Nếu Anh Mệt Thì Dựa Vào Em

Chương 16: Ngoại Truyện - Phá Địa Phủ




Diêm Vương dùng một thanh gỗ vuông dài hơn bàn tay tí.

- Phía dưới là ai?

Một con ma nữ xinh đẹp bay lơ lửng:

- Ta là Tuyết Băng nha. Người ấy hay gọi ta là Băng Nhi.

Diêm Vương nhăn trán:

- Ta hỏi tên họ ngươi là gì?

Con ma nữ cái gắt:

- Ta tên Tuyết Băng.

Diêm Vương kiên nhẫn lặp lại:

- Ta hỏi lại ngươi nghe kỹ trả lời. Họ và tên ngươi là gì?

Con ma nữ xụ mặt.

- Họ và tên ta là Tuyết Băng nha. Ta hét to. Đã nghe rõ chưa?

Diêm Vương bịt chặt lỗ tai:

- Được rồi ta đã nghe rõ không cần phải hét to như vậy. Làm địa phủ ta cũng muốn rung chuyển.

Ông Diêm Vương lại hỏi:

- Lý do tại sao chết?

Con ma lắc đầu và nói:

- Ta không nhớ.

Nó đã đợi ở đây rất lâu rồi. Ngày nào cũng bay qua bay lại làm mọi người phiền chết được.



- Vậy tại sao ngươi không chịu đi đầu thai?

Ma nữ xinh vừa bay qua bay lại vừa suy nghĩ:

- Ta đang đợi một người nha.

Diêm Vương sắc mặt đen thui:

- Ngươi đợi ai?

Con ma lại lắc đầu:

- Ta không nhớ rõ!

Diêm Vương lần đầu cảm thấy bó tay với một con ma có não cá vàng:

- Ngươi đợi ai cũng không biết thì đợi làm gì? Nhanh đi đầu thai đi. Người kia chắc đi đầu thai rồi.

Ma nữ xinh đẹp vui vẻ bay đi:

- Vậy sao? Vậy ta đi đây.

Tưởng được yên thân. Thì một con ma nữ nữa lại xuất hiện. Diêm Vương tiếp tục ngồi vào ghế. Già rồi ngồi một tí là đau lưng. Mới gặp một con ma làm người ta hại não.

- Phía dưới là ai?

Thiên Linh chậm rãi hỏi:

- Ta đi tìm một người?

Diêm Vương tức giận hỏi:

- Ta hỏi ngươi là ai nha? Tên gì khai báo?

Thiên Linh cười mỉa:

- Ngươi hỏi là ta phải trả lời sao?

Đầu ông Diêm Vương muốn bốc khói:

- Ngươi tìm ai?

- Ta tìm Băng Nhi của ta.

Diêm Vương lật sổ sinh tử ra xem:

- Ở đây không có con ma nào tên Băng Nhi cả.

Thiên Linh nhăn nhó:

- Tại sao lại không có?

Ông Diêm Vương lắc đầu:

- Có thể, nàng ta đã đi đầu thai rồi.



Tên đầu trâu đi vào nói:

- Bẩm Diêm Vương con ma nữ phiền phức kia đã đi đầu thai rồi.

- Ngươi nói con ma nào?

Tên đầu trâu trả lời:

- Thì cái con ma nữ suốt ngày tự xưng là Tuyết Băng gì đó!

- Ngươi nói con ma nữ não cá vàng đó sao? Nó đi rồi thì tốt. Vướng tay vướng chân người khác.

Thiên Linh đứng bên cạnh nghe rõ ràng cười tươi như một bông hoa đẹp tuyệt trần:

- Ta vừa nghe ai nhắc đến Băng Nhi của ta thì phải?

Diêm Vương vỗ trán:

- Chết cha rồi!

Diêm Vương mặt nịnh hót nói:

- Nào có ai nhắc tên con ma nữ nào tên Băng Nhi đâu? Ngươi nghe nhầm rồi. Đúng không đầu trâu?

Con đầu trâu ngu ngốc trả lời:

- Hình như con ma nữ đó có nói người yêu nói gọi nó là Băng Nhi thì phải?

Diêm Vương chạy tới bịt miệng con đầu trâu lại.

- Không có ai đâu. Ta nói thật đó.

Thiên Linh tức giận:

- Ta không tin.

Thiên Linh bay lên đá một cước vào chiếc bàn của tên Diêm Vương. Chiếc bàn gãy làm đôi.

Diêm Vương tái mặt.

- Có gì từ từ nói.

Bụi bay mù mịt. Nhìn cái bàn yêu quý Diêm Vương đau lòng. Ta mất cả tháng lương mới mua được nha.

- Không có gì để nói. Mau trả Băng Nhi lại cho ta. Không thì ta sẽ đốt cả địa phủ này. À không, ta sẽ cắt luôn của quý của ngươi nha. Haha.

Con ma nữ đẹp như thần tiên cười ngạo ngễ.

- Ta thách ngươi dám đốt.

Khi một làn khói bốc lên, Diêm Vương mới hốt hoảng.

- Ngươi mau dừng tay lại. Ta trả cho ngươi là được chứ gì.

Thiên Linh mới chịu dừng tay.

Ông Diêm Vương mới nói tiếp:

- Băng Nhi của ngươi đi đầu thai kiếp khác rồi. Muốn gặp lại nàng ta thì ngươi cũng phải đi đầu thai. Còn gặp được hay không là duyên số của hai người thôi.

Linh tiếp tục đốt:

- Nói nãy giờ ngươi cũng không chịu trả Băng Nhi lại cho ta. Ngươi cứ chờ xem.

Diêm Vương đau đầu:

- Được rồi! Ngươi đi đầu thai đi ta giúp ngươi tìm nàng ta. Đi nhanh đi.

Trước khi đi Thiên Linh vẫn quay đầu lại nói:

- Ta đi đây lần sau quay lại chơi với ngươi!

Ông ta xưa tay:

- Ngươi đi nhanh đi.

Diêm Vương thề thốt:

- Đừng tưởng ta dễ bị ăn hiếp. Kiếp sau cho hai ngươi gặp nhau thì cho gặp nhưng ta đâu có nói sẽ cho các ngươi hạnh phúc đâu. Haha.

Thiên Linh đi đến cầu Nại Hà:

- Chị gái xinh đẹp, ngươi có thấy một con ma nữ đáng yêu vừa đi qua không?

Mạnh Bà cười tươi trả lời:

- Ta nào có xinh đẹp bằng ngươi. Nhưng đúng là có một con ma nữ vừa đi qua đây nha. Nó rất dễ thương nha. Nó phiền lắm luôn nha.

Mạnh Bà mãi suy nghĩ ta liền tiện tay hất chén nước xuống sông rồi giả vờ uống.

- Chị gái xinh đẹp ta đi trước đây. Chị gái nhớ chăm sóc da mặt nhiều vào nha. Sẽ đẹp như ta thôi nè.