Nếu Như Yêu

Chương 9-4




Tôi giở tấm danh thiếp ra, gọi vào số điện thoại ghi trên đó.

Sau khi điện thoại được kết nối, bên kia truyền đến giọng nói của một thanh niên trẻ: “Xin chào, ai vậy?”

“A lô, tôi là Hà Từ Hàng, nửa tháng trước, anh đã đưa tôi tấm danh thiếp này ở ngoài quán bar, nói rằng đang tìm một người mẫu.”

“À, đúng rồi, tại sao lâu như vậy bạn mới gọi điện cho tôi?”

“Tôi muốn hỏi thù lao làm nghề này là bao nhiêu?”

Anh ta ngớ người, có vẻ cách hỏi thẳng thắn của tôi khiến anh ta bật cười ha hả. “Đầu tiên bạn phải đến công ty để nhà thiết kế coi thử, sau khi được chấp nhận sẽ chụp ảnh thử, các bức ảnh đạt tiêu chuẩn thì bạn mới được nhận vào làm việc. Về tiền thù lao, cũng không đến nỗi cao quá, nhưng chắc chắn là rất hợp lý, tốt hơn rất nhiều so với những việc làm thêm khác. Chúng tôi là công ty lớn, sẽ không vì bạn là người mới mà để bạn thiệt thòi.”

“Vậy được ạ.”

“Nếu rảnh, chiều nay bạn đến công ty chúng tôi, trước quầy tiếp tân nói là tìm tôi.”

“Có phải trang điểm không, vì tôi không rành việc này lắm.”

“Không cần, bạn cứ giống như hôm tôi gặp bạn là được.”

Tôi nhớ lại, hình như hôm đó tôi mặc chiếc áo phông in chữ màu đen và quần bò mài, trông rất bình thường chẳng có gì khác biệt với những cô gái trên đường.

“Tôi còn một câu hỏi nữa.”

“Nói đi.”

“Anh tên là gì ạ?”

“Trên danh thiếp không phải đã in tên tôi ư?”

“À, danh thiếp bị đầu mẩu thuốc lá làm thủng một chỗ, mà lại đúng chỗ ghi tên của anh.”

Anh ta bật cười. “May mà không phải bị thủng số điện thoại, tôi tên là Chúc Minh Lượng. Chiều gặp lại nhé.

Tôi theo địa chỉ ghi trên danh thiếp tìm đến, công ty nằ ở một phía của thành phố, đó là khu công nghiệp thời trang quy mô lớn. Tôi nói tên của Chúc Minh Lượng trước quầy tiếp tân, lập tức được dẫn vào một căn phòng rộng. Ở đây đèn thắp sáng trưng, xung quanh là sân khấu biểu diễn và các loại trang phục biểu diễn, giữa phòng là bàn làm việc to như cái bàn đánh bóng bàn, nhưng cao hơn một chút. Một cô gái ngồi trên ghế cao cạnh bàn, đang lúi húi viết gì đó, còn Chúc Minh Lượng đứng ở bên cạnh. Anh ta trông thấy tôi liền chào: “Hi, chào bạn.”

“Chào anh ạ.”

Hôm nay tôi mới nhìn rõ dáng vẻ của anh ta. Anh ta trông rất trẻ, từ kiểu tóc, mặt mũi đến cách ăn mặc đều rất phóng khoáng, đúng tiêu chuẩn của tuýp người đi làm. “Cứ thoải mái nhé, vị này là nhà thiết kế của công ty chúng tôi, tên là Hạnh Địch.”

Ngườ có tên Hạnh Địch ngẩng đầu, không hỏi han gì, chỉ nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt sáng ngời. Tôi cũng nhìn chị ấy, phát hiện thấy chị ấy có một khuôn mặt búp bê, mái tóc cắt ngắn, mặc chiếc áo sơ mi rộng với quần soóc ngắn, ngồi trước cái bàn làm việc to nên trông chị càng bé nhỏ, còn khó đoán tuổi hơn cả chị Hứa Khả, nhưng chi ấy toát lên phong thái rất chuyên nghiệp, quyền uy, không thể diễn tả thành lời. Thế nên dù chị ấy có nhìn tôi với vẻ như vậy, tôi cũng không thấy chị kiêu căng hay cảm thấy khó chịu chút nào.

“Em bao nhiêu tuổi rồi?”

Chị lạnh lùng hỏi một câu khiến tôi phải suy nghĩ một lúc mới đáp: “Em mười chín tuổi, cao một mét bảy mươi, nặng khoảng bốn mươi chín cân ạ.”

Chị ấy cười. “Anh Chúc, anh nhặt được cô bé này ở đâu vậy?”

“Trước của quán bar.”

“Cô gái hôm trước đến đây phỏng vấn thì gặp anh ở rạp chiếu phim. Cô gái này anh lại gặp ở quán bar. Cả ngày anh chạy đến những nơi như vậy mà không có ai coi anh là con buôn kể cũng hơi lạ nhỉ?”

“Không phải tôi bị cô ép sao? Hơn nữa, trông mặt tôi chính nhân quân tử thế này, chỉ nhìn cũng tấy đáng tin cậy rồi.”

Chị bật cười, đang định nói gì đó thì có một cô gái bước vào, gọi: “Chị Hạnh Địch, Tổng giám đốc Tăng mời chị qua đó một lát.”

Chị Hạnh Địch bước xuống chiếc ghế cao, nói: “Đợi tôi một chút, tôi sẽ trở lại ngay.”

Chị ấy bước nhanh ra ngoài như một cơn gió, chỉ còn lại tôi và Chúc Minh Lượng. Một lát sau, anh ta nhìn tôi, cười rồi hỏi: “Cô cảm thấy không thoải mái à?”

Tôi nhìn anh ta với vẻ khó hiểu.

“Vẻ mặt của cô, và cả tư thế đứng nữa… trông thực sự rất lạ.”

Tôi nhận thấy mình đúng là đang cứng đờ người, nên bực tức thanh minh: “Đổi lại là anh, khi bị người khác soi từ đầu đến chân mà vẫn cảm thấy tự nhiên mới lạ đấy!”

“Không cần căng thẳng đâu, chỉ cần cô giống như hôm tôi nhìn thấy cô là được, cái cảm giác nhìn đời bằng nửa con mắt í.”

“Anh có dám chắc mắt anh không có vấn đề gì không, có lúc nào tôi nhìn đời bằng nửa con mắt đâu?”

“Hôm đó, cô đứng giữa đám bạn, bọn họ cười nói, tranh luận, chỉ có cô là không nói câu nào, coi mọi chuyện như không, khóe miệng còn khẽ nhếch lên với vẻ chán nản. Một dáng vẻ rất cao ngạo, rất phong cách, đó chính là cảm giác chúng tôi cần.”

Tôi bỗng thấy nhụt chí, chắc chắn anh ta đã hiểu nhầm tôi, vì căn bản tôi chưa bao giờ có cảm giác cao ngạo, hay phong cách gì gì đó, còn cảm giác chán nản thì có phần đúng. Nghe bọn bạn nói chuyện với nhau, tôi chẳng cảm thấy hào hứng chút nào, trái lại còn cảm giác bị coi thường. Nếu bắt tôi có vẻ mặt như hôm đó ở chính văn phòng này thì đã làm khó cho tôi rồi.

“Tôi không phải là diễn viên, chỉ nghĩ qua đây để mọi người xem thế nào. Đã như vậy, tôi không làm lãng phí thời gian của mọi người nữa.”

“Này này, cô đừng đi, tôi nghĩ cô rất có tiềm năng. Cô nhìn cái này…”

Tôi nhìn sang bức tường bên trái theo tay anh ta chỉ, ở đó treo một tấm áp phích lớn, trong ảnh là một cô gái khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, đang đứng dựa vào bức tường đá hoa kiểu cổ điển. Cô mặc chiếc váy màu trắng, gương mặt xinh đẹp như mộng, mái tóc dàu đen nhánh xõa sống lưng, bị gió thồi tung lên. Cô chỉ hơi ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng, thêm nữa là cái cảm giác nhìn đời bằng nửa con mắt, không sai, đúng là từ này, khóe miệng hơi cong lên, trông rất kiên định, nhưng không có ý đùa cợt, cảm giác thật khó diễn tả.

“Đây là phong cách Hạnh Địch thích.”

Tôi ngớ người, rồi lập tức nổi cáu, giận dữ nhìn thẳng vào Chúc Minh Lượng. “Này, trêu đùa tôi, anh cảm thấy thú vị lắm hả?”

“Gì cơ?”

“Cô gái này đẹp như tranh vẽ, tôi so với cô ấy chẳng giống được điểm nào. Nhà thiết kế của các anh thích phong cách này, vậy còn gọi tôi đến đây làm gì? Muốn đùa cợt tôi đấy à?”

“Cô bình tĩnh, hãy bình tĩnh. Đúng là cô không giống cô ấy, nhưng chúng tôi vừa thiết kế mẫu sản phẩm mới, muốn tìm người mẫu không phải là người đẹp tiêu chuẩn, thân hình cô phù hợp với yêu cầu, thần thái khí chất cũng gần giống cô ấy.”

“Anh bỏ mẹ cái kiểu tán hươu tán vượn ấy đi!”

Chu Minh Lượng kinh ngạc, vẻ mặt dở khóc dở cười. “Không ngờ một cô gái như cô mà cũng nói bậy đấy!”

“Phải trốn học đến đây để nghe những lời này của anh, nên tôi không nói những lời hay ho được.”

Tôi quay người định bỏ đi nhưng lại thấy chị Hạnh Địch không biết vào phòng từ lúc nào, lặng lẽ đứng phía sau và đang khoanh tay nhìn tôi. Chị thấp hơn tôi ít nhất mười centimet, nhìn mặt chị tỉnh bơ, rất có khí chất. Tôi định cứ thế bước đi, nhưng bị chị chặn lại. “Anh Chúc đúng là hay thích tán hươu tán vượn…”

Chúc Minh Lượng đứng đối diện chị, phản đối: “Này, đừng có nói xấu tôi thế.”

Chị không để ý đến lời anh ta, tiếp tục nói: “Nhưng tôi không như thế, tôi thấy bạn là người rất phù hợp.”

Tôi nhìn chị chằm chằm, ngạc nhiên không nói nên lời.

“Cô bé trên tờ áp phích đó là em họ tôi, bộ quần áo cô bé mặc là sản phẩm thiết kế thời đại học của tôi.”

Chúc Minh Lượng nói xem vào: “Hạnh Địch là người cuồng các em gái nổi tiếng đấy.”

Chị vẫn không để ý đến lời của anh ta mà chăm chú nhìn tôi. “Lúc chụp những kiểu ảnh đó, cô bé chỉ mười sáu tuổi, bạn nói đúng, cô bé rất đẹp, nhưng điểm đặc biệt duy nhất của cô bé chính là thần thái, khí chất lúc đó.”

Tôi bất giác nhìn lên tờ áp phích một lần nữa.

“Con gái đẹp ở thành phố này rất nhiều nhưng đều không có những khí chất mà tôi muốn thể hiện trong bộ sưu tập này. Bạn không giống họ, bạn rất đặc biệt, cả con người bạn toát lên điều đó, cảm giác như phiên bản bổ sung của cô bé hồi ấy.”

Tôi nhìn sang chị, không hiểu chị đang nói gì, cũng không biết trả lời ra sao, đành nhún vai.

Chị cười. “Nói đi cũng phải nói lại, bức ảnh này cũng phải nhờ đến hiệu quả của ánh sáng, trang phục, trang điểm, góc chụp nữa. Bạn có muốn bỏ ra thêm một buổi chiều nữa không? Đương nhiên không phải nghỉ học nữa, chúng tôi sẽ tiếp bạn khi nào bạn có thời gian rỗi.”

Chi đến khi bước tới trạm dừng xe buýt, tôi vẫn còn cảm thấy bất ngờ và hoang mang.

Nếu không phải vì ông Trương lại nhập viện, một ít tiền làm thêm của tôi như muối bỏ biển chẳng giải quyết được vấn đề gì, tôi lại nôn nóng kiếm thêm chút tiền đỡ đần bố, thì tôi cũng chẳng đến đây làm gì.

Tôi không kiềm chế được liền ngắm mình qua tấm kính quảng cáo ở trakm xe buýt, nhưng rồi lại càng cảm thấy băn khoăn hơn.

Từ lớn tới nhỏ, chưa có ai khen tôi xinh, cho dù bố có thiên vị tôi, cũng tránh không nhắc đến vấn đề dung mạo.

Con mắt thẩm mỹ của tôi rất bình thường, thế nên tôi cảm thấy chị Hứa Khả rất đẹp, cô gái trên tờ áp phích trong phòng làm việc của chị Hạnh Địch cũng rất đẹp, và cho dù có khoan dung với bản thân cỡ nào, tôi cũng phải thừa nhận, dung mạo của tôi không liên quan gì đến từ “đẹp”. Điểm duy nhất để so sánh là thân hình gầy gò của tôi có vẻ phù hợp với xu hướng thời trang nào đó và chân tôi cũng đủ dài.

Còn về thần thái, khí chất, xì, cái thứ mơ hồ, xa xỉ ấy, ai mà nói rõ được.

Làm sao tôi có thể đứng trước máy ảnh, thể hiện được điều mà họ yêu cầu?

Cứ nghĩ đến đó, tôi đã cảm thấy chân mình mềm nhũn ra rồi.