Nếu Một Ngày Không Còn Yêu

Chương 40: Tất cả những thứ của em đều phải thuộc về tôi




Hai người ở trước cửa nhà ôm hôn một lúc lâu, Tần Thanh Tiêu gần như không có ý định buông tha cho Khương Ý, đôi môi của cô bị anh mút nhiều đến nỗi hơi sưng lên, cuối cùng không chịu nổi mà đẩy nhẹ anh ra:

“Đừng hôn nữa, anh không phải có việc cần giải quyết à?”

“Đi trễ chút cũng không sao.”

Người đàn ông vừa nói vừa siết chặt lấy eo cô, còn nuốt nước bọt, dặn dò:

“Buổi tối làm xong việc tôi sẽ gọi cho em.”

“Cho tôi nghỉ một chút được không? Tôi muốn qua thăm mẹ.”

Dục vọng của Tần Thanh Tiêu cực kỳ cao, Khương Ý thử tính một chút, so với bất kỳ người đàn ông nào đều cao hơn rất nhiều. Trung bình thì chỉ ba đến bốn lần một tuần là quá đủ, anh thì liên tục muốn làm chuyện đó, không sợ tinh nhẫn nhân vong à?

Thấy cô hơi e dè, Tần Thanh Tiêu cũng không ép buộc:

“Ừ, vậy ngày mốt gặp.”

Hai người tách nhau ra, Tần Thanh Tiêu đi trước, Khương Ý ở lại nhà anh, dùng nguyên liệu còn trong tủ lạnh làm chút đồ ăn thanh đạm rồi mang tới bệnh viện.

Điều khiến cô không thể ngờ được là, tại đây, cô gặp lại Hoàng Cảnh Hiên.

“Anh đến làm gì?” Giọng Khương Ý trầm xuống, có vẻ không hoan nghênh hắn.

“Anh qua thăm mẹ.” Hoàng Cảnh Hiên hơi bất ngờ: “Em không đi làm sao?”

“Hôm nay tôi thấy không khỏe nên nghỉ.”

Khương Ý cầm theo túi đồ ăn nóng hổi đi tới, đặt chúng lên bàn, thấy cô, mẹ chỉ cười gượng hai tiếng. Có vẻ đây không phải lần đầu Hoàng Cảnh Hiên tới, nhưng bà lại giấu cô, không nói cho cô biết.

“Cảnh Hiên đã giải thích mọi chuyện với mẹ rồi, thật ra…”

“Mẹ.” Thấy bà định nói tốt cho hắn, Khương Ý lắc đầu: “Chuyện cũ rồi, đừng nhắc nữa.”

Bây giờ cô rất mệt mỏi, không quan tâm Hoàng Cảnh Hiên muốn gì, định làm gì, cô chỉ mong cuộc sống của hai mẹ con sau này đừng dính líu đến đàn ông.

Khương Ý kéo ghế ngồi xuống, từ đầu đến cuối chưa từng nhìn Hoàng Cảnh Hiên quá năm giây, giống như hắn không tồn tại.

Người đàn ông hơi ngượng ngùng trước tình cảnh này nên đứng lên, khẽ nói:

“Vậy mẹ chú ý giữ gìn sức khỏe, con về trước, hôm phẫu thuật con sẽ đến.”

“Ừ, con đi đi, đi đường cẩn thận chút.” Lâm Ngọc Nghi nhẹ nhàng gật đầu.

Khóe môi Khương Ý hơi nhúc nhích, cuối cùng không nói gì.

Chờ cửa phòng đóng lại, cô mới sa sầm mặt:

“Mẹ quên mất lý do con và Cảnh Hiên ly hôn rồi sao?”

“Không đâu, hình như là có hiểu lầm gì đó thật, mẹ cảm thấy nó rất đáng thương.”

Nếu vừa rồi Khương Ý chịu nhìn mặt hắn, cô sẽ nhìn thấy đôi mắt trước đây sáng ngời tràn đầy tự tin và cao ngạo của hắn đã biến thành một đôi mắt u ám, quầng thâm mắt cũng rất đậm. Thời gian này Hoàng Cảnh Hiên sống không tốt lắm, thường xuyên phải dùng tới thuốc ngủ để có thể vào giấc.

Khương Ý hít sâu một hơi:

“Ly hôn rồi, cũng không còn liên quan gì tới nhau nữa. Anh ta muốn thăm mẹ thì kệ anh ta, nhưng đừng nghĩ ở trước mặt con lượn lờ, bày ra vẻ khổ sở thì con sẽ suy nghĩ lại.”

Một ly nước đã đổ xuống đất làm sao có thể uống được nữa? Tấm gương đã vỡ, có dán thế nào cũng xuất hiện vết nứt.



Trong lúc Tần Thanh Tiêu đang làm việc, màn hình điện thoại hiển thị một tin nhắn từ thám tử.

“Hôm nay cô Khương đến bệnh viện có chạm mặt chồng cũ, cụ thể họ nói gì tôi không biết được, nhưng lúc cô ấy ra ngoài trông không vui lắm.”

Hai đầu chân mày của Tần Thanh Tiêu chau lại, anh lập tức lướt điện thoại gọi cho Khương Ý.

“Em đang ở đâu?”

“Khách sạn.”

“Làm gì?”

“Nằm nghỉ thôi, chính anh xin cho tôi nghỉ việc mà còn hỏi cái gì lạ vậy?”

“Vừa rồi em gặp ai?”

“...”

Khi Tần Thanh Tiêu hỏi câu này, giác quan thứ sáu của Khương Ý bỗng nhiên hoạt động mạnh, mí mắt phải giật liên hồi:

“Anh theo dõi tôi phải không?”

“Em thông minh như vậy làm gì? Đàn ông không thích phụ nữ quá mức thông minh đâu.” Tần Thanh Tiêu đứng ở bên ngoài trời, kẹp lấy một điếu thuốc trên tay đưa lên môi, rít hai hơi rồi mới nói: “Tôi đã dặn em thế nào? Hay em cảm thấy tôi đối xử với em quá nhẹ nhàng nên em không sợ tôi nữa?”

“Cảnh Hiên đến thăm mẹ tôi nên vô tình gặp, nếu hôm nay tôi đi làm thì vốn không thể chạm mặt hắn. Tần tiên sinh, anh chính là người đã tạo cơ hội cho tôi và chồng cũ gặp nhau đấy, có biết không?”

Mỗi lần tức giận cô thường gọi Tần Thanh Tiêu là Tần tiên sinh, anh nheo mắt, trong con ngươi sâu thẳm hiện ra một chút lửa:

“Em và hắn nói cái gì?”

“Không nói gì cả.” Khương Ý gằn giọng: “Anh cho người theo dõi sát sao hành tung của tôi là hơi quá đáng rồi đó, có biết như vậy rất đáng sợ không?”

Trước kia cô cũng từng cảm thấy rùng mình khi đối mặt với Tần Thanh Tiêu, chính là cảm giác bây giờ. Anh luôn âm thầm kiểm soát các mối quan hệ xung quanh cô, những việc mà cô sẽ làm, như vậy khác gì biến thái chứ?

“Dục vọng chiếm hữu và dục vọng hoan ái của anh đều cao một cách biến thái, anh như vậy, tôi cảm thấy không thoải mái.”

Người đàn ông không đáp lời cô mà chậm rãi hút thuốc, chỉ khi tâm trạng anh tệ đi, anh mới tìm tới thứ này mà thôi.

Tần Thanh Tiêu suy nghĩ khá lâu.

Hồi sau anh mới lên tiếng, giọng đều đều:

“Khương Ý, lần này xem như tôi tin tưởng em. Nhưng nếu còn lần sau, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu. Bây giờ em là người phụ nữ của tôi, chỉ có thể thuộc về tôi mà thôi.”

Khương Ý bật cười vì mức độ vô lí của anh:

“Ha ha, nghĩa là tôi làm gì cũng cần được cho phép hay sao?”

Không ngờ được, lúc ấy Tần Thanh Tiêu lại bật ra hai chữ:

“Đúng vậy.”

“Anh…”

“Trong một năm này, tôi muốn tất cả những thứ của em đều phải thuộc về tôi, cả thể xác lẫn tinh thần. Khương Ý, em có làm được không? Tôi thật sự đã rất nhân nhượng với em rồi đấy.”

Hơi thở trên người Tần Thanh Tiêu trở nên vô cùng nguy hiểm.