Nếu Một Ngày Không Còn Yêu

Chương 39: Món quà đầu tiên




Lúc Khương Ý cứ ngỡ mình sẽ tiếp tục bị người đàn ông này đè ra làm chút chuyện khó nói nào đó, anh lại dừng tay, chỉ lẳng lặng ôm cô ngâm mình trong bồn tắm.

Cả quá trình này cô không dám thở mạnh, tim cũng đập rất nhanh.

Sau khi hai người tẩy rửa xong thì gọi đồ ăn bên ngoài về, lúc chờ cơm, Khương Ý bỗng nhiên nhận được một cuộc gọi từ chị trưởng phòng. Cô đi vào trong góc, nhỏ giọng hỏi:

“Sao vậy chị?”

Cô còn tưởng là vì chuyện hôm nay cô nghỉ đột xuất nên bị gọi, nhưng hóa ra không phải.

“Em có đứa em gái nào tên Khương Di hửm?”

“A? Cũng… có thể nói là em gái… Sao chị biết vậy ạ?”

Chân mày Khương Ý nhíu lại.

“Hôm nay có một thực tập sinh mới đến công ty, tên Khương Di, cô ta hình như biết em đang làm ở chỗ này.”

“Không thể nào, Khương Di vẫn còn đang học năm hai mà.”

“Cái này thì chị nghe phong thanh đâu đó là nhờ ô dù, cũng tò mò có phải em đánh tiếng với… với tổng giám đốc không, nhưng em nói vậy thì chắc chị đoán sai rồi.”

“Khương Di là em gái cùng cha khác mẹ của em, không phải chị em ruột hay họ hàng đâu.”

“Sao cơ?” Chị trưởng phòng kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên Khương Ý nói với người khác về chuyện riêng của bản thân, cô đưa tay vuốt trán, cảm thấy sự xuất hiện của Khương Di có chút phiền phức. Nam Thành thiếu gì công ty, sao cứ nhất định chọn trúng nơi cô đang làm việc vậy? Cố tình sao? Nhưng ai chống lưng cho con bé đó?

“Nói tóm lại em không liên quan đến Khương Di đâu ạ.”

“Ừ, chị biết rồi, cảm ơn em.”

“Vâng.”

Lúc Khương Ý tắt điện thoại trở lại ăn cơm, Tần Thanh Tiêu đang cầm một tờ báo tài chính trên tay, không biết anh đang nghĩ gì mà vô cùng chuyên chú.

Thấy cô, anh đặt tờ báo xuống rồi nói:

“Ăn xong tôi phải ra ngoài, em có thể về khách sạn hoặc ở lại đây cũng được.”

“Ừm.”

Hai người đã ăn cơm cùng nhau vài lần nhưng bây giờ Khương Ý vẫn có cảm giác hơi ngượng ngùng, là vì chuyện tối qua, cả sáng nay nữa.

Cô hơi ngẩng đầu lên, không khỏi cảm thán. Tần Thanh Tiêu mặc trên người một bộ vest màu đen đơn giản, từng đường kim mũi chỉ đều rất tinh tế, ngay cả cúc áo ở cổ tay cũng thật đẹp.

Anh bỗng nhiên nói:

“Em uống thuốc tránh thai hàng ngày đi.”

“Sao cơ?”

“Sau này tần suất sẽ cao hơn, nếu em sợ dính bầu thì dùng biện pháp này là tốt nhau.”

“Được, lát nữa trở về tôi sẽ ghé mua.” Khương Ý biết anh không thích dùng bao nên cũng chỉ có thể chấp nhận, đây là cách tốt nhất hiện tại rồi.

Cô im lặng dùng bữa mà không thèm quan tâm gì đến anh khiến trong lòng anh hơi ngứa ngáy:

“Không hỏi tôi đi đâu sao?”

“Công việc quan trọng mà.” Khương Ý cười cười. “Anh làm gì thì làm, tôi sẽ không quản đâu. Chẳng phải đàn ông thích nhất kiểu phụ nữ hiểu chuyện như vậy?”

“...”

Bình thường sao không thấy cô hiểu chuyện? Anh nói một câu cô cãi chem chẻm vài câu mà?

Đúng thật là một người phụ nữ vô tâm, cô chỉ đang hoàn thành nhiệm vụ trong hợp đồng, ngoài ra không tồn tại bất kỳ chút tâm tư nào khác. Lẽ ra Tần Thanh Tiêu phải vui vẻ trước việc ấy, bởi vì chính anh ban đầu cũng tiếp cận cô bởi khuôn mặt cô, anh chỉ đang tìm chút an ủi từ cơ thể cô mà thôi.

Thế nhưng… việc bị người ta hoàn toàn phớt lờ như vậy có chút khó chịu.

Không, rất khó chịu mới đúng!

Tần Thanh Tiêu ngồi đối diện nhìn cô, thấy cô chậm rãi dọn dẹp mọi thứ trên bàn thì khẽ thở ra một hơi. Anh mong đợi gì từ cô chứ?

Trước khi ra khỏi nhà, Tần Thanh Tiêu bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì, xoay người đi vào phòng rồi lên tiếng gọi cô:

“Khương Ý, em vào đây một lát.”

Khương Ý tay cầm áo khoác, chậm rãi đẩy cửa bước vào.

Trên tay Tần Thanh Tiêu cầm một sợi dây đeo tay làm từ bạch kim, trông kiểu dáng tinh xảo và thanh mảnh kia, cô biết đó là quà cho mình.

“Giơ tay ra.”

Khương Ý nghe anh nói thì ngoan ngoãn chìa tay trái ra trước mặt anh, người đàn ông cúi đầu, những ngón tay thon dài lướt qua da thịt cô.

Sợi dây đeo tay này được làm từ bạch kim, lúc chạm vào da thịt có chút mát mát, nhìn kỹ hơn thì còn đính cả kim cương. Trái tim Khương Ý đập như điên, vô thức rụt tay về.

Tần Thanh Tiêu giữ chặt tay cô rồi nói:

“Cổ tay em gầy quá, ăn nhiều hơn đi. Thứ này tặng em làm quà kỷ niệm, nhớ giữ cẩn thận một chút, không được làm mất.”

“Anh mua khi nào vậy?”

Tần Thanh Tiêu nghe cô hỏi nhưng không đáp, Khương Ý liền đoán thứ này vốn có trong nhà anh chứ không phải chuẩn bị riêng cho cô.

“Nếu tôi làm mất thì sao?” Cô vô thức hỏi.

“Không được phép đánh rơi nó.” Tần Thanh Tiêu nghiêm túc nói với cô. “Tôi nhất định sẽ phạt em rất nặng đấy.”

Khương Ý định hỏi đây là thứ anh định tặng cho bạn gái cũ hay là của bạn gái cũ để lại, nhưng mà nghĩ cũng chẳng để làm gì, vì vậy cô im lặng nhận lấy.

Cô mặc áo khoác vào rồi nói:

“Cảm ơn vì món quà.”

Trong giọng của cô chẳng mang theo chút cảm kích nào.

“Em không có quà cho tôi sao?” Tần Thanh Tiêu đưa tay chặn ở cửa, giữ cô lại trong phòng.

Khương Ý liếc anh một cái, bỗng nhiên kiễng mũi chân hôn lên khuôn mặt tuấn tú của anh cái chụt.

“Tặng anh một nụ hôn làm quà kỷ niệm, như vậy được chưa?”

“Không được, không công bằng.” Nói rồi, Tần Thanh Tiêu siết chặt eo cô, cúi đầu hôn sâu vào, đầu lưỡi vươn ra quấn lấy lưỡi cô, vừa hôn vừa mút một hồi lâu. “Ít ra cũng phải thế này.”