Trong khuôn viên biệt thự vào buổi chiều muộn, chiếc Mercedes vượt qua hàng cây xanh dài, vững vàng dừng trước cổng. Hai người vệ sĩ nhanh nhẹn bước tới mở cửa ghế sau, cung kính cúi đầu bên cạnh, gọi một tiếng:
- Lão gia.
- Phu nhân.
Một người đàn ông bước xuống, lộ cả khí thế uy nghiêm, đi ra từ bên kia là một người phụ nữ đã có tuổi, khí chất sang trọng, dấu hiệu thời gian cũng không làm mờ đi được vẻ đẹp của bà. Ông vòng sang bên cạnh, dịu dàng dắt tay vợ mình, nhìn dáng vẻ của ông khiến bà cười khẽ:
- Ông đừng suốt ngày bày ra vẻ mặt dọa người đó chứ, về đến nhà rồi còn nghiêm túc như vậy. - Bà vỗ nhẹ tay ông. - Thả lỏng chút đi.
- Được, được, được.. phu phân nói gì cũng đều đúng. - Ông nhìn bà dỗ dành, cũng nở nụ cười.
- Vậy mới đúng. - Vị phu nhân đó cười lên càng thêm ưu nhã.
Hai người khoác tay vào đến sảnh, bà đã không nhịn được tiếng thở dài:
- Thuần nhi của ta.. ông nói xem, con bé làm thế nào kia chứ.
Vừa nghe nhắc đến đứa con gái biệt băm biệt tích bao lâu còn đang ở bên ngoài quen biết những người không đâu vào đâu, Hạ Uy đã muốn nổi giận.
- Bà đừng nhắc đến nó, ở bên ngoài gặp gỡ người không đàng hoàng, đáng giận. Nếu nó dám đưa thằng nhóc không tiền đồ đó về, ta đánh gãy chân nó.
Hạ phu nhân vừa nhớ con, vừa lo lắng cho chồng mình, cũng chỉ có thể bất lực thở dài, dù sao bà cũng không nhúng tay vào được.
- Thuần nhi rất ngoan, cũng rất hiểu chuyện, chắc chắn nó sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc đâu, ông đừng tự làm mình tức giận.
- Hiểu chuyện? Hiểu chuyện thế nào mà làm ta mất mặt trước bao nhiêu người? - Nhớ đến hôn lễ mấy tháng trước, ông liền muốn phát hỏa.
- Lúc đó quả thật chúng ta cũng không đúng, cũng không nói trước với con bé.
- Mặt mũi Hạ gia chúng ta biết giấu vào đâu.
Tự tôn của Hạ Uy cao đến nỗi ông không thể thừa nhận mình đã sai, rằng ông đã tổn thương đến người khác, có lẽ bởi thế ông cũng chẳng bao giờ cho Hạ Y Thuần chân chính cảm nhận được tình thương của ông. Hạ Uy vốn đã bận rộn, thời gian dành cho con gái không nhiều, ông lại không hiểu biểu đạt tình cảm thế nào, điều đó khiến cha con hai người ngày càng xa cách.
Tạ Thu Uyển và Hạ Uy, lúc ban đầu cũng là một cuộc hôn nhân thương mại, nhưng họ rất may mắn, tình cảm nảy sinh sau khi họ bên nhau không lâu.
Nếu không có tình cảm thì sẽ không có tổn thương, trong một cuộc hôn nhân có mục đích ban đầu, dù có yêu đến bao nhiêu vẫn luôn tồn tại vách ngăn, như một tấm màn mỏng một khi bị xé rách đều sẽ khiến hai người đau đớn.
Tạ Thu Uyển cũng vì bản tính gia trưởng của chồng mình mà đôi khi cảm thấy bất đắc dĩ lẫn cô đơn ngay trong chính hôn nhân của mình. Hạ Uy vẫn luôn rất yêu thương chiều chuộng bà, chỉ cần bà không động đến việc công, chuyện trong nhà đều tùy theo ý bà. Cho nên bà chưa bao giờ biết rõ chồng mình có bao nhiêu tài sản, bản thân bà đã sớm từ bỏ công việc của mình khi gả vào Hạ gia, cuộc hôn nhân của họ không mấy bình đẳng.
Bà thở dài, vỗ nhẹ lên tay ông: - Được rồi, ông lên lầu nghỉ ngơi một chút đi, tôi vào xem nhà bếp làm cơm đến đâu rồi.
...
- Gọi món.
- Phục vụ, cho tôi một bình trà.
- Dọn bàn khách vào này.
Trong quán cà phê nho nhỏ, vào buổi trưa cao điểm, người người tấp nập với những bận rộn riêng của mình. Công việc vẫn diễn ra như ngày thường, Lăng Thiên Dụ và Thượng Thủy cùng đứng trong quầy pha chế, một hình ảnh thỏa mãn thị giác biết bao. Vết thương của Hạ Y Thuần đã khỏi dần sau vài ngày, những ngày gần đây một câu "tiện chăm sóc em" luôn là cái cớ để Lăng Thiên Dụ ở lại nhà cô, có lẽ vì thế cô lại ngày càng lệ thuộc anh thêm một chút rồi.
Sự việc hôm đó không ai nhắc lại, Lăng Thiên Dụ cũng không lên tiếng, cô nghĩ có lẽ mọi người đã quên, hoặc không muốn để phó quản phải khó xử với cấp dưới của mình. Hạ Y Thuần cũng không để việc này trong lòng, cô không bị thương nặng, hơn nữa được anh chăm sóc vài ngày đã tốt lên rất nhiều. Nếu mọi người đều đã im lặng, cô cũng không cần thiết nhắc lại, bỏ qua được thì nên bỏ qua, tránh cho mọi người sớm tối chạm mặt lại khó xử với nhau.
Mãi mới đợi đến lúc khách vãng dần, Hạ Y Thuần thở ra một hơi, tựa người bên chiếc bàn trong góc khẽ vươn vai, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một ly cà phê phủ bên trên lớp bọt sữa hình trái tim nhìn liền thấy quen thuộc.
Khóe môi cô vô ý nhếch lên, vui vẻ cười ra một tiếng, cố ý kéo dài giọng:
- Ý gì đây?
Người phía sau chống một tay lên bàn, dường như khóa cô trong lòng mình, kề sát bên tai nói:
- Thưởng cho em.
Giọng nói trầm ấm đó như rót mật vào lòng cô, bờ vai cô khẽ run; lúc xoay người lại nghiêng đầu nhìn anh, rơi vào mắt anh là nụ cười sáng như sao của cô, bên tai quanh quẩn tiếng cười khẽ. Anh rõ ràng cảm nhận được trái tim mình hẫng đi một nhịp, chỉ một khoảnh khắc dường như đã đánh thức cả thế giới tăm tối của anh. Trong giây phút đó anh chợt cảm thán, bảo bối này anh tuyệt đối phải giữ chặt trong tay, đây là nguồn sống của anh.
Hạ Y Thuần vòng tay lên cổ anh, thật chuẩn xác đáp một nụ hôn lên má anh, tinh nghịch nói:.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
- Thưởng cho anh.
Lăng Thiên Dụ bị hành động bất ngờ của cô làm cho ngây ngốc.
- Chỉ vậy thôi? - Anh nhướng mày, áp sát lại gần mặt cô.
Hạ Y Thuần thoáng chốc liền ngượng ngùng đỏ bừng mặt.
- Có người đấy. - Tay cô giơ lên định đánh vào ngực anh bị anh bắt được, đưa lên môi khẽ hôn một cái.
Cô ngây ra như phỗng, trong lòng gào thét không ngừng, anh ấy hôm nay làm sao thế này?
- Ha! Thấy rồi nhé.
Trần Hoa đột nhiên hét một tiếng khiến cô giật mình đứng thẳng dậy, đỉnh đầu liền đụng mạnh vào cằm anh.
- Ôi..
Hạ Y Thuần cuống cả lên, đầu đau quá, còn bị Trần Hoa thấy mất rồi; trong khi người nọ lại có thể bình tĩnh như vậy, mày cũng không nhíu một cái xoa đầu giúp cô.
- Hốt hốt hoảng hoảng, lúc nào cũng khiến người ta lo lắng như thế. - Anh lại cằn nhằn cô theo thói quen, không quan tâm mọi người đã đến gần.
- Hai người.. - Ánh mắt Trần Hoa đảo qua lại. - Hai người từ lúc nào thế?
- Vài ngày trước. - Hạ Y Thuần thật thà đáp.
- Ôi mẹ ơi, không thể tin được.
Trần Hoa càng thêm kinh ngạc khi nghe cô chính miệng thừa nhận, điên cuồng lắc đầu. Một cô gái xinh đẹp như hoa, lại hiền lành thân thiện như Hạ Y Thuần làm sao có để sa ngã vào một tảng băng gắn thuốc nổ như vậy chứ hả? Cô không tin!
- Thật đấy, bọn tớ đang yêu nhau.
Hạ Y Thuần lần nữa nhấn mạnh, nắm lấy tay anh đưa lên trước mặt mọi người như một bằng chứng đáng tin cậy. Chỉ cần nhắc đến Lăng Thiên Dụ, ánh mắt cô liền sáng lấp lánh, niềm hạnh phúc đó dù có thế nào cũng không giấu được.
Người đàn ông bên cạnh từ đầu đến cuối vẫn đứng yên nhìn xuống cô gái bên cạnh, mặc cho cô quyết định mọi thứ. Công khai cũng là chuyện tốt, tránh cho ruồi muỗi gì cũng dám bén mảng lại gần bông hoa của anh.
Thượng Thủy không mấy bất ngờ, dường như đây là kết quả anh đã đoán trước được, sớm muộn hai người này cũng sẽ đến bên nhau.
Trong lúc mọi người còn đang xem náo nhiệt bên này, một bóng người lặng lẽ quay đi. Dù là một giây một phút cô cũng không muốn nghe thấy chuyện tình cảm của họ thêm chút nào, nó khiến lòng cô đau nhói.
Vì sao? Vì sao không thể là cô mà cô ta thì có thể? Rốt cuộc cô ta có điểm nào tốt hơn cô? Trương Tuệ Nhi lần đầu tiên cảm thấy mình vô dụng và bất lực như vậy, ngay cả chính tình yêu của mình cũng không đủ sức lực để giữ lấy.
Cô chống tay lên bàn, mày nhíu chặt, tim đau quá, chưa bao giờ đau đến như vậy. Nhìn người mình yêu yêu thương một cô gái khác trước mặt mình, tư vị đó cô không bao giờ muốn nếm trải, nhưng nó cứ thế xông vào mũi cô khiến nó cay xè, nước mắt chỉ thiếu chút trực trào.
Trương Tuệ Nhi dù đã cố gắng nhưng một giọt nước vẫn rơi lên bàn tay trắng nõn, thật là đau. Đưa mắt nhìn sang bên này, trong lòng ngoài đau đớn cô không còn cảm nhận được gì khác, ánh mắt cô dính trên người Hạ Y Thuần thật lâu rồi mới quay người đi vào phòng nghỉ.
Mọi người đều bận rộn với công việc và niềm vui của mình, không ai nhận ra nỗi u sầu của cô. Trương Tuệ Nhi đã từng rất cố chấp và không chỉ một lần cô thể hiện tình yêu của mình với anh.
Cô từng dùng rất nhiều thủ đoạn, đuổi đi rất nhiều người con gái vây quanh anh. Lúc đó, Lăng Thiên Dụ có thấy cũng làm ngơ, mắt nhắm mắt mở cho qua mọi chuyện, thế nên cô đã ngây thơ nghĩ rằng anh đã âm thầm thừa nhận cô; chỉ cần bên cạnh anh không có người con gái khác thì vị trí đó đến cuối cùng sẽ là của cô.
Khờ khạo biết bao.. khi gửi niềm tin vào một tình yêu không có chút hồi đáp rõ ràng. Vị trí trong lòng người ấy mà bản thân nghĩ rằng sẽ khó bị thay thế, chẳng qua là vì người đó chưa xuất hiện mà thôi...