Nếu Anh Mệt Thì Dựa Vào Em

Chương 15: Em yêu anh




Khi Thiên Linh tỉnh lại. Băng đã được người nhà của anh an táng.

Sau khi dọn dẹp nhà. Linh nhìn thấy cuốn nhật ký của Tuyết Băng. Trong đó, Băng viết rất nhiều. Tất cả đều liên quan đến anh. Những chuyện của kiếp trước. Những chuyện ở kiếp này. Đọc từng trang mỗi trang đều có nước mắt rơi xuống ướt cả giấy. Đến khi mắt nhoè vì lệ. Cuối cùng của nhật ký, không có một chữ nào chỉ có 7 con số: 520 1314.

Linh vừa cười vừa khóc.

- Em lúc nào cũng chỉ biết nói dối thôi.

Thời gian cứ trôi dần, Linh nghĩ suốt cuộc đời này cô phải cô đơn mãi. Muốn chết cũng không thể chết được. Cô còn phải chăm lo cho Thiên Băng nữa.

Hôm nay là ngày đầu tiên của Thiên Băng đến nhà trẻ. Khi đưa nó đến lớp. Anh nhìn thấy bóng dáng một người con gái. Anh hy vọng cô gái đó chỉ cần giống một chút Băng Nhi của anh thôi.

- Anh nhớ em đến sắp phát điên rồi.



Anh đi theo sau lưng chiếc bóng đó. Anh sợ khi cô gái quay lại không phải Băng Nhi thì anh sẽ rất đau lòng. Anh chỉ muốn hy vọng một chút xíu thôi. Anh đi theo sau mãi. Đến khi chiếc bóng đó dừng lại. Đây không phải trước nhà anh sao?

Cô gái cất gọi khàn khàn:

- Cô đi theo tôi này giờ làm gì?

Bóng đang ấy rất giống Băng của anh.

- Cô có thể quay người lại được không? Tôi thấy cô rất giống một người tôi quen.

- Nếu tôi không giống thì sao?

Băng đã ôm bụng cười rất lâu rồi. Anh ngốc quá vậy.

- Đúng rồi, người chết sao có thể sống lại được chứ.

Linh cười mỉa mai. Như tự nói với chính bản thân của mình. Anh cũng thấy mình quá ảo tưởng rồi. Cô ấy đã chết ba năm rồi. Dù anh luôn có cảm giác cô ấy còn sống. Nhưng điều đó là không thể nào.

Linh chìm trong suy nghĩ của riêng mình đến khi có một vòng tay ôm lấy eo của Linh. Thiên Linh đang tính đẩy ra thì một giọng nói bên tai rất quen thuộc:

- Em đã về. Anh sẽ không cô đơn nữa. Để em ôm anh một xíu. Em nhớ anh lắm.



Nước mắt thấm qua áo của Linh. Dường như chạm vào trái tim cô. Cô cũng khóc. Khóc vì quá hạnh phúc.

Lần đầu tiên, em nói mà chịu giữ lời đó!

Em yêu anh, trọn đời trọn kiếp.

* * *

Ở bên khi của Trái Đất, Băng đang ngồi nhìn những video mà cha mẹ Thiên Linh gửi cho cô. Có cả Linh và Thiên Băng bảo bối của cô nữa.

Cô đang đợi ngày sức khỏe của cô hồi phục sẽ trở về.

Trước khi phẫu thuật, Băng đã nhờ cha mẹ của anh giúp đỡ. Để cuộc phẫu thuật diễn ra như thất bại. Bởi vì cô lo sợ. Nếu phẫu thuật thành công mà cô mãi mãi không thể tỉnh lại sống như người thực vật hay không thể đi lại được thì ai kia sẽ đau lòng dài dài. Thậm chí, có thể phế cả hai chân để cô không bị tự ti. Cô rất sợ. Thời gian đầu, cô hôn mê không biết gì. Đến khi tỉnh lại đúng như cô dự đoán. Hai chân của cô không còn cảm giác. Dù phẫu thuật có thành công. Nhưng vẫn có biến chứng. Cô không thể đi lại được. Cô không muốn mình là một gánh nặng trên vai của Linh. Dù mọi người có nói cô ích kỷ. Cô vẫn cam lòng:

- Linh, anh hãy đợi em nhé! Em sẽ sớm trở lại là Băng của anh.

Mỗi ngày, cô đều được y tá bóp chân và bấm huyệt. Tập các bài vật lý trị liệu. Cô rất kiên trì. Không ngừng nỗ lực cho tương lai. Hy vọng có một ngày đứng trên đôi chân của mình.

Nhìn thấy Linh qua các video, anh không còn cười nữa. Mỗi ngày, anh đều chăm sóc tốt cho Thiên Băng. Có lúc ngẩn người. Có lúc cười một mình.

Cô đã quá xem nhẹ sự ảnh hưởng của mình rồi. Nếu thật sự cuộc phẫu thuật thất bại thì có thể anh sẽ mãi u buồn thế sao. Cô đóng video lại. Ban đầu, cô không dám xem. Cô sợ mình sẽ khóc lóc và nhớ anh. Cô không khóc nhưng cô rất nhớ Linh. Nhớ những ngày tháng bên nhau. Cùng nhau đi dạo trên phố. Nhớ ngày Thiên Băng chào đời. Nhớ ngày, anh cùi xuống đeo nhẫn cưới trên tay của cô và nói:

- Anh yêu em!

Mái tóc anh dài bay trong gió! Như một nữ thần xinh đẹp giáng trần. Đôi mắt sắc lạnh nhưng đầy ma mị. Cho người ta cảm giác như có một sức hút vô hình.

Không biết, anh có nhìn thấy cuốn nhật ký em để lại. Em viết:

- Nếu một ngày em thật sự ra đi thì anh phải sống! Sống thật tốt và quên em đi! Hãy chăm sóc tốt cho Thiên Băng giúp em.

Cô biết Thiên Linh sẽ không bao giờ nghĩ quẩn. Kiếp trước, anh có thể vì cô phá banh địa phủ. Nhưng kiếp này, anh còn có Thiên Băng. Anh không nỡ để nó lại trên đời này.

Ba năm sau, Băng vẫn còn chống nạng tập đi từng bước từng bước. Bởi vì hôn mê sâu khiến chân của cô chậm có thể đi lại. Dù là cô đã rất kiên trì tập luyện. Có những lúc, cô muốn bỏ cuộc. Nhưng nghĩ đến anh. Nghĩ đến Thiên Băng của cô thì cô lại đứng dậy bước tiếp.

T/g: Ta thành thật xin lỗi người ấy! Kaka. Ta thích ngược tâm.