mắt từ khóe mi yên lặng chảy xuống: "Mẹ cũng rất nhớ con, rất, rất, rất nhớ... Con có trách mẹ không?"
Dương ở trong ngực cô lắc đầu như trống bỏi: "Không trách mẹ, mẹ nhất định là có chuyện đặc biệt quan trọng phải đi làm, xong xuôi sẽ đến đón con. Chú Hoắc nói, mẹ con là người hiền lành xinh đẹp nhất nhất trên thế giới! Hu hu hu hu, rốt cuộc mẹ cũng tới đón con rồi."
"Đúng... Mẹ tới đón con, sau này chúng ta cũng không xa rời nhau nữa, có được hay không?"
"Được!" Dương đột nhiên nghĩ đến một chuyện, ló ra từ trong ngực nàng, hít một hơi, hỏi: "Mẹ muốn cùng con và chú Hoắc về nước Mĩ sao?"
"Không, chúng ta ở trong nước, chú Hoắc cũng có công việc, chúng ta đã phiền toái chú ấy quá lâu. Nếu như con ở trong nước không quen, vậy thì mẹ cố gắng thêm một chút nữa, chuẩn bị visa, chúng ta trở về nước Mĩ."
Dương ngoan ngoãn gật đầu một cái, lại nhào vào trong ngực cô khẽ khàng nói: “Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với mẹ, Dương ở đâu cũng quen. Mẹ, lần này mẹ sẽ không đi mất, đúng không?”
Thời Ngọc Minh muốn nói, những lời đến cửa miệng lại nghẹn.
Những lời này, cô không cách nào trả lời Dương được.
“Được.”
Tối ngày hôm qua nhóc Dương một đêm không ngủ, rất nhanh đã nằm bên cạnh em gái, thiu thiu ngủ mất.
Minh Nguyệt uống sữa xong cũng nhắm hai mắt lại. Hai anh em chen chúc ngủ chung một chỗ. Ngủ rất say. Thời Ngọc Minh nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại đi ra ngoài, thấy Hoắc Viễn Thiên đang nghe điện thoại ở trên ban công. Anh ta dường như là gặp phải chuyện gì, mặt đanh lại, rất khó coi. Cúp điện thoại xong, Thời Ngọc Minh hỏi: “Công việc có vấn đề gì sao?”
Hoắc Viễn Thiên cảm thấy có chút áy náy: "Ngọc Minh, tôi phải mau trở về nước Mĩ một chuyến, đương sự của tôi có việc gấp. Tôi phải quay trở về”.
Thời Ngọc Minh gật đầu: " Được, vậy anh đi nhanh, đừng trễ nải công việc."
"Vậy ba mẹ con em phải làm thế nào..."
"Anh yên tâm, tôi có thể làm được."
"Có thật không?" "Không sao đâu, người bạn rất rất quan trọng mà tôi có nói với anh đó, chỉ cần có anh ấy ở đây, tôi chẳng sợ cái gì nữa"
- --------------------