Nếu Anh Mệt Thì Dựa Vào Em

Chương 6: Thiên Linh Tự Tử




Thiên Linh ngồi trong bồn nước phòng tắm. Cầm một chiếc dao phẫu thuật nhỏ. Cắt sâu vào cổ tay. Cảm giác đi dao cứa vào da thịt rất đau. Nhưng lại chẳng thấm gì nổi đau khi nghe được tin Băng chết.

Cô lẩm bẩm:

- Cậu không còn trên đời thì tớ sống còn ý nghĩa gì nữa chứ.

Con dao đi đến đâu thì máu tươi phun trào đến đó. Máu đỏ tươi chảy ướt cổ tay đến những ngón tay. Nhuộm đỏ cả một bồn nước. Một màu đỏ quỷ dị. Nước tràn ra sàng nhà. Máy cũng lênh lánh khắp nơi.

Cô không chọn cách chết thật nhanh. Cô muốn chết chậm chậm. Cô muốn gặm nhắm nổi đau mà em đã phải chịu đựng một mình.

- Cậu đau tớ cũng đau.

Trước đó, cô đã đi tìm đến một bà đồng. Cô không hỏi cách đi đầu thai. Cô hỏi cách để gặp diêm vương. Bà ta còn khuyến mãi thêm cho cô vài món bảo bối. Cô nói một mình:

- Băng Nhi. Cậu phải đợi mình. Sẽ rất nhanh thôi chúng ta sẽ gặp lại.

Dòng nước chảy vào khiến máu tuôn nhanh hơn. Cô không có gia đình. Chỉ có mỗi Băng là bạn. Cứ nghĩ chỉ cần đứng đằng xa thấy cậu vui vẻ là được. Tớ sẽ mang theo tình cảm của mình trốn dưới sâu trong tim. Để tình cảm ấy dần chết đi. Chỉ cần có thể nhìn cậu vui vẻ cười mỗi ngày. Dù bên tớ hay bên Anh Kiệt. Cậu hạnh phúc là tớ đã mãn nguyện rồi.



Nếu không có cậu làm bạn. Động viên mỗi khi tớ chán nản. Thì làm gì có Thiên Linh của hôm nay. Chắc tớ chỉ là một cô gái bình thường cô độc trong cô nhi viện. Sẽ chẳng ai cần tớ. Không ai đòi tớ nấu ăn mỗi ngày.

Cô có thể cảm nhận dòng máu chảy ra. Cảm nhận mạng sống dần dần yếu ớt. Cô ngước mặt lên ô cửa sổ nhỏ trong phòng tắm. Cô cười nói:

- Đã bỏ lại tớ thì phải sống thật tốt chứ. Dám chết trước. Cậu cứ đợi đi. Tớ bắt được sẽ cột cậu bên người.

Thiên Linh bắt đầu xuất hiện ảo giác. Băng Nhi đang cười với cô. Cô chỉ còn chút hơi thở mỏng manh. Chỉ nghe được cô nói:

- Băng Nhi đợi tớ với.

Cô từ từ nhắm đôi mắt lại. Cánh tay buông xuống.

Hôm sau, nước đã chảy tràn ra đến khỏi cửa. Màu nước nhiễm đỏ tươi. Hàng xóm vây quanh. Có người gọi cảnh sát. Có người gọi thợ đến phá cửa và xe cấp cứu.

Cảnh tượng một cô gái mặt xinh đẹp như mỹ nữ tím tái nằm trong bồn nước đỏ đầy máu. Dù cho có chết vẫn thật mỹ lệ.

Cảnh tượng có thể khiến người ta cảm thán:

- Thật đáng tiếc.

- Cô gái này chắc thất tình. Bị người yêu ruồng bỏ.

- Trẻ đẹp như vậy chết thật uổng phí.

Mọi người bàn tán xôn xao. Pháp y nhanh đến làm việc. Cảnh sát mở đường cho pháp y đi vào.

Nhà báo cũng nhanh tay chụp vài tấm hình.



Tiêu đề báo ngày hôm sau: Giám đốc công ty Thiên Linh tự sát trong căn hộ cao cấp. Nguyên nhân tự sát đang được điều tra.

Thiên Linh đã để lại di chúc. Tất cả tài sản được quyên góp từ thiện cho trẻ em mồ côi được đến trường học.

Băng Nhi thường bảo:

- Công việc tớ muốn làm nhất chính là tình nguyện viên. Dành thời gian rảnh đi đến các cô nhi viện chăm sóc những đứa trẻ bị người ta vứt bỏ.

Cũng nhờ vậy. Tớ mới gặp cậu. Băng cười tươi như hoa nở.

Thiên Linh xoa tóc cô. Tớ sẽ đi cùng cậu. Cặp vé xem phim vẫn còn đó. Ký ức mãi còn đó nhưng người đã đi trước rồi.

Cô nhớ đến Băng Nhi. Nhớ đến nữ thần trong lòng. Từ khi gặp cậu thì cuộc sống của cô như có đầy nắng mới. Cô không đơn độc một mình.

Có thể không ngừng phấn đấu vươn lên.

Những chuỗi ký ức lặp đi lặp lại.

Nữ thần được mọi người yêu quý. Được mọi người chào đón. Ánh hào quang chiếu sáng. Thật đẹp. Thật mỹ lệ.

Mùi hoa hồng thơm nồng nàng vấn vương cùng mùi máu tanh thật quỷ dị.

Cậu ấy ghét máu. Ghét mùi tanh. Nếu thấy cảnh này có khi nào chết ngất không.

Không, cậu ấy sẽ không thấy. Giờ có lẽ, cậu đã vui vẻ ở một nơi nào đó quên luôn cô rồi.

- Ngốc thật.

Tuyết Băng rất ham chơi. Chơi đến vui vẻ là quên mọi thứ xung quanh. Đôi khi, cô cũng cảm thấy thật ghen tị với mọi người.

Nhất là với Anh Kiệt. Anh ta luôn khiến Tuyết Băng cười vui vẻ. Không như cô. Trong đầu luôn suy nghĩ những thứ đen tối khác người.

Có lúc cô còn muốn chia rẽ bọn họ. Làm một người xấu. Nhưng không nỡ để Băng Nhi của cô đau lòng.

Mỗi khi cậu ấy khóc thầm. Trái tim cô cũng đau lắm. Như có ngàn nhát dao cứa từng đường từng đường vào tim mình vậy.

Một giọt nước mắt rơi trên khoé mi. Rơi xuống hòa cùng máu tươi.

Cô không còn có cảm giác đau nữa. Mọi thứ nhẹ như lông hồng.

Cô biết mình sắp được gặp cậu ấy rồi. Nhanh thôi.

Ý thức cô dần mất đi. Tiểu quỷ sai dắt cô tới Điện Diêm vương.