Nếu Một Ngày Không Còn Yêu

Chương 35: Anh mau đeo bao vào (h)




Sau khi dọn dẹp xong, hai người ngồi trên sofa nói chuyện để tiêu “cơm” trước lúc vận động. Bàn tay Khương Ý lạnh toát, cô không dám nhìn thẳng vào người đàn ông bên cạnh. Đã lâu lắm rồi cô mới có cảm giác tim đập nhanh đến nỗi khó thở như thế này, vừa căng thẳng vừa hồi hộp.

Tay của Tần Thanh Tiêu nhẹ nhàng chạm vào eo cô, kéo cô gần sát lại rồi hỏi:

“Sợ tôi ăn thịt em à? Em đang run này.”

“Không có.” Khương Ý cũng chẳng phải đứa trẻ, cái gì cần biết cô vẫn biết.

Hai người lẳng lặng tựa vào nhau, nhiệt độ từ bàn tay của Tần Thanh Tiêu giống như ngày càng tăng lên, anh lần mò vào trong áo của cô.

“Một tuần rồi không gặp, có vẻ nó rất nhớ tôi? Mới chạm vào em nó đã căng như vậy.”

Bàn tay tìm được điểm nhỏ trước ngực cô mà trêu đùa, Khương Ý cắn chặt môi không dám hé miệng, rất sợ bản thân lại vô thức kêu ra tiếng như lần trước, như vậy sẽ rất xấu hổ.

Người đàn ông sờ nắn ngực cô một cách từ tốn và chậm rãi, sau đó bỗng nhiên nghiêng người ép cô nằm xuống sofa, cơ thể săn chắc cũng đè lên trên cô.

Khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, Khương Ý ngẩn người nhìn anh. Cô không biết hóa ra một người có thể đẹp như vậy, làn da căng bóng, không có lấy chút khuyết điểm nào, đôi mắt tĩnh lặng như nước hồ mùa thu, đẹp làm nao lòng người.

Nhìn thấy vết rách bên môi Khương Ý, động tác của Tần Thanh Tiêu vô thức trở nên dịu dàng, anh cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào cánh môi hồng nhuận của cô. Mùi hương của người phụ nữ này ngọt mà không ngấy, giống như một loại sữa cao cấp vậy.

“Ưm…” Khương Ý nhắm tịt mắt lại, theo bản năng vòng tay qua cổ người đàn ông.

Càng hôn, Tần Thanh Tiêu càng muốn chìm đắm vào trong sự ngọt ngào của cô.

Tay của anh di chuyển khắp trên cơ thể mịn màng, quần áo hai người cũng do một tay anh cởi ra, lần lượt rơi xuống sàn nhà.

Từ phía sau nhìn lại chỉ thấy vai và lưng với những thớ cơ bắp săn chắc của Tần Thanh Tiêu, một tay anh chống xuống sofa, tay còn lại đặt giữa hai chân Khương Ý.

Dưới thân cô đã tiết ra rất nhiều mật dịch trơn ướt, đủ để cho thấy, cô không còn quá bài xích anh. Ngón tay anh vòng quanh lối vào vài lần làm toàn thân cô phát run, cô cắn chặt môi không dám nhìn anh, chỉ biết nỗ lực thả lỏng bản thân.

Ngón tay thon dài trượt vào trong lỗ nhỏ một cách dễ dàng, giống như là bôi dầu, không cần dùng sức chút nào.

“Em nhìn xem nó nuốt lấy tay tôi này.” Tần Thanh Tiêu cũng phải nhếch mày cảm thán. “Tôi còn không cần dùng tới thứ đã chuẩn bị.”

“Anh, anh đã chuẩn bị cái gì cơ?” Khương Ý hỏi.

“Dầu bôi trơn.”

Nhưng xem ra không cần, cơ thể cô đã có phản ứng rất tích cực với ngón tay anh.

Móng tay được cắt gọn gàng sạch sẽ, lúc nằm trong cơ thể cô thì nghịch ngợm chạm hết bên này đến bên kia, còn xoay tròn ngày càng nhanh. m thanh lép nhép từ giữa hai chân khiến cho khuôn mặt cô đỏ bừng:

“Đừng, đừng nghịch nữa…”

Tần Thanh Tiêu “hửm” một tiếng, hơi thở nóng ấm phả lên gò má của cô.

“Sao lại không cho tôi nghịch?”

Anh vừa nói vừa tăng thêm một ngón tay cho vào nơi đó, hai ngón tay trực tiếp banh ra, chạm vào điểm mẫn cảm của Khương Ý làm cô cong cả ngón chân lại.

“A…”

Lúc này cô thật sự có cảm giác trống trải muốn được lấp đầy, mặc dù biết như vậy là không tốt, là phóng đãng. Thế nhưng cô… cô lại dần quen với sự thân mật và động chạm của Tần Thanh Tiêu.

“Ưm, Thanh Tiêu, xin anh đừng trêu tôi nữa…” Hai mắt cô ngân ngấn nước, bắp đùi liên tục cọ vào nhau, muốn dùng sức kẹp tay anh lại.

Chỉ là sức lực này còn không bằng một chú mèo nhỏ đang làm nũng, động tác tay của Tần Thanh Tiêu nhanh hơn vài phần, còn cắm sâu hơn lúc trước. Bởi vì ngón tay linh hoạt, gần như mỗi một ngóc ngách bên trong đều bị người đàn ông vuốt ve qua một lần.

“Không, không được đâu…”

Khương Ý thở hổn hển nắm chặt lấy cổ tay anh:

“Thanh, Thanh Tiêu… Đừng…”

Người đàn ông cúi đầu ngậm lấy môi dưới của cô:

“Em có muốn thứ khác to hơn không?”

“Ư…”

Tốc độ ra vào của hai ngón tay đều đều, không những không làm cô đau mà còn nghiền ép khiến cho nơi đó ướt đẫm, thậm chí vài giọt xuân thủy bị tràn ra, chảy xuống sofa.

Lâu rồi không ai chạm vào cơ thể này, cô thật sự… thật sự động tình mất rồi. Hai mắt cô mơ màng, chủ động hé miệng cầu xin anh:

“Cho tôi, làm ơn… cho tôi…”

Tần Thanh Tiêu thấy cô ngoan ngoãn như vậy cũng thỏa mãn phần nào, mỗi lần ở cạnh nhau cô luôn cứng đầu với anh. Chỉ khi ở trên giường, anh mới có thể chiếm thế thượng phong.

Người đàn ông chậm rãi rút ngón tay ra, mật dịch bên trong cơ thể Khương Ý cũng bị kéo theo không ít.

Tần Thanh Tiêu cầm lấy vật cứng đặt trước lối vào, đỉnh đầu căng tròn quẹt tới quẹt lui bên ngoài, cố tình không chịu tiến công.

Khương Ý chờ đến mất kiên nhẫn, vậy mà anh còn liên tục khiêu khích, trêu đùa cô bằng cách di chuyển lên xuống, vật cứng nóng ấm lướt qua lỗ nhỏ vài lần. Lúc cô tưởng rằng anh sẽ đâm vào, anh lại lui về.

Cảm giác hụt hẫng này khiến toàn thân Khương Ý như có kiến bò, vô cùng khó chịu nhưng vẫn cố cắn môi quay đầu đi, không thèm nói thêm lời nào nữa.

Tần Thanh Tiêu phát hiện ra cô cứng đầu hơn cả anh, nơi đó của anh thật ra cũng trướng đau, rất muốn đâm vào trong rồi mạnh mẽ và tàn nhẫn “làm” cô.

“Tôi vào đây.” Tần Thanh Tiêu nắm một bên bắp đùi của cô, đỡ lấy đôi chân thon dài.

Khoảnh khắc ấy, Khương Ý bỗng nhiên nhớ ra cái gì mà hô lên:

“Khoan đã, anh mau đeo bao vào… A!”

Không hề có chút dừng lại, Tần Thanh Tiêu thẳng lưng, ấn mình về phía trước, hung hăng đâm sâu vào hoa huyệt của cô.