3 NGÀY TRƯỚC...
Trưa ngày 30 tháng 12.
Khi Uyển Đình Nhu đã đi làm thêm từ sớm, Vương Thiên Ân cũng vì một số lí do mà đi ra ngoài, một phần vì bữa tiệc chia tay tối, phần còn lại là vì không muốn phải ở trong cùng một không gian với ả đàn bà lạ mặt kia, cảm giác khi trước bị cô ta chạm vào thật khiến hắn cảm thấy buồn nôn.
Chính vì vậy, ngay lúc này, trong nhà chỉ còn lại mỗi Lư Khâu.
Bầu không khí đang trong trạng thái yên lặng, bỗng... Tiếng chuông điện thoại vang lên...
Là một số điện thoại lạ.
Lư Khâu đang nằm trên ghế sô pha, một chân vắt chéo, cô ta đang thư thả đắp mặt nạ, vừa đắp vừa cắn miếng dưa chuột trong thố thuỷ tinh, bàn tay cố với lấy chiếc điện thoại đang đang rung rung trên mặt bàn...
"Alo."
Đầu dây bên kia không vội, người phụ nữ khẽ cong môi, nụ cười tà mị mang theo chút ẩn ý, nhàn nhạt hỏi ra một câu...
"Cô là Lư Khâu phải không?"
"Phải, cô là ai? Sao lại biết tên tôi?"
Lư Khâu trả lời, âm giọng có chút cộc cằn.
"Tôi là ai cô không cần biết."
Cái gì? Con đàn bà này bị điên sao?
Người phụ nữ lắc nhẹ ly rượu vang, cô ta cố tình kéo dài ngữ điệu.
Hừ! Đúng là xúi quẩy mà!
Lư Khâu bật lưỡi, "Chậc" lên một tiếng rõ to, cố ý để người phụ nữ kia nghe thấy, rằng tâm trạng cô ta hiện tại đang không tốt, nhưng vừa định ấn vào nút kết thúc cuộc gọi thì người phụ nữ kia lại tiếp lời...
"Khoan vội dập máy... Cô còn chưa nghe tôi nói hết."
Lư Khâu nghe thấy, động tác bất giác khựng lại.
"Cô Lư đây, hiện tại đang là người mà tôi muốn tìm đến để thực hiện một cuộc giao dịch."
"Giao dịch?"
Lư Khâu nhướn mày.
"Giao dịch gì?"
"Một cuộc giao dịch mà cả hai bên cùng có lợi. Chẳng phải cô đang rất khó khăn sao?"
"Cô làm sao biết được tôi đang khó khăn? Cô cho người điều tra tôi ư?"
"Nếu tôi nói "Phải" thì sao?"
"Cái gì?"
Lư Khâu vốn đang nằm, nghe tới đây thì cả thân thể giống như lò xo, cô ta cảm thấy vô cùng tức giận, lập tức ngồi bật dậy, quát lớn...
"Sao các người dám? Ai cho các người cái quyền xâm phạm đời tư người khác hả?"
"Có gì mà tôi lại không dám?"
Người phụ nữ nhàn nhã trả lời...
"Yêu cầu của tôi rất đơn giản. Chỉ cần cô trả lời tôi ba câu hỏi, sau đó..."
Lư Khâu chưa kịp cất lời, điện thoại đã vang lên hai tiếng "ting ting", cô ta liếc mắt xuống nhìn, khuôn mặt thoáng sửng sốt, tài khoản ngân hàng báo đã chuyển vào năm vạn tệ (178 triệu) lúc 13 giờ 25 phút 06 giây...
Không phải chứ?
Lư Khâu quét tầm mắt về phía đồng hồ treo tường, hiện tại đang là 13 giờ 25 phút 08 giây, còn chưa kịp định thần thì người phụ nữ kia đã tiếp lời...
"Giúp tôi một việc, nửa còn lại sẽ là của cô!"
Lư Khâu im lặng vài giây, biết bản thân hiện tại ắt là người có lợi thế, chắc chắn đối phương là một người lắm tiền đang muốn nhờ vả việc gì đó nên bắt đầu cao giọng...
"Muốn biết cái gì?"
"Hiện tại cô ở trong căn nhà đó, có bao nhiêu người?"
Người phụ nữ vươn tay cầm lấy chai rượu vang, đổ thêm ít rượu vào trong ly.
"Có ba người. Tôi, một con nhỏ tên Uyển Đình Nhu, và một gã... trông khá đẹp trai đấy, giống như minh tinh, hắn ta là bạn trai của con nhỏ đó. Tên gì ấy nhỉ?"
Đoạn nói tới đây, Lư Khâu vuốt vuốt chóp mũi, ấn đường khẽ nhíu lại...
"À! Trần Thiên Hạo!"
Đầu dây bên kia dường như đã nhận ra được một điều gì đó, bàn tay vô thức run lên, cô ta siết chặt lấy ly rượu đưa lên miệng nốc sạch một hơi, đặt mạnh xuống bàn...
"Vậy trước đây người đàn ông tên Trần Thiên Hạo đó ở đâu và là gì đối với Uyển Đình Nhu kia?"
"Tôi cũng không rõ, hình như là bạn học. Đồng phục giống nhau thì chắc có lẽ là cùng một trường. Nói cho cô biết... Tên đó từng là đối tượng kì quặc và quái gở nhất khu phố này đấy! Hừ! Đối với một gã quá đỗi đẹp trai như hắn thì nghe có vẻ khó tin có phải không?"
Lư Khâu cười khẩy.
"Nhưng không sao... Nên tin đi, bởi vì đó là sự thật mà ở đây không một ai biết lí do vì sao mà tên đó từ khi chuyển sang sống cùng con nhỏ này thì lại trở nên như vậy cả? Nói không phải quá chứ tên đó trông giống y như biến thành người khác vậy, à không... Phải nói là hai người hoàn toàn tách biệt mới đúng!"
Hừ! Anh giỏi thật!
Người phụ nữ trừng mắt, gằn từng tiếng trong tâm trí...
Vậy mà cả năm qua tôi đã không hề nhận ra anh ở gần tôi đến vậy đấy... Vương - Thiên - Ân!
"Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong nha! Đến cả tôi cũng suýt thì không thể nhận ra đấy. Đây rõ ràng là lừa đảo!"
"Và người cô đang nói đến chính là..."
Người phụ nữ lại kéo dài ngữ điệu, cố ý khẳng định lại một lần nữa.
"Phải!"
Lư Khâu dừng lại khoảng vài giây, sau đó giương cao khoé miệng, dõng dạc đáp...
"Chính là cái gã sống ở ngay đối diện căn nhà này!"
Người phụ nữ nghiến răng, tức giận ném vỡ chiếc ly thuỷ tinh vào tấm kính, rượu vang bị hất lên, phủ đỏ cả tấm rèm màu trắng, nhuốm lên cả nội thất sáng màu xung quanh, thoạt nhìn khung cảnh giống như một bộ phim kinh dị đẫm máu.
Mình sớm đã nghi ngờ từ lâu. Tất cả mọi việc đều rất liên kết, bắt đầu từ khi anh đến hỏi tội tôi vì con khốn đó!
Thật không thể tin được...
Cô ta ngẩng cao mặt, chậm rãi đứng lên, kéo phắt tấm rèm cửa ra để ánh sáng bên ngoài chiếu vào bên trong căn phòng tối đen như mực của cô ta.
Tiến đến bên cạnh chiếc giường, ngã lưng "phịch" xuống, một cánh tay khẽ gác ngang qua mặt, che khuất đi ánh mắt gian xảo đầy mưu mô.
Chợt nghĩ đến ngày hôm đó...
Đúng là khoảnh khắc khi nhìn thấy Vương Thiên Ân, quả thật tâm trí cô ta vô cùng hoảng loạn nên mới không thể suy nghĩ được gì thấu đáo, hiện tại mọi việc đã sáng tỏ, Trịnh An Nhã cười cười, nụ cười đáng sợ lộ ra một tia ma quỷ trong ánh mắt.
Tôi đã nói, Vương Thiên Ân, anh trốn không thoát mà, dù anh ở đâu, tôi cũng nhất định sẽ tìm thấy anh... Anh dám xem thường tôi, tôi sẽ khiến anh phải hối hận!
Trịnh An Nhã bấu mạnh vào ga giường, tưởng chừng như từng ngón tay của cô ta đã xuyên thủng qua tấm vải thì đầu dây bên kia lại cất tiếng, vừa kịp lúc, nhưng giọng nói không rõ ràng khiến Trịnh An Nhã không thể nghe được tròn câu, cô ta không mấy để tâm, giống như qua cả thế kỷ, Trịnh An Nhã mới dần ổn định lại tinh thần.
Cô ta đột nhiên ngồi bật dậy, dường như vừa nhìn thấy một cảnh tượng khiến cô ta điên tiết, Trịnh An Nhã thở hồng hộc, tưởng chừng sắp phát điên lên được, thì bên trong chiếc điện thoại lại truyền đến thanh âm...
"Này! Alo! Cô còn ở đấy không?"
Giọng nói bất giác khiến Trịnh An Nhã giật mình...
"Xin lỗi, tôi hơi mất tập trung. Ban nãy cô nói gì?"
"Tôi nói, tác phong làm việc của cô khiến tôi có chút hài lòng đấy... Cho cô hỏi thêm một câu."
Trịnh An Nhã chần chừ một lúc lâu, cuối cùng cũng quyết định hỏi ra một câu mà cô ta cho rằng sẽ chốt hạ màn kịch này...
"Cái gã Trần Thiên Hạo mà cô nói... Đã ở khu phố này được bao lâu rồi?"
"Khoảng một năm."
Lư Khâu đáp lại không chút do dự.
Hừ... Quả nhiên!
Trịnh An Nhã nhếch mép cười.
Mọi chuyện đều đúng như cô ta dự đoán, khoảng thời gian một năm mà Lư Khâu đã khẳng định, vừa khéo trùng khớp với thời điểm xảy ra sự kiện ngày hôm đó của cô ta, sự kiện đã khiến cô ta gần như mất hết thể diện trước toàn thể những nhân vật trong giới thượng lưu...
Lễ đính hôn được công bố gián tiếp tại học viện Sử Đế Lan!