Nếu Như Không Có Anh

Chương 8-2




“Sao cậu lại ở chỗ này?” Một giọng nữ đầy kinh ngạc phất qua bên tai cô.

Cô ngoái đầu nhìn lại, hết sức ngạc nhiên phát hiện bạn học hồi cấp ba. “Cherry, cậu cũng tới đây sao?”

“Tớ cùng Tổng giám đốc phu nhân đến xem trình diễn thời trang, cậu thì sao?” Cherry ngạc nhiên nhìn cô, dường như không tin cô sẽ xuất hiện ở những nơi như thế này.

“I-Fashion và Nhà xuất bản đều trực thuộc một Tập đoàn. Cho nên xem như đây là hoạt động của Công ty, tớ có…….. Hỗ trợ chuẩn bị mọi việc.” Cô khiêm tốn nói rõ.

“Cậu hỗ trợ chuẩn bị mọi việc sao?” Cherry càng khó tin hơn. “Trước đây cậu căn bản không hề có khái niệm về thời trang.”

“Đúng vậy.” Cô không phủ nhận.

“Tớ nhớ rồi, lần trước tụ tập cậu có nói cậu được điều đến làm trợ lý bên cạnh Phó tổng, nhất định là anh ta giao cho cậu mọi việc đi chạy vặt sao? Phụ trách việc chạy vặt nhất định rất vất vả.” Cherry bày tỏ sự đồng tình.

“Tớ………..” Chu Vi Đồng nháy mắt mấy cái, không biết là nên giải thích như thế nào, trên thực tế cô phụ trách nhiều hơn không chỉ là chân chạy làm việc vặt.

“Người đứng ở trên sân khấu có phải ông chủ Nghiêm Sâm của cậu sao? Anh ấy rất đep trai!” Ánh mắt Cherry đầy ngưỡng mộ.

Chu Vi Đồng cũng hướng mắt nhìn theo, bắt gặp ánh mắt Nghiêm Sâm đang nhìn xuống, anh đang ra hiệu gọi cô.

“Anh ấy đang gọi cậu sao?” Cherry giật mình.

Cô cũng rất kinh ngạc, chỉ chỉ chóp mũi mình, anh gật đầu một cái, biểu thị xác nhận.

“Thật xin lỗi, xin lỗi vì đã không tiếp chuyện được.” Cô hướng Cherry nói lời tạ lỗi, do dự xuyên qua đám đông, Nghiêm Sâm đưa tay, cầm tay cô đưa lên sân khấu.

“Các vị, để tôi giới thiệu một chút công thần đứng phía sau show diễn thời trang lần này, Chu Vi Đồng!” Giọng nói trầm bổng du dương vang lên.

“Các nhãn hiệu trang phục biểu diễn ngày hôm nay, đều do cô ấy đích thân chọn. Đây là những đóng góp không hề nhỏ của cô ấy!”

Nói xong Nghiêm Sâm hướng mọi người vỗ tay, một tràn pháo tay nhiệt liệt vang lên.

Chu Vi Đồng đứng trên sân khấu, nhất thời cảm thấy hơi choáng váng. Cô chưa bao giờ hưởng thụ được cảm giác được mọi người chú ý đến như thế này, tiếng vỗ tay càng lúc càng lớn, rõ ràng là rất khen ngợi cô. Trong quá trình chuẩn bị cô đã dốc hết mọi tâm huyết, vào giờ khắc này, xem như đã có thành quả.

Nghiêm Sâm đưa micro cho cô. “Nói mấy câu với mọi người đi.”

Cô đang cầm micro, quan sát mọi người đang cuồng nhiệt đứng bên dưới sân khấu, mọi câu từ đều nghẹn lại cổ họng, cuối cùng cô chỉ nói được một câu.

“Cảm ơn mọi người!”

Cô không biết nên biểu đạt cảm xúc xúc động này như thế nào, chỉ có thể nói lời cảm ơn, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ cô trong quá trình chuẩn bị, đặc biệt là người đàn ông đang đứng bên cạnh cô.

Là anh, anh đã khích lệ cô dũng cảm tiếp nhận mọi khiêu chiến.

Cô giương mắt, đầy mây mù nhìn anh mỉm cười, tràn đầy tình cảm, khó nói thành lời.

***

“Từ khi nào mà cậu đã trở nên lợi hại như thế chứ?”

Chu Vi Đồng bước xuống sân khấu, Cherry chào đón cô, không thể tin được nhìn cô, vừa ước ao vừa đố ky. “Tớ nhớ trước kia lúc chúng ta muốn thảo luận về thời trang, cậu đều không có hứng thú.”

“Cho nên tớ đã bỏ ra một đoạn thời gian đề bù lại.” Chu Vi Đồng tự giễu nói. “Lúc mới bắt đầu Tổng biên Vương còn mắng tớ, nói tớ không cùng ngôn ngữ với bọn họ, không xứng để nói chuyện với bọn họ.”

“Nhưng cậu bây giờ……….. Bề ngoài thay đổi rất nhiều.” Cherry tỉ mỉ quan sát cô, hơn nữa đặc biệt chú ý tới vòng eo của cô. “Cậu dường như hơi ốm?”

“Do tớ chọn trang phục phù hợp thôi……, cũng không có ốm đi bao nhiêu.” Chu Vi Đồng nhàn nhạt cười.

Cherry chăm chú nhìn thấy nụ cười đầy tự tin của cô, hồi lâu, giương tiếng nói. “Cậu đã thay đổi, Vi Đồng, trở nên rất chói sáng.”

“Rất chói sáng sao?”

“Cậu bây giờ rất chói sáng, sáng lấp lánh, đối với trước kia không giống nhau.”

Chu Vi Đồng kinh ngạc bạn học cấp ba tán thưởng, trong lòng níu chặt lại.

Kể từ ngày tốt nghiệp, sau khi cùng với ba người bạn cấp ba chọn đi trên những con đường khác nhau, cô dần dần cảm giác mình cùng với các bạn rời đi càng lúc càng xa, những lúc ‘thục nữ sinh tử đấu’ tụ tập, càng lúc cảm thấy rất tự ti.

Các bạn cô ai cũng thành công, nếu không có sự nghiệp sáng chói thì gia đình cũng hòa thuận vui vẻ, các bạn cô xinh đẹp chói sáng như thiên nga. Mà cô, chỉ là một vịt con xấu xí, chỉ có thể trốn trong bóng tối tự thấy xót xa.

Không ngờ, cũng có ngày vịt con xấu xí trở nên thật xinh đẹp……………

“Cái gì đã khiến cậu thay đổi?” Cherry tò mò hỏi.

Là cái gì đây?

Cô chần chừ, vấn đề này quá phức tạp, cũng quá đơn giản, cô nhất thời không biết phải nên giải thích như thế nào.

“Tớ………..”

“Cherry, thì ra cô ở nơi này!” Một giọng nói vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện của hai cô.

Chu Vi Đồng nhìn qua người mới đến, là một phụ nữ trung niên, vóc dáng hơi mập. Toàn thân đeo các loại châu báu quý giá, rất đắt tiền.

“Mấy cái này, cô cầm giúp tôi.” Người phụ nữ trung niên ném mấy cái túi qua cho Cherry, xem ra là các chiến lợi phẩm mua được trong buổi đấu giá. “Còn nữa, tôi muốn đi spa, cô gọi tài xế lái xe tới đón tôi. Buổi tối tôi muốn cùng ông xã ăn món Pháp, cô giúp tôi đặt chỗ.” Bà ấy cường thế phân phó, giọng nói không cho cự tuyệt, thấy phục vụ đi qua liền cầm một ly sâm banh, uống một hớp, lại trách cứ trừng mắt với Cherry một cái.

“Lần trước tôi giới thiệu Ben cho cô, tại cô khi trở về cô không nhận điện thoạicủa người ta? Cậu ta rất tức giận, nói cô không có lễ phép!”

“Bởi vì tôi nghĩ tôi cùng anh ta không thích hợp……….”

“Người ta chịu hẹn cô, là đã cho cô mặt mũi! Cô cũng không nghĩ, bản thân chỉ là một cố vấn pháp luật, tuy khách sạn nhà Ben hơi nhỏ, nhưng cậu ta cũng là người có tiền. Cô phải làm cho cậu ta vui, muốn cậu ta mua cho vài căn nhà cũng không thành vấn đề.”

“Nhưng…………”

“Tóm lại, trả lời điện thoại người ta nhanh lên một chút!” Người phụ nữ không cho Cherry có cơ hội giải thích, cầm ly sâm banh vừa uống được một nửa nhét vào trong tay cô, không ngờ vô ý hắt lên người cô.

“Này, bác gái này làm sao lại………..” Chu Vi Đồng đứng một bên nhịn không được, định thay bạn tốt mình ra mặt.

Cherry vội vàng hướng cô lắc đầu một cái, ý bảo cô chớ nhiều lời. “Vi Đồng, theo tớ vào phòng hóa trang.”

Hai cô gái đi tới phòng hóa trang hoa lệ, Cherry để những túi giấy lớn nhỏ trên chiếc giường quý phi, rảnh tay, bắt đầu lấy nước làm sạch vết sâm banh dính trước ngực áo.

Chu Vi Đồng đau lòng giúp một tay. “Cherry, người phụ nữ kia là ai? Sao lại đối xử với cậu như vậy?”

“Là Tổng giám đốc phu nhân của tớ đấy.”

“Nhưng cậu là cố vấn pháp luật, không phải là thư ký của Tổng giám đốc, sao lại cùng bà ấy đến xem diễn thời trang, còn phải giúp bà ta xử lý những chuyện vụn vặt kia?”

“Bởi vì tớ vào làm được là do Tổng giám đốc phỏng vấn, gần đây các phe phái trong công ty tớ tranh đấu rất khốc liệt, tớ không thể không chọn đứng về một bên.”

Vì vậy, cô cho rằng có thể tự giữ được chức vụ của mình, cô mới không phải liên đới đi lấy lòng Tổng giám đốc phu nhân?

Chu Vi Đồng không đành lòng đưa mắt nhìn bạn tốt, vì vậy cậu ấy phải chịu sự sỉ nhục, vẻ mặt không thay đổi, hình như đã tập thành thói quen. “Loại chuyện này…… Thường gặp sao?”

Cherry nghe hỏi, giễu cợt đôi môi. “Cậu cho rằng tồn tại ở nơi làm việc dễ dàng lắm sao?”

Là không dễ dàng, tim Chu Vi Đồng đập mạnh và loạn nhịp. Nhưng cô vẫn không nghĩ đến cô vẫn khâm phục nhóm bạn tốt, ở ngoài sáng rất rực rỡ nhưng bên trong cũng giấu diếm những việc chua xót khó có thể nói thành lời.

Cherry thoáng nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của cô, nụ cười yếu ớt. “Ở thời điểm cậu chói sáng vinh quang nhất, nhìn thấy cậu vẫn yêu thích và ngưỡng mộ bạn học đã sa sút như vậy, nói thật, cậu cảm thấy vui vẻ không?”

Cô chấn động, vội vàng lắc đầu. “Tớ không có.”

“Thật không?” Cherry không tin, tự bỏ đá xuống giếng là người có thói hư tật xấu.

“Tớ thật sự không nghĩ như vậy.” Chu Vi Đồng cuống quít giải thích. “Tớ chỉ đột nhiên cảm thấy……… Tớ thật sự không hiểu cậu.”

“Thật sao?” Cherry nhìn thật lâu đôi mắt trong suốt của Chu Vi Đồng, ở nơi này, không tìm ra một tia ác ý, chỉ đơn thuần là hoang mang. “Được rồi, tớ tin tưởng cậu.” Cô chán nản cười khổ.

“Nếu hôm nay đã bị cậu trông thấy, tớ cũng không giấu nữa. Thật ra không chỉ có tớ, Liz, Rebecca cũng có những nổi khổ riêng. Ông xã Liz ở Đại Lục nuôi dưỡng vợ nhỏ, gần đây Rebecca mới chia tay bạn trai. Bởi vì cậu ấy phát hiện ra người đàn ông kia chỉ yêu tiền của cậu ấy.”

“Tại sao tớ đều không biết những việc này?” Chu Vi Đồng sững sờ nói nhỏ.

“Bởi vì cậu chưa bao giờ hỏi.” Cherry thở dài.

Bởi vì cô không hỏi, cho nên bọn họ mới không nói.

Bởi vì từ trước đến giờ cô chỉ thấy bản thân mình hèn mọn, lại không để ý đến những khó khăn của bạn bè.

Cô vẫn cho là bạn bè luôn xem thường cô, thật ra thì chính cô đã tự xây nên tuyến phòng vệ, tự cách ly, cự tuyệt bạn bè đến gần.

“Thật xin lỗi.” Vừa nghĩ đến đây, Chu Vi Đồng không khỏi cảm thấy hối hận, thì ra những năm gần đây chính cô đã giẫm đạp tình bằng hữu này.

“Tớ thật sự xin lỗi cậu……….” Cô ôm Cherry, suy nghĩ trong lòng cảm thấy rất chua xót.

“Cậu cho rằng là chúng tớ cố ý lạnh nhạt cậu, đúng không?” Cherry khàn giọng hỏi.

“Tớ thừa nhận, có đôi khi chúng tớ đối với cậu rất lạnh nhạt, chỉ là chúng tớ không biết nói điều gì tốt cho cậu biết.”

“Tớ hiểu rất rõ, hiện tại tớ đã hiểu.” Chu Vi Đồng nghẹn ngào, hốc mắt đỏ hoe. Tình bạn là từ hai phía, cô không có mở nội tâm ra, sao lại có thể mong đợi người khác bước tới?

“Tớ là……. Các cậu biết, tớ cảm thấy đứng trước mặt các cậu rất là tự ti.”

“Tự ti cái gì? Đứa ngốc!” Cherry gõ đầu cô. “Cậu có nghĩ rằng, chúng tớ giỏi giang hơn cậu bao nhiêu không? Cùng lắm là chỉ kiếm hơn cậu một chút tiền thôi.”

“Đúng ha, tớ thế nào lại ngốc như thế chứ.” Chu Vi Đồng hối hận lau nước mắt. “Cậu nói đúng, là tớ ngu ngốc.”

Cô tự trách, đôi mắt sáng rực rỡ.

Cherry cười nhìn cô. “Tớ không nhìn nhầm, Vi Đồng, cậu thay đổi rất nhiều……. Rốt cuộc là ai đã khiến cho cậu thay đổi?”

***

Là ai đã thay đổi cô?

Là ai đã giúp cô đả thông tư tưởng, thay đổi bản thân, xác định bản thân, khẳng định chính mình?

Cô không để tâm về vấn đề trang phục của bản thân, không phải vì cô tự tin, mà vì cô quá tự ti.

Cô chăm chỉ làm việc, không phải cô xem trọng công việc này, chỉ là cô muốn sống qua ngày. Có lẽ cô không hề có lỗi với chính bản thân, nhưng cô có lỗi với công ty, có lỗi với những người đã làm việc cùng với cô.

Trước tiên cô phải dùng chính bản thân mình, mới có thể nói đến người khác, nếu không thì cô và những người khác sẽ luôn bất đồng ngôn ngữ.

Là anh.

Khởi nguồn tất cả mọi việc là anh, là anh dùng những ngôn từ hà khắc để ép cô từ trong kén do chính bản thân tạo ra mà bò ra ngoài, đối mặt với thực tế.

Nhưng anh, không chỉ có hà khắc, anh cũng hướng dẫn cô, dạy cô làm thế nào để cô và những người khác không còn bất đồng ngôn ngữ. Anh cho cô cơ hội, dẫn cô đi công tác tại Nhật Bản, khai thác triệt để tầm nhìn của cô.

Cho đến hôm nay cô vẫn còn nhớ, khi giao cho cô thiết kế phần kế hoạch này tại Nhật Bản thì cô đã cảm giác được rất có thành tựu.

Cuộc sống của cô sắp trở nên khô héo, nhưng sau khi gặp anh, mới xuất hiện làn gió trong lành, tràn đầy sức sống.

Là Nghiêm Sâm đã thay đổi cô.

Nghĩ đến đây, Chu Vi Đồng cảm thấy phấn khởi, trái tim cảm xúc trào dâng, toàn thân phát ra niềm vui sướng. Cô muốn lập tức nhìn thấy anh, muốn bước đến trước mặt anh, cô ngưỡng mộ anh, hâm mộ anh, cười với anh, làm nũng với anh.

Cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, có rất nhiều tâm sự muốn chia sẻ với anh, chỉ cần được ở bên cạnh anh, chính là hạnh phúc vui vẻ nhất!

Cảm thấy rất nhớ anh………..

Sau khi tiễn bạn thân rời đi, một mình Chu Vi Đồng đi xuyên qua đám đông ở hội trường, rất nhiều người nhận ra cô là công thần của show diễn thời trang này, hướng cô chào hỏi chúc mừng, nhưng cô không yên lòng, chỉ lễ phép cười và mau chóng rời đi.

Rốt cuộc, cô cũng nhìn thấy anh, đang đứng bên cạnh cửa sổ nói chuyện với Tổng biên Vương.

Cô vui vẻ vẫy tay về phía anh, anh không nhìn thấy, cô nói lời xin lỗi với người bên cạnh, cố gắng bước tới bên cạnh anh.

Bỗng nhiên có một cánh tay kéo cô lại.

Cô ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, nhìn thấy một người đàn ông xa lạ. “Anh là ai? Có việc gì sao?”

Người đàn ông không nói, dùng nét mặt kinh hãi rung động nhìn cô chằm chằm, rất lâu vẫn không hoàn hồn lại.

Cô bị dọa sợ, hoảng hốt giãy giụa. “Tiên sinh, mời anh buông tôi ra.”

Nhưng người đàn ông lại không chịu buông ra, ngược lại còn nắm cánh tay cô chặt hơn, giống như sợ khi buông tay, cô sẽ thoát ra khỏi thế giới của mình.

“Tiết Xán Tâm………….. Là em sao?”