Nếu Một Ngày Không Còn Yêu

Chương 34: Đến khi em không xuống giường nổi thì thôi




Trong nhà không có thứ gì để nấu, Khương Ý mở tủ lạnh ra chỉ tìm được vài cái trứng gà và hai quả táo. Cũng đúng thôi, một tuần này Tần Thanh Tiêu đi công tác nên ngoại trừ cô lao công đúng giờ đến quét dọn thì không còn người khác.

Cô quay đầu nhìn người đàn ông:

“Anh đi siêu thị mua chút thịt và rau đi.”

“Tôi?”

“Chẳng lẽ nửa đêm nửa hôm anh còn muốn để một người phụ nữ chân yếu tay mềm như tôi ra ngoài lang thang? Không sợ tôi bị bắt cóc hay sao?”

“Ai dám bắt cóc em?” Tần Thanh Tiêu nheo mắt nhìn khuôn mặt của cô, trông như sư tử mẹ thế kia, ai dám động vào cô chứ?

Khương Ý trợn mắt nhìn anh:

“Nói vậy là ý gì hả?”

Thấy cô không vui, Tần Thanh Tiêu hơi nghiêng đầu né tránh, tay thì thành thật cầm lấy chìa khóa xe. Trên người anh lúc này mặc quần lửng và áo thun đơn giản, trông khác xa so với bình thường, hòa nhã hơn không ít.

“Hay là mua hải sản và ít cà chua nữa, chúng ta làm lẩu ăn?” Mấy hôm này cô cũng chưa được ăn uống đàng hoàng, Tần Thanh Tiêu rất có tiền, chi bằng hưởng ké một chút.

Nhìn ra được ý đồ của cô thông qua ánh mắt đầy mong chờ, Tần Thanh Tiêu nổi hứng trêu chọc:

“Nhưng tôi không thích ăn hải sản, làm sao đây?”

“Lẩu cũng có thể ăn với thịt, anh ăn thịt, tôi ăn hải sản.”

“Đúng là cãi không lại em.”

Tần Thanh Tiêu hơi buồn cười cong môi lên, sau đó mang dép vào, mở cửa đi ra ngoài.

Trong lúc chờ anh, Khương Ý đi ra phòng khách ngồi xem tivi một chút, thấy không có gì thú vị, cô mới đến chỗ bình hoa đặt ở trong góc nhìn thử. Hoa hồng vẫn còn mới, chắc người giúp việc thay cho anh.

Lại gần như vậy cô mới thấy trên bàn có khung ảnh hình chữ nhật cỡ vừa, cúi đầu xuống xem thì phát hiện đây là ảnh chụp của Tần Thanh Tiêu và một người con gái khá xinh xắn đáng yêu.

Trong ảnh, họ mới hai mươi mấy tuổi, người con trai mặc áo sơ mi trắng, cô gái mặc váy hoa màu vàng tươi, trông tràn ngập hương vị thanh xuân. Thấy người con gái kia có khuôn mặt khá giống mình, Khương Ý hơi nhếch lông mày, vô thức cầm bức ảnh lên xem kỹ hơn.

Sau khi ngắm nghía một lát, cô chậm rãi đặt nó về vị trí cũ, Tần Thanh Tiêu cũng đã trở lại với một lượng lớn túi bóng trên tay.

Khương Ý muốn nấu bữa tối thật nhanh nên bắt Tần Thanh Tiêu nhặt và rửa rau. Trên khuôn mặt tuấn mỹ thoáng qua một chút bất đắc dĩ:

“Tôi không làm được đâu.”

“Anh bao nhiêu tuổi rồi còn không biết nhặt rau?”

“Bình thường đều là người giúp việc làm.”

“Chẳng lẽ đến chén anh cũng không biết rửa à?” Khương Ý hãi hùng.

“Cái đó thì biết, nhưng nhà tôi có máy rửa chén.” Vừa nói vừa chỉ vào trong góc.

“Không được, một mình tôi làm rất mệt, hôm nay anh nhất định phải học được cách tự thân vận động.”

Khương Ý đứng ở đó cắt và rửa mực, miệng thì liên tục hướng dẫn cho Tần Thanh Tiêu. Nói là hướng dẫn, thực chất cô chỉ có mắng người thôi.

“Anh không cần nhặt hết lá nó ra như vậy đâu, ôi trời ạ, phần cuống đó già rồi, mau bỏ đi. Sai rồi sai rồi, anh đang dùng kéo để cắt cả nắm đó à?”

Khương Ý nhìn cách anh cắt rau mà tức muốn nổ phổi. Người đàn ông này rốt cuộc từ đâu chui ra? Làm sao mà sống một mình được vậy hả?

Từ trước đến giờ chưa từng có người dám quát vào mặt Tần Thanh Tiêu như thế, vậy mà anh không nổi giận, còn rất bình tĩnh làm theo lời cô.

Chật vật cả tiếng đồng hồ, cuối cùng lẩu cũng đã sôi. Khương Ý dọn chén đũa ra bàn mà muốn rơi nước mắt, hóa ra trên đời thật sự tồn tại những người trưởng thành ngay cả một cọng rau cũng không biết nhặt cơ đấy.

“Anh có biết giặt giũ dọn dẹp gì không vậy?”

Thấy cô nhăn nhó với mình, Tần Thanh Tiêu hắng giọng:

“Tiền nhiều mà, thay vì tự làm thì tôi sẽ thuê người, để dành thời gian xử lý công việc.”

“...”

Được rồi, cô đúng là không hiểu sự đời, không hiểu cuộc sống của người có tiền mà. Thành thật xin lỗi!

Khương Ý buồn bực cho hải sản vào nồi, mùi hương từ sả và hành tím xào lúc nãy vẫn còn vương vấn, cộng thêm nước dùng chua ngọt thơm ngon làm cho cô chảy cả nước miếng.

Trước đây Tần Thanh Tiêu thường ăn một mình, không biết rằng có người ăn lẩu cùng mình lại có cảm giác ấm cúng đến vậy.

Khương Ý cẩn thận bóc vỏ tôm ra, còn chưa kịp cho vào miệng đã thấy ai kia nhìn cô chằm chằm.

“Không phải anh nói không ăn hải sản à?”

“Tôi chỉ không ăn tôm còn vỏ, bóc vỏ rồi thì đương nhiên có thể ăn.”

“Anh như vậy mà còn dám tự nhận là bạn trai tôi?” Khương Ý chịu thua. “Bình thường đều là đàn ông ga lăng bóc vỏ tôm cho người yêu kia mà.”

“Em ga lăng với tôi không được sao?”

Nói mà mắt vẫn nhìn tay Khương Ý, cô bất lực chìa tay ra, đem con tôm đã lột sạch vỏ nhét vào miệng người đàn ông trước mặt.

Cô lầm bầm:

“Ăn đi, ăn rồi nghẹn chết cũng được!”

Tưởng rằng Tần Thanh Tiêu không nghe thấy, nào ngờ anh là cao thủ đọc khẩu hình miệng:

“Em vừa lẩm bẩm trù tôi chết đúng không?”

“Không có.”

“Vậy vừa rồi em mới nói gì?”

“Tôi đang tự hỏi lẩu có hợp khẩu vị của anh không thôi.”

“Thật sao?”

Khi bị ánh mắt thâm thúy của anh nhìn, Khương Ý có hơi chột dạ:

“Thật.”

“Vậy tôi sẽ nói thật, không hợp.”

Vốn dĩ đã đang hơi xấu hổ vì bị anh đọc được nội tâm, bây giờ còn nghe thấy anh chê bai, Khương Ý không vui trừng anh:

“Nấu cho anh ăn mà còn chê à? Không hợp thì đừng ăn nữa.”

“Ha ha…” Tần Thanh Tiêu không kìm nổi, bật cười thành tiếng.

“Anh cười gì chứ?”

“Không có gì.”

Anh phát hiện cách nói chuyện bình thường của anh sẽ dọa cô sợ, nhưng chỉ cần anh trêu cô chút, cô liền thoải mái bật lại anh, không còn cảm giác mất tự nhiên như trước nữa.

“Khương Ý, ăn cơm xong chúng ta nên vận động một chút nhỉ?”

“Hả?” Đôi đũa đang gắp rau của cô chững lại giữa không trung.

“Tôi đã nói gì trước khi đi công tác, em quên rồi sao?”

“Quên, quên rồi…”

“Vậy tôi sẽ nhắc lại một lần cho em nhớ.” Tần Thanh Tiêu nhìn thẳng vào mắt cô, giọng trầm thấp vang lên: “Tôi nói, trở về sẽ làm em đến khi em không xuống giường nổi thì thôi.”