Một tuần sau, Chu Nhuệ đến tìm tôi, lúc đó tôi cũng vừa bước ra khỏi ký túc xá, chuẩn bị đi đến chỗ làm thêm. Đương nhiên, tôi nhìn cậu ta chẳng lấy gì làm tươi tỉnh, nhưng sắc mặt cậu ta còn khó coi hơn cả tôi. Ngồi cạnh tôi trên xe buýt, sắp đến công ty rồi mà cậu ta vẫn không nói câu nào khiến tôi không khỏi cảm thấy lạ.
“Cậu sao thế?”
Vẫn không thấy cậu ta nói gì, tôi bực quá. “Không thích nói thì thôi, cậu đừng có mong tôi hỏi nữa.”
Cậu ta đứng lên, lấy từ túi áo ra một mẩu giấy đưa cho tôi, tôi giơ tay nhận lấy, thì ra đó là tấm danh thiếp mà người thanh niên trẻ đã đưa cho tôi trước cửa quán bar. Lúc đó, tấm danh thiếp bị cậu ta ném vào cái gạt tàn thuốc nên trên bề mặt có vài vết đen cháy xém. Tôi vừa bực vừa buồn cười. “Vứt thì vứt đi, còn nhặt về đưa cho tôi làm gì?”
“Vì một tấm danh thiếp rách này mà cậu nổi khùng lên còn gì.”
Tôi lẩm bẩm: “Thôi, đừng nhắc đến nữa, lúc đó tâm trạng tôi không tốt. Trước đây cậu còn dùng những lời lẽ cay độc hơn thế chê bai vóc dáng của tôi, tôi có nổi nóng đâu.”
Cậu ta không nói gì, lấy một chiếc hộp nhỏ màu xanh thẫm ở túi áo bên kia đưa cho tôi.
“Lại cái gì thế?”
“Quà sinh nhật cậu, hôm đó đã mua rồi, nhưng cậu lại lên cơn bỏ đi trước.”
Tôi mở ra xem, một sợi dây chuyền nhỏ màu bạc treo hình trái tim màu xanh nhạt, trông rất tinh xảo và xinh xắn. Tự nhiên cảm thấy vui vui, tôi nói: “Đẹp quá!”
“Cậu đúng là biết nịnh, mới có một chiếc dây chuyền bằng thủy tin nhân tạo thôi mà mặt mày đã hớn hở thế kia. Biết thế hôm đó tôi tặng cậu sớm thì cậu đã không trở mặt với tôi rồi.”
Tôi không thèm đáp lại, lấy sợi dây chuyền ra khỏi hộp và thử đeo vào cổ, nhưng làm thế nào cũng không thể móc hai đầu khóa vào nhau được. Chắc cậu ta nhìn thấy bực mình quá, mới bảo tôi quay người lại và đeo giúp. Tôi nghịch quả tim thủy tinh, nhìn ánh sáng lấp lánh của nó phát ra, nói: “Nể tình cậu tặng tôi sợi dây chuyền này, tôi tha thứ cho cậu đấy!”
Cậu ta không thèm nhìn tôi, bước lùi ra sau vài bước rồi đột nhiên nói: “Tiểu Hàng, tôi đã ngủ với một cô gái.”
Tôi giật nảy mình, đứng vững một lúc mới quay lại nhìn cậu ta, trông mặt cậu ta không giống như đang nói đùa chút nào.
“Lúc nào vậy?”
“Chính hôm sinh nhật cậu.”
“Với ai vậy, tôi có biết không?”
“Tiểu Ngải.”
Cái tên này tôi có chút ấn tượng, đó là một cô gái trong nhóm bạn của cậu ta, da trắng, tóc dài, khuôn mặt thuôn dài với đôi đồng tử màu hổ phách. Cô ấy chính là người yêu cầu tôi xem tướng cho, tôi không nhớ lúc đó mình nói gì, các đặc điểm khác của cô ấy đương nhiên tôi cũng không thể nhớ nổi.
“Cậu và cô ấy đều tình nguyện, không để xảy ra án mạng là được.”
“Tôi cảm thấy hơi hối hận.”
“Ặc, ngủ cũng đã ngủ rồi mà còn nói câu này, cậu đúng là chẳng ra gì.”
Cậu ta không lên tiếng.
“Này, hỏi tí về kỹ thuật nhé, có đúng là giống như được lên tiên, muốn dừng cũng không dừng lại được như người ta đồn không?”
Cậu ta tỏ vẻ không dám tin vào tai mình, ngới người một lát, rồi nổi cáu. “Câu này mà cậu cũng hỏi được?”
“Tò mò mà, tôi cũng chẳng định hỏi cậu chi tiết làm gì. Đừng có nhỏ mọn thế, chia sẻ chút đi mà!”
“Không khoa trương như vậy đâu!”
“Này, thái độ cậu có phần kỳ lạ đấy, cứ làm như bị người ta dụ dỗ không bằng.”
Cậu ta khó xử nói: “Diễn biến cũng không phải là không vui.”
Tôi hớn hở: “Nhìn cậu kìa, cứ nói thẳng ra là vui thì sẽ chết à?”
“Nói thế nào nhỉ, sau đó chỉ cảm thấy trống rỗng, không phải niềm vui bất tận. Hơn nữa…” Cậu ta định nói gì những lại thôi, tôi liền nhìn chằm chằm vào cậu ta, thế là cậu ta đành phải nói tiếp: “Tiểu Ngải hỏi tôi, phải giải thích với cậu như thế nào?”
“Giải thích gì cơ?”
“Bọn họ đều coi cậu là bạn gái của tôi.”
Nghe cũng đúng, cùng bọn họ ra ngoài chơi lần nào, tôi cũng được Chu Nhuệ dẫn đi theo, rát giống một cặp đang yêu nhau. Tôi đành phải xua tay. “Được rồi, nhờ phúc của cậu, tôi đã trở thành một kẻ xúi quẩy bị bạn trai lừa dối.”
“Thực ra, tôi cũng nghĩ cậu là bạn gái tôi, thế nên mới cảm thấy hối hận.”
Tôi bật cười ha hả. Cậu ta tức quá đẩy tôi một cái. “Làm bạn gái của tôi thiệt thòi cho cậu lắm à?”
“Đừng thẹn quá hóa giận, chẳng nên nói đến từ thiệt thòi làm gì.” Tôi vừa cười vừa nói. “Chúng ta quen nhau đã bao lâu rồi, nếu có thể yêu nhau thì đã yêu từ lâu rồi.”
“Nhưng cậu không thể nói là giữa bọn mình không có chuyện gì xảy ra được.”
Đúng là thế thật vì cậu ta đã từng hôn tôi. Nếu ngày hôm sau cậu ta không phải đi Anh, có lẽ chúng tôi sẽ xảy ra nhiều chuyện hơn, nhưng thời gian trôi đi, đợi khi cậu ta từ Anh trở về thì nụ hôn đó chỉ giống như “chuồn chuồn đạp nước”. Chúng tôi vẫn có thời gian ở riêng với nhau nhưng không có những rung động như hôm đó nữa.
“Được rồi, được rồi, nhắc đến việc đó là gì nữa.”
Cậu ta thở dài. “Tôi đã từng nói với cậu, tôi vì cậu mới từ Anh trở về. Bây giờ cậu càng không muốn nghe tôi nói câu này lần nữa phải không?”
“Ừ, đừng nói nữa.” Tôi hỏi cậu ta: “Sau một tuần cậu mới đến đưa quà sinh nhật, thế ra cậu thực sự nghĩ không biết giải thích thế nào với tôi đấy à?”
“Tin hay không tin tùy cậu, nhưng tôi cảm thấy hơi xấu hổ khi gặp cậu.”
“Có gì mà phải xấu hổ chứ…”
Tôi ngừng lại, bỗng cảm thấy cậu ta nói đúng. Tôi không vì chuyện này mà tức giận, không phải vì tôi khoan dung, trên thực tế tôi chưa từng hiểu thế nào là tình yêu, không thấy mình có quyền sở hữu Chu Nhuệ, thế nên mới không nảy sinh cảm giác ghen tuông, phẫn nộ khi cậu ta bị người khác “xâm phạm”. Nhưng tôi cũng lờ mờ cảm thấy rằng, có lẽ chúng tôi đã bỏ lỡ một cái gì đó mà phải có thiên thời địa lợi mới có thể hoàn thành. Nghĩ nhue vậu, tôi bỗng thấy thoải mái hơn.
Chúng tôi không nói gì với nhau nữa, cứ thế bước đến trước cổng công ty. Lúc đó, cậu ta mới nói: “Chúng ta không sao chứ, đúng không?”
Đây đúng là một câu hỏi kỳ là, có vẻ như muốn hỏi tôi có để tâm hay không, tôi đành đáp: “Ừ, không sao.”
“Sau này chúng ta sẽ không thể có chuyện gì sao?”
Tôi cũng nghĩ là như vậy, chỉ cười gượng. “Đại khái là thế.”
Chúng tôi bất giác đều lảng tránh ánh mắt của nhau, sau đó cậu ta quay người rời đi.
Nhìn Chu Nhuệ lên xe taxi rời đi, tôi quay người chuẩn bị bước vào công ty thì bị Đổng Nhã Minh đang vội vã bước ra va vào người.
“Chị sao thế?”
“Tôi cãi nhau với mẹ.”
Tôi cười nhủ thầm, đúng là cái hay của một công ty nhỏ, chưa kể cô nhân viên ở quầy tiếp tân lúc nào cũng nhìn người ta bừng nửa con mắt, thì ở đây lúc nào cũng có thể chứng kiến phó giám đốc và cô chủ nhỏ cãi nhau. Tôi định bước vào trong thì bị chị ta ngăn lại. “Nói chuyện với tôi một chút, tôi sắp phát điên lên rồi.”
“Nếu tôi đến muộn, chắc chắn mẹ chị lại khiển trách tôi.”
“Kệ bà ấy, chuyện chấm công, đi muộn là việc của tôi cơ mà.”
Tôi đành cùng chị ta lên tầng thượng. Đổng Nhã Minh nằm nhoài người ra lan can xi măng, thở dài. “Mẹ tôi bắt tôi chia tay với anh Triệu Thủ Khác.”
Tôi chẳng còn tâm trạng nào nghe chị ta kể khổ, chỉ “ừ” một tiếng.
“Mẹ tôi đúng là quá đáng, dựa vào cái gì mà can thiệp vào cuộc sống của rôi chứ?”
“Vì bà ấy chưa học môn tâm lý, không hiểu được nguyên lý muốn dập tắt lửa tình, cách tốt nhất là để nó tự sinh tự diệt.”
“Vậy cô giúp tôi đi nói với mẹ tôi một tiếng…”
Tôi bật cười, xua tay. “Tôi không bao giờ can thiệp vào chuyện của người khác.”
“Rốt cuộc cô có phải bạn của tôi và anh Triệu Thủ Khac không đấy?”
“Bạn bè cũng không thể xen vào việc nhà người khác, đại tiểu thư, hai người cũng không vội kết hôn, sao cứ phải bắt cả hai bên bố mẹ gật đầu chúc phúc cho. Cứ lặng lẽ hẹn hò, yêu đương, ai mà quản nổi chứ.”
“Haizz, vừa nãy cãi nhau với mẹ, tôi cuống lên, nói rằng mình đã là người của anh ấy rồi, bà có đối thế nào cũng vô dụng. Bà nghe thấy thế thì như phát điên.”
Tôi cười ha hả. “Cái câu “là người của anh ấy” có đúng ý tôi hiểu không đấy? Chao ôi, không ngờ anh Triệu Thủ Khác bộ dạng thì như thầy tu mà lại có thủ đoạn này.”
Đổng Nhã Minh ngượng quá hóa bực. “Hai bọn tôi đều đã là người lớn, lại ở bên nhau lâu như vậy, chuyện “lửa gần rơm” này không phải rất bình thường sao?”
“Đúng, đúng, đúng là rất bình thường.” Hôm nay là ngày kỳ quái gì không biết, ai cũng chạy đến chỗ tôi thổ lộ cuộc sống riêng tư của họ. Tôi lắc đầu. “Nhưng tôi phải thừa nhận dù chị coi đó là việc bình thường cũng vô tác dụng, mẹ chị không nghĩ như vậy đâu.”
Chị ta mạnh miệng: “Mặc kệ bà ấy.” Nhưng một lúc sau, giọng chị ta bỗng nhiên trở nên ủ rũ. “Lúc này chắc chắn mẹ tôi đang gọi cho bố tôi kể lể cho mà xem.”
“Xem ra chị có vẻ sợ bố nhỉ?”
“Bố lúc nào cũng nghĩ tôi trong sáng, thánh thiện như công chúa Bạch Tuyết, nghe được tin này chắc sẽ tức giận đến ngất xỉu mất.”
Một lần nữa tôi lại bị làm cho bật cười, giọng Đổng Nhã Minh hậm hực: “Những người làm bố đều có suy nghĩ như vậy, lẽ nào bố cô không thế?”
“Bố tôi không có suy nghĩ cổ tích như thế, ha ha ha.”
“Hà Từ Hàng, cho dù bố mẹ tôi nghĩ thế nào, tôi cũng không thể từ bỏ anh Thủ Khác được.”
Giọng nói của chị ta nhỏ nhẹ, có phần chua chát, tôi vội thu lại điệu cười, nhìn chị ta. “Có phải vì đã… “là người của anh ấy rồi”? Chị không nên nghĩ như vậy. Nếu anh ấy tốt, đáng để chị yêu, chị mới nên tiếp tục. Không nên vì chuyện quan hệ thân mật mà nghĩ rằng bắt buộc phải ở bên cạnh anh ấy.”
“Cô không hiểu đâu. Thực ra, trước đó tôi cũng rất băn khoăn, do dự, mặc dù những lời mẹ tôi nói rất khó nghe nhưng đó đều là vấn đề thực tế. Gia cảnh nhà anh ấy rất bình thường, tiền đồ của anh ấy có thể chưa tính đến, nhưng anh ấy vẫn còn có một bà mẹ ở góa, lại là một bà mẹ chồng rất khó tính.”
“Dì Hồng, mẹ anh ấy rất tốt mà.”
“Cô là hàng xóm của bác ấy, không có bất cứ ảnh hưởng nào nên bác ấy không có lý do gì không đối xử tốt với cô. Thông thường, một bà mẹ đã ở góa nhiều năm luôn có tư tưởng độc chiếm con trai, chắc chắn sẽ chẳng yêu quý bạn gái của con trai đâu.”
Tôi cáu tiết. “Chị căn bản chưa biết người đó, thế mà đã căn cứ vào thân phận của người ta để phán đoán, thật chẳng công bằng chút nào. Nếu suy luận theo kiểu của chị thì tôi và anh Thủ Khác đều lớn lên trong gia đình đơn thân, nhân cách và tâm lý chắc chắn sẽ không toàn diện, không nên tiếp cận, càng không nên yêu và ở bên cả đời.”
“Ôi, cô đừng có mẫn cảm như vậy được không, tôi không có ý nói cô.”
“Chị gắn mác cho người khác một cách phiến diện như thế có khác gì cái câu mẹ chị nói rằng trẻ con nhà nghèo có thể chịu khổ giỏi hơn?”
Chị ta bỗng im bặt không nói gì.
“Mẹ chị là sếp của tôi, bà ấy muốn nghĩ gì, muốn nói gì, tôi không quan tâm. Nhưng chị đã từng bảo muốn coi tôi là bạn chị, nên tôi muốn nói thật cho chị biết, con người anh Triệu Thủ Khác mà chị yêu bây giờ chính là do mẹ anh ấy dạy bảo mới được như vậy. Chị không thể tước bỏ mối quan hệ giữa anh ấy và mẹ anh ấy được, nếu suy nghĩ thấu đáo, chi bằng chị hãy làm theo yêu cầu của gia đình chị, sớm chia tay với anh ấy thì tốt hơn.”
Đồng Nhã Minh nhìn tôi qua làn nước mắt nhạt nhòa. “Nhưng tôi yêu anh ấy. Hơn nữa…”
Hơn nữa “tôi là người của anh ấy rồi.” Lại vấn đề này, tôi tức đến nỗi không thể bình tĩnh nổi nữa, chỉ biết lắc đầu. “Tôi không thể hiểu nổi logic của chị.”
Cả hai chúng tôi đều nằm nhoài trên lan can, nhìn xa xăm, đây là tòa nhà bảy tầng được xây dựng lại từ công xưởng cũ, gần như bị chìm nghỉm giữa những tòa chung cư cao tầng. Cho dù nhìn từ góc độ nào, xung quanh đều chật kín nhà cửa, chẳng có cảnh gì bắt mắt cả.
Tôi biết Đổng Nhã Minh đang rất buồn khổ, như vậy anh Triệu Thủ Khác cũng chẳng nhẹ nhõm gì. Giống như Chu Nhuệ, bọn họ dường như đang bước vào giai đoạn nào đó của tuổi trẻ, để một mình tôi ở nguyên chỗ cũ.
Tôi không thể hoàn toàn hiểu được sự buồn phiền của họ, nhưng lại cảm nhận rõ nỗi cô độc trong khoảnh khắc này.