Nếu Anh Mệt Thì Dựa Vào Em

Chương 7: Một Lần Nữa Yêu Anh




Em bây giờ chỉ là một linh hồn lang thang. Em không biết tại sao em chỉ đi theo anh. Nhìn anh ngồi lặng yên trong quán cà phê. Em thấy trái tim mình đau lắm. Em muốn nói với anh:

- Nếu anh mệt có thể dựa vào vai của em!

Em đã cố thử nói với anh rất nhiều lần. Nhưng anh làm sao có thể nghe thấy được lời nói của một con ma chứ.

Nhìn anh cứ cố chấp sống trong quá khứ. Làm em cũng phải đau lòng theo.

Em cứ nghĩ, em đi theo người khác thì anh sẽ bỏ cuộc. Anh sẽ quên em nhanh thôi.

- Anh có biết anh đã hành hạ chính mình hay không? Anh còn dám nói em ngốc. Anh mới là ngốc ấy.

Em không thể để anh tiếp tục như vậy.

Khi một quỷ quan sai xuất hiện, em biết đã đến lúc em phải đi.

Đứng trước cầu Nại Hà, em hứa rằng:

- Nếu có kiếp sau, em sẽ theo đuổi anh!

Khi Mạnh bà đưa cho em một chén nước, em mới bảo với bà ta:

- Bà ơi, bà ở đây bao lâu rồi?

Bà ta trả lời:

- Ta không nhớ rõ nữa. Hình như rất lâu rồi! Trong khi bà ta đang suy nghĩ thì em đã hắt chén nước xuống sông. Rồi giả vờ uống.

Anh hãy chờ em nhé! Thiên Linh, em yêu anh.

* * *



Anh vẫn như xưa, vẫn thích ngủ dưới gốc cây! Khác kiếp trước nha, anh bây giờ có nhiều bạn bè. Có gia đình vui vẻ và hạnh phúc.

Chắc có lẽ kiếp trước, em sống ác quá nên kiếp này em lại cô đơn một mình. Khi em sinh ra, ba mẹ em đã khá già. Em lớn hơn thì ba mẹ lần lượt qua đời.

Em không còn là một nữ thần được người ta hâm mộ nữa. Mà em đang hâm mộ anh đây. Số anh quá tốt nha. Ga tô quá! Em cô đơn lắm luôn nha. Anh thì lại không nhận ra em.

Em chỉ có thể đứng đằng xa nhìn anh vui vẻ với hiện tại. Em buồn lắm. Trái tim đau. Cả người đều cảm thấy rất khó chịu nha. Anh đúng là đồ xấu xa. Dám lăng nhăng hả? Anh không sợ em cắt của anh sao?

Á chết xém tí quên, anh làm gì có mà cắt. Thiên Linh à, anh cứ đợi đó. Nếu em bắt được anh thì anh sống không bằng chết đâu.

Mải suy nghĩ, em không thể thấy được ánh mắt anh vừa nói chuyện vừa quan sát em. Cô bé, em đã trở lại rồi sao? Để xem anh trừng trị em ra sao nha. Haha.

- Băng Nhi, anh nhớ em. Em có nhớ anh không?

* * *

T/ g: Ta mệt với hai người các người lắm luôn. Yêu nhau thì nói đại yêu nhau đi. Hành hạ ta phải suy nghĩ thay hai người các ngươi đúng là hại não quá nha.

Băng Nhi lạnh lùng:

- Ai cần ngươi quan tâm, ta chỉ cần Thiên Linh của ta quan tâm ta mà thôi. Lêu lêu.

Thiên Linh mỹ nữ:

- Ta chỉ quan tâm mỗi Băng Nhi thôi cũng đủ mệt rồi nha.

T/g: Hai người các ngươi thật quá đáng. Ta cầu cho các ngươi sớm xa nhau.

Băng và Linh cùng nói:

- Ngươi nằm mơ đi.

* * *

Băng nhi lấy hết dũng khí tới bắt chuyện với Thiên Linh:

- Cho mình làm quen được không?

Ngại ngùng.

- Không. Thiên Linh lạnh lùng nói.

Băng thầm nghĩ:

- Em đã xuống nước mặt dày rồi mà anh còn không chịu làm bạn với em sao? Huhu.



Băng lại quyết tâm hỏi:

- Nói chuyện xíu được không?

- Không, hình như chúng ta không có quen biết nha.

Băng Nhi thật sự muốn lấy dao chém người ta nha. Ta hận người. Ai ra đây ta sẽ chém cho bớt tủi thân nha. Hic. Hic.

Không được, nếu không nói chuyện thì không thể làm bạn được phải làm sao đây? Đang đau khổ vắt óc suy nghĩ thì trên đầu nghe một giọng nói:

- Tán ta đi. Tán được ta làm người yêu của ngươi!

Em có nghe lầm không? Anh vừa mới nói cái gì nha. Em mở to hai con mắt tròn nhìn anh.

Anh lặp lại:

- Ta rất khó tán nha! Mà chắc không thể tán được ta đâu.

- Được, ta tán ngươi. Ngươi cứ chờ đi.

Thiên Linh nhăn trán:

- Ngươi thật muốn tán ta sao?

- Thật.

- Ta nghĩ chắc ngươi làm không được đâu.

Lòng tự ái của Băng Nhi dâng trào:

- Ta sẽ có cách tán ngươi nha. Nhưng ngươi phải để cho ta tán. Ngươi nói là phải làm nha.

- Ta đã nói cho ngươi tán thì sẽ cho. Nhưng ta là con gái nha.

Băng Nhi tự tin trả lời:

- Ta biết nha.

- Đã biết ta là con gái. Vậy sao đòi tán ta?

Băng cười tươi như hoa:

- Ta thích.

- Tốt, ta chờ ngươi tới tán ta.

- Được, vậy đưa số điện thoại đây.

- Tại sao phải đưa số điện thoại của ta cho ngươi?

- Ngươi lằng nhằng thiệt chứ. Không cho ta số điện thoại ta tán ngươi bằng cách nào? Tán bằng niềm tin hả?

- Xxxxxxxxxx..

Thiên Linh đọc xong lạnh lùng quay lưng đi.

Băng Nhi thở thào nhẹ nhõm. Tí nữa là chết rồi. Đập đầu vào gối. Ngại chết được. Sao mình mặt dày thế không biết? Huhu. Cả cuộc đời đi tán trai. Giờ phải đi tán gái. Băng nói:

- Vì anh, em phải bẻ cong để tán anh.

Thiên Linh ôm bụng cười:

- Chứ không phải em cong sẵn hả?

Băng Nhi liếc mắt nhìn:

- Ta mới không cong. Anh với cong đó.

Băng Nhi chửi thầm:

- Đồ xấu xa, chỉ giỏi bắt nạt em thôi.

Linh nhi lại đáp:

- Em mới hay bắt nạt người khác ấy.