Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!

Chương 169






Bệnh viện trung tâm thành phố Thượng Hải.

Uyển Đình Nhu hôn mê khoảng ba ngày hai đêm mới tỉnh lại.

Lúc cô mở to mắt, là lúc màn đêm ngoài cửa sổ vừa mới buông xuống, cô mờ mịt nhìn chằm chằm bốn phương tám hướng bên trong phòng bệnh, cô di chuyển đầu một chút nhưng mà không có khí lực.

Cô nằm trên giường thật lâu, mới cảm giác được đầu mình có đau đớn kịch liệt truyền đến.

Cô muốn nâng tay lên theo bản năng, ấn đầu mình một cái, lại phát hiện trên cổ tay của mình truyền đến một lực kéo mạnh, cô đảo tròn mắt, nhìn thấy bản thân đang truyền nước.

Uyển Đình Nhu có chút tỉnh tỉnh , vì sao cô phải truyền nước?

Sau đó cô lại nhìn xung quanh một vòng quan sát hoàn cảnh, lúc này mới ý thức được bản thân ở trong bệnh viện.

Uyển Đình Nhu cau mi lại, lúc vừa định suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên có âm thanh kích động truyền đến bên tai của cô...

"Cô Uyển, cô rốt cuộc cũng tỉnh."

Ngay sau đó có một cô y tá mặc đồng phục màu hồng, chạy tới bên giường của cô.

Theo sau lời nói của cô gái, cửa phòng bệnh bị một người khác đẩy mạnh ra, một người đàn ông cũng vội bước đến, trên tay cầm theo một chiếc bình thuỷ...

"Đình Nhu!"

Đình Nhu mơ hồ nhìn người đàn ông, tuy ánh mắt còn hơi mờ mịt nhưng cô vẫn nhận ra giọng nói và dáng vẻ đó.

Anh Âu Dương?

Có lưỡng đạo âm thanh kinh hỉ quen thuộc truyền vào trong tai Uyển Đình Nhu trước, ngay sau đó trước mặt cô, hiện ra khuôn mặt của Âu Dương Tu, phía sau hắn, còn có vài bác sĩ, vây quanh cô bắt đầu các loại kiểm tra.

Qua rất lâu sau, bác sĩ tháo xuống khẩu trang xuống, chỉ vào người đàn ông bên cạnh, hỏi Uyển Đình Nhu...

"Cô biết anh ta là ai không?"

Cô làm sao lại không biết hắn... Uyển Đình Nhu quái dị liếc mắt nhìn bác sĩ một cái, mở miệng hô một tiếng "Anh Âu Dương", sau đó phát hiện âm thanh của chính mình suy yếu vô lực.

Sau đó Âu Dương Tu bật vào điện thoại, lướt vào trong thư viện, chỉ vào tấm hình của hắn chụp cùng một người con gái xinh đẹp...

"Thế còn cô ấy?"

Đây mà còn có thể không biết sao?

Đình Nhu mắt híp khẽ, nhẹ nhàng đáp...

"Nghiên Nghiên."

Sau cuối, Âu Dương Tu chỉ vào tấm ảnh tiếp theo, hỏi thêm một câu:

"Vậy em có nhớ tấm ảnh này được chụp khi nào và đây là ai không?"

Đình Nhu nhìn sơ qua một lượt, còn chưa đến ba giây cô đã cất giọng trả lời...

"Chụp vào dịp Tết năm ngoái, ở trong Vỹ Kỳ quán, hôm đó ông bà chủ Vỹ đặc biệt mời anh sang chung vui, cả năm người chúng ta đã ăn uống đến tận tối..."

Không đợi Âu Dương Tu tiếp lời, Uyển Đình Nhu đã chủ động rê ngón tay mình sang đặt lên hai người già đang khoác tay nhau, cười trông rất hạnh phúc.

"Đây là ông bà chủ Vỹ."

Âu Dương Tu nhìn thấy Đình Nhu như vậy thì vui mừng vô cùng, thật may mắn vì sự chấn thương của cô không ảnh hưởng đến trí nhớ.

Bác sĩ vừa lòng gật đầu một cái, nói với Âu Dương Tu:

"Trí nhớ của cô Uyển không có vấn đề gì, huyết áp và nhịp tim cũng đều bình thường, có thể là do lúc rơi xuống va chạm mạnh, não bị chấn động nghiêm trọng, thời gian hôn mê lâu, nhưng mà bây giờ đã tỉnh lại sẽ không có chuyện gì lớn, nằm viện dưỡng bệnh một thời gian là có thể xuất viện."

Đợi đến khi bác sĩ rời đi, Âu Dương Tu nắm chặt lấy tay Đình Nhu, vẻ mặt giống như sắp khóc...

"Đình Nhu, em xem... Em suýt hù chết anh rồi!"

"Em không sao."

Uyển Đình Nhu vỗ vỗ lên tay Âu Dương Tu, nhỏ giọng trấn an hắn một chút, sau đó mạnh mẽ nghĩ đến buổi tối mình còn hẹn Vương Thiên Ân ăn cơm, vì thế liền nghiêng đầu liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ một cái, nhìn thấy sắc trời đã đen, thoáng có chút cấp bách hỏi...

"Hiện tại mấy giờ?"

Âu Dương Tu nâng cổ tay lên nhìn thoáng qua thời gian...

"Đã gần mười giờ."

Đã trễ thế này?

Uyển Đình Nhu liền gượng mình từ trên giường đứng lên, bởi vì lực đạo rất mạnh, làm cho đầu của cô có chút choáng váng, trước mắt tối sầm, suýt nữa lại ngất đi.

Âu Dương Tu vội vàng vươn tay đỡ cô, đặt cô lại lên trên giường...

"Đình Nhu, em vừa tỉnh lại, không thể đi lung tung."

"Không được ạ... Em hẹn với một người buổi tối ăn cơm."

Âu Dương nghe thấy vậy liền tiếp lời:

"Em hẹn người ta ăn cơm sao? Em đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi."

Ba ngày ba đêm?

Đáy lòng Uyển Đình Nhu lộp bộp một chút, sờ sờ bên gối theo bản năng...

"Di động... Di động của em đâu?"

"Di động có lẽ ban nãy Hân Nghiên đã mang về giúp em rồi, ban nãy em ấy ở đây, nhưng vì có chuyện đột xuất nên mới nhờ anh vào trông em giúp một lúc, ba ngày qua em ấy đã ở bên cạnh em, nửa bước cũng không rời đấy. Để anh gọi báo cho Hân Nghiên. Có chuyện gì chờ em tốt hơn một chút rồi nói sau, ngày mai lúc anh về nhà sẽ mang tới đây cho em."

Uyển Đình Nhu muốn mượn di động của Âu Dương Tu một chút, nhưng mà nghĩ đến hắn và Âu Dương Tu đã từng vì cô mà không thoải mái như vậy, bản thân hắn cũng đã từng thẳng thắn nói rằng mình không thích cô ở cạnh người đàn ông này, bởi vì... Hắn sẽ ghen.

Vậy nên cô chần chừ một lúc lâu, cuối cùng cũng không lên tiếng.

Thời gian Uyển Đình Nhu tỉnh lại không bao lâu, liền buồn ngủ, có lẽ bởi vì thời gian hôn mê có chút lâu, thời gian ngủ lần này cũng không dài, lúc tỉnh lại, bóng đêm đã sâu, toàn bộ thế giới im lặng rối tinh rối mù, mấy ngày nay Âu Dương Tu đều ngủ không ngon, bởi vì cô đã tỉnh lại, nên nằm ngủ say trên chiếc giường khác, trên cổ tay cô còn dính băng và kim châm, thoạt nhìn hình như là kim truyền dịch.

Lúc này tỉnh lại, so với lần đầu tiên tỉnh lại, đầu óc thanh tỉnh hơn rất nhiều, cô nhớ tới chuyện mình và Lư Khâu giằng co với nhau trên cầu thang, sau đó từ trên cầu thang té xuống, bọn họ nói với cô, cô hôn mê ba ngày ba đêm... Ba ngày ba đêm, Vương Thiên Ân tại sao lại không đến đây?

Tại sao người đầu tiên cô mở mắt ra nhìn thấy lại là Âu Dương Tu mà không phải là hắn?

Hắn không lo lắng cho cô sao?

Hắn không đi tìm cô ư?

Nghĩ vậy, Uyển Đình Nhu liền lấy hết can đảm hỏi ra một câu...

"Anh Âu Dương... Lúc em hôn mê ba ngày ở đây, có khác ngoài anh và Nghiên Nghiên đến đây thăm em không?"

Âu Dương Tu thoáng nghĩ ngợi, song, cuối cùng cũng thốt lên một tiếng "À!"...

"Ngày hôm qua, ông bà chủ Vỹ có đến đây thăm em, cả anh và Hân Nghiên cũng ở đây, nhưng vì em chưa tỉnh lại nên hai người họ chỉ gửi lại một giỏ hoa quả cho em rồi về trông quán, họ nói bao giờ em tỉnh lại thì nhớ báo cho mọi người biết để vào thăm em."

Đình Nhu khẽ cúi mặt, bàn tay vô thức nắm chặt vào ga giường...

Hắn thật là không đến thăm cô ư?

Sao một người bạn trai lại có thể như vậy chứ?

Trong giây phút trầm mặc, Đình Nhu bỗng nhớ đến những khoảnh khắc khi cô và hắn ở cạnh nhau, người đàn ông của cô, hắn dịu dàng và chu đáo biết bao, hắn luôn bao bọc và che chở cho cô, luôn cho cô cảm giác an toàn mỗi khi ở cạnh, vậy mà tại sao ngay lúc này, khi cô một thân hôn mê trên giường bệnh đến tận ba ngày ba đêm, hắn lại biến mất dạng, một chút tăm hơi cũng không có?

Đình Nhu nghĩ sao cũng không thể tin được điều này, cô biết, hắn không phải là người như vậy, dựa theo bản tính của hắn, chỉ cần cô bị trầy xước, hay bị va chạm dù chỉ là một vết bầm, hắn đã lo lắng đến mức nói rất nhiều, mặc dù thường ngày, hắn là một người lạnh lùng và ít nói, thậm chí là có phần rất khó gần, nhưng mỗi khi ở cạnh cô, nhất là những khi sơ cứu vết thương cho cô, hắn đều nói rất nhiều, giống như một ông cụ non, đôi khi lại khiến cô cảm thấy buồn cười, đôi khi lại thấy hắn khá đáng yêu, tất cả mọi hành động của hắn đều khiến cô mỗi ngày một yêu hắn nhiều hơn.

Tiểu Uyển của hắn... Trong mắt hắn ngốc nghếch và vụng về biết bao, hắn thật hận không thể cho cô vào trong túi áo mang theo bên mình, từng phút từng giây đều có thể nhìn thấy để có thể bảo vệ cho cô.

Người đàn ông lạnh lùng với cả thế giới nhưng chỉ ấm áp với mỗi mình cô...

Người đàn ông như vậy, sao lại có thể bỏ rơi cô ngay tại thời khắc hiểm nguy như thế này chứ?

Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó...