Lăng Thiên Dụ rất nhanh quay trở lại, trên tay cầm một bịch thuốc và ly nước, anh ân cần lấy thuốc ra đưa đến trước mặt cô, nhếch mày ý bảo cô uống đi. Cô ngồi dựa bên giường, ngoan ngoãn uống hết thuốc rồi bày ra vẻ mặt đáng thương với anh, thuốc đắng.
- Em đó, làm trò là giỏi. - Anh khẽ gõ lên đầu cô. - Bôi thuốc.
Dứt lời, anh đã kéo áo choàng tắm của cô ra, động tác của anh quá nhanh làm tuột cả dây thắt lưng, lộ ra một mảng da trắng nõn giữa cổ áo khoét sâu.
- A!
Hạ Y Thuần hốt hoảng kéo áo lại, trừng mắt nhìn anh, sao anh lại mạnh tay thế, cô không có mặc áo lót có được không?!
- Anh nhẹ tay một chút không được à?
Lăng Thiên Dụ cũng bị dọa cho ngẩn ra, cô.. sao cô lại có thể không phòng bị như vậy khi trong nhà có nam nhân chứ?
- Sao em lại không..
- Ai lại mặc áo lót ở nhà? Anh ở nhà có mặc đồ lót không? - Cô cắt ngang lời anh.
- Hả? - Anh có vẻ hoang mang hỏi lại, mày nhíu chặt tỏ vẻ không vui. - Em biết trong nhà em đang có đàn ông, em vẫn không mặc à?
- Xì. - Cô bĩu môi, giọng vô thức nhỏ lại. - Anh cũng đâu phải là người ngoài.
Cô nói rất nhỏ, nhưng anh lại nghe được rõ ràng. Khóe môi anh nhẹ nhàng nhếch lên, có trời biết đáp án này khiến anh vui đến mức nào.
Hóa ra, chỉ cần là anh thì cô đều sẽ thả lỏng phòng bị như vậy, thì ra khi cô có thể bày ra dáng vẻ vô tư nhất của mình là bởi vì ở bên cạnh anh.
- Được rồi, anh giúp em bôi thuốc.
Anh rút kinh nghiệm, chậm rãi kéo áo cô ra, để lộ bả vai đỏ hồng ra, chăm chú và dịu dàng bôi thuốc cho cô. Vào giây phút đó, dưới ánh mắt ngập tràn yêu thương của anh, đôi má cô ửng hồng, Hạ Y Thuần nghĩ rằng cả đời này mình cũng sẽ không gặp được người đàn ông nào khác nhìn mình với ánh mắt đó.
- Tại sao anh lại tốt với em như vậy? - Cô nhìn anh, trong mắt dường như đã lấp lánh ánh nước.
Anh không nhìn cô, chầm chậm nói: - Anh còn có thể tốt với ai khác sao?
Hạ Y Thuần cười khẽ, trong lòng cô đã sớm cảm thấy ngọt ngào, lời đường mật có cô gái nào là không thích nghe?
- Trước đây anh cũng đều săn sóc bạn gái mình thế sao? - Một lúc sau cô lại hỏi.
Lăng Thiên Dụ ngước lên nghiêm túc nhìn cô, gật đầu.
- Ồ.. - Cô khẽ phát ra tiếng động, có chút không vui.
- Anh chưa từng kết giao bạn gái. - Anh chậm rãi nói tiếp.
- Hả? - Cô nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh.
- Em là người bạn gái đầu tiên của anh, anh đang chăm sóc em không phải sao?
- Anh lưu manh. - Cô mắng, biết mình lại mắc bẫy của anh rồi.
- Ồ, vậy để anh thực thi triệt để tên gọi này của em dành cho anh nhé?
Dứt lời, Lăng Thiên Dụ lập tức đổi tư thế, rất nhanh trèo lên giường muốn áp lên người cô, Hạ Y Thuần bị làm cho giật mình, theo bản năng lùi về sau, không cẩn thận đụng đầu vào thành giường.
Một tiếng "cốp" rõ ràng vang lên, phá hỏng cả không khí mờ ám lãng mạn, anh chống hai tay bên người cô, cúi đầu, hai bờ vai run lên.
- Anh cười cái gì hả? - Cô đánh lên vai anh, một tay xoa đầu mình. - Đau chết đi được.
- Lại có ai ngốc như em chứ. - Anh nhịn cười, ngồi nghiêm chỉnh kéo cô lại gần, giúp cô xoa chỗ bị đụng trúng sau đầu.
- Đau. - Cô giương đôi mắt đáng thương nhìn anh.
Lăng Thiên Dụ hết cách, in lên trán cô một nụ hôn: - Giờ thì sao?
Hạ Y Thuần cười ngơ ngác, nhào vào lòng anh, ôm lấy vòng eo có da có thịt: - Hết đau rồi.
Nhìn cô gái trong lòng mình, anh chỉ biết lắc đầu cưng chiều cười.
- Ngủ đi. - Anh đắp chăn cẩn thận cho cô, dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán.
- Anh về cẩn thận đấy. - Cô dặn dò.
- Về? Về đâu?
Lăng Thiên Dụ vừa nói vừa ngồi lên giường, lật một bên chăn lên chui vào, một loạt động tác khiến cô ngẩn ra, lắp bắp nói:
- Anh làm gì?
- Ngủ.
- Sao anh ngủ ở đây? - Cô theo bản năng bật dậy.
- Sao anh không thể ngủ ở đây? - Anh xoay người sang, chống tay nhìn cô.
- Anh.. anh..
- Nằm xuống. - Anh kéo tay cô, mặc cho cô vẫn còn căng thẳng, anh đã nhét cô vào ngực mình, một tay ôm hết thế giới của mình vào lòng. - Anh ngủ với em.
Mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ người anh, để cơn buồn ngủ của cô nhẹ nhàng đánh chiếm, mí mắt cô nặng dần, yên tâm ở trong lòng anh thiếp đi. Lăng Thiên Dụ nhìn cô gái đang thở đều trong lòng mình, âm thầm cảm thán.. thật tốt, cuối cùng cũng có thể bên em.