Một nhân viên phục vụ đi vào kính cẩn đưa đồ ăn đến, họ bất ngờ.
- Chúng tôi không gọi thêm đồ ăn mà?
- Dạ đây là quà mừng cho cô Phương, ông chủ nhà hàng bảo vậy ạ.
Dung Ân và Trần Phương ngạc nhiên, cánh cửa mả ra Mạc Thần đi vào nhìn họ trong cán phòng Dung Ân ngạc nhiên không kém.
Ồ hóa ra là anh Thần lâu ngày không gặp.
Trần Phương đứng dậy chào hỏi.
Dù gì cũng là người yêu của bạn thân tôi cũng nên đến chào hỏi.
Hắn nhìn sang Đằng Phong và quét qua Phong Vũ, ánh mắt dừng ở Dung Ân hóa ra nay cô mua chiếc váy này.
Anh Thần ngồi đi. Khô g nghĩ nay có thể gặp mặt anh ở đây. Em nghe anh Phong kể nhiều về anh rồi.
Kể gì vậy?
À thì là đẹp trai, ga lăng.
Mạc Thần nhìn bạn mình rồi cười khẩy, hóa ra trong mắt bạn tôi tôi là người như vậy. Đằng Phong và Mạc Thân dù chơi thân với nhau nhưng chưa giờ khen đối phương có vẻ cô bạn gái này cũng biết cách tạo cuộc nói chuyện.
Mọi người nói chuyện tôi đi rửa tay.
Ừ.
Phong Vũ cất lời ánh mắt dõi theo Dung Ân đó là điều mà Mạc Thần bắt gặp.
Mời anh Thần ly này!
Trầm Phương nâng ly lên, Phong cầm lấy.
Để anh uống, em uống út thôi! Tối còn lái xe đưa anh về.
Ồ hóa ra hai bạn trẻ đã sống chung một nhà.
Mạc Thần cười cười nhìn hai người họ.
Không phải.
Trần Phương phản pháo.
Em còn định tìm một căn hộ ở ngoại ô để ở cạnh với Dung Ân anh thấy sao Phong?
Anh thấy em nên ở cạnh anh!
Anh say rồi hả?
Hóa ra Dung Ân định mua căn hộ ở ngoại ô Thành phố sao thế mà tôi không biết tí về nhà phải hỏi cho ra lẽ mới được.
Câu nói như không phải buột miệng mà cũng như là công khai của Mạc Thần làm Trần Phương đứng hình. Phong Vũ ngồi trên bàn ăn mà yên lặng cầm ly rượu nhìn Mạc Thần. Mạc Thần nhìn vào mắt anh.
Sao anh lại về nhà hỏi Ân Ân,đừng nói là hai người, nực cười...
Trần Phương cười như không tin mình đang nghe cái gì vừa được nghe.
Anh Vũ anh biết chuyện này không? Anh Phong?
Hai người đàn ông im lặng.
Không phải anh Vũ đây tò mò sao, tôi nói luôn Dung Ân đang sống với tôi.
Điên rồi, Dung Ân sẽ không làm như vậy đi ở với người căm ghét bố mẹ mình.
Căm ghét hay không chưa đến lượt em nói.
Mạc Thần nhìn Tràm Phương, Đằng Phong thở dài.
Thôi thôi cậu về đi.
Mạc Thần đi ra khỏi hành lang nhà hàng thì nghe mấy đám đàn ông nói chuyện.
Vừa nãy thấy gì không là Dung Ân đó ngoài đời xinh đẹp không tì vết, chưa bao giờ thấy cô ta ăn mặc gợi cảm như vậy lúc nãy toii thấy cô ta mà hứng lên được đó.
Gì mà đến độ như vậy. Phụ nữ cởi đồ ra tôi mới hứng được.
Haha thế cậu chưa gặp phụ nữ không cần làm gì mà vẫn làm mình hứng.
Mạc Thần nghe x9ng ray siết thành nắm đấm quay lại nhìn hai tên đàn ông say khướt nhìn mặt mũi có biết.
Mạc Thần sải bước đi xuống chuẩn bị về vào trong xe bắn gọi cho cô.
30 phút nữa có mặt ở Biệt thự!
Dung Ân nghe xong cũng không đáp lại nhưng người bên đầu dây cũng biết cô đang nghe lời anh nói. Cô đi vào phòng ăn đón nhận ánh mắt của Trần Phương.
Cậu giải thích đi, tại sao lại ở chung với Mạc Thần?
Dung Ân ngỡ ngàng vì hắn đi nói ra chuyện đó. Cô không biết nên nói sao với cô bạn mình. Phong Vũ cũng bất lực nhìn cô chủ có Đằng Phong biết nhưng anh cũng không nói chủ có hắn tự nhiên nay đến đây. Tại sao hắn lại nói ra như vậy.
Nay ngày vui mà tí đi tăng 2 nữa.
Cậu có bị sao không cậu ở bên anh ta để làm gì, yêu anh ta hả?
Trần Phương giận giữ nhìn cô.
Lúc cậu xảy ra chuyện anh ta tỏ thái độ như nào, cậu ở cạnh anh ta với tư cách gì?
Tớ sẽ giải thích sau giờ tớ cần đi có việc.
Việc gì về gầu hạ anh ta à?
Dung Ân đứng hình như nói trúng tim đen nhưng cô không nghĩ bạn mòn nói ra câu này với mình, Vũ nhìn Trần Phương.
Em say rồi anh đưa em về
Đằng Phong đỡ Phương dậy.
Dung Ân mắt đỏ hoe.
Có thời gian tớ sẽ nói hết với cậu, nói xong đi luôn.
Để anh đưa em về.
Vũ đứng dậy nhìn cô.
Em tự bắt taxi về, cô né tránh ánh mắt anh cô thấy bản thân thật xấu hổ.