Này! Mau Buông Cô Ấy Ra

Chương 30




Edit: kentu.

Sinh viên vừa nhập học được một tuần thì đợt huấn luyện quân sự đã bắt đầu.

Vì khoa thiên văn học của trường đại học F năm nay chỉ tuyển được đủ một lớp nên khi học quân sự bọn họ đươc sắp xếp học cùng một lớp với khoa xây dựng.

Hai khoa đều nam nhiều nữ ít nên mấy nữ sinh bọn họ trở thành những động vật quý hiếm được quan tâm nhiều hơn. Đặc biệt là bạn cùng phòng của Diệp Sơ là Trương Tiểu Giai, vì rất xinh đẹp nên mới bắt đầu kì huấn luyện quân sự cô đã trở thành tiêu điểm trong mắt các nam sinh, ngay cả cái vẻ mặt nghiêm nghị của sĩ quan huấn luyện cũng biến đổi, gọi cô đi làm mẫu các động tác.

"Này, cậu nhìn bên kia kìa!" Trong lúc nghỉ ngơi, Tưởng Phương Phi nháy mắt với Diệp Sơ.

Diệp Sơ theo tiếng nói nhìn lại thì thấy Trương Tiểu Giai ngồi một mình ở dưới bóng cây uống nước, mấy nam sinh vây quanh cô nói cái gì đó. Một lát sau, chợt thấy cô đứng lên, đem chai nước trong tay ném vào mấy nam sinh đó.

"Mẹ kiếp! các cậu có thấy phiền không hả?" Cô lớn tiếng mắng một câu rồi đứng dậy đi.Sĩ quan huấn luyện ở phía sau gọi cô mấy tiếng nhưng cô cũng không quay lại.

"Tôi thèm vào, thật là ngứa mắt đến chết mất! Sao người như vậy lại có thể thi đỗ đại học nhỉ?" Tưởng Phương Phi đứng một bên nói nhỏ.

"Không biết chừng là có quan hệ gì đấy chứ."Một nữ sinh khác học cùng lớp nói.

"Nhiều quan hệ lớn lắm đấy..."

Mặc kệ người bên cạnh xì xào bàn tán, Diệp Sơ nhìn theo hướng Trương Tiểu Giai bỏ đi, nhìn bóng cô càng chạy càng xa, không biết sao lại nghĩ đến Vệ Bắc.

Nói chung hai người học cũng có chút giống nhau, Diệp Sơ thầm nghĩ.

Cả ngày hôm đó cũng không thấy Trương Tiểu Giai quay về, các nam sinh không có mục tiêu theo đuổi liền nhắm sang các nữ sinh khác. Bộ dáng Diệp Sơ cũng không tệ, trước đây còn làm lớp trưởng nên có mấy bạn nam luôn quấn lấy cô nói chuyện,còn bây giờ thì ngay cả khi huấn luyện quân sự xong rồi mà họ vẫn không có ý muốn giải tán.

Sức khoẻ của Diệp Sơ vốn đã không tốt, lại còn mệt mỏi cả ngày, nghe người ta nói chuyện đã không thích chứ đừng nói đến mấy nam sinh chỉ biết ba hoa khoác lác này. Cô muốn kéo Tiểu Phi và Khương Tử về nhưng mà ̣ hình như hai người họ ở đó rất vui vẻ, cuối cùng cô đành phải kiếm cớ, một mình trở về phòng ngủ trước.

Vừa mới mở cửa phòng ra, mùi thuốc lá liền xông vào mũi, Diệp Sơ nhíu nhíu mày, thấy Trương Tiểu Giai ngồi trên ghế hút thuốc, cô ngoảnh đầu lại liếc nhìn Diệp Sơ, vẻ mặt có chút không vui.

"Về sớm làm gì không biết!" Cô ta lầu bầu một tiếng, đứng dậy đi ra ban công nhả khói, Diệp Sơ vốn còn muốn chào hỏi, nhưng nghĩ như vậy cũng không cần thiết liền cầm quần áo đến nhà tắm.

Tắm xong thì Trương Tiểu Giai đã đi rồi, toàn bộ căn phòng rất im ắng, chỉ có mỗi chiếc điện thoại di động của Diệp Sơ đang rung mạnh trên bàn.

"Diệp Siêu Nặng, cậu điếc à? Gọi điện thoại cho cậu mãi mà không nghe máy." Điện thoại vừa kết nối, giọng nói của Vệ Bắc ở đầu kia điện thoại liền truyền thẳng tới.

Diệp Sơ xoa xoa lỗ tai sắp bị thủng tới nơi, chậm rãi nói: "Tớ đi tắm."

Đầu bên kia điện thoại ngẩn ra: "Vậy tắm xong chưa?"

"Rồi."

"Tắm sạch không?"

Diệp Sơ không nói gì,cô cảm giác tên này càng ngày càng lưu manh ra rồi.

Hai người cứ trò truyện "có", "không" một lúc, chủ yếu là Vệ Bắc nói một mình. Bỗng nhiên Vệ Bắc nói: "Đúng rồi, không phải tháng sau là tháng mười sao?

"Ừ." Diệp Sơ uể oải đáp lại.

"Tôi định trở về."

"Về làm gì?"

Tôi thèm vào! Thiếu chút nữa Vệ Bắc nói ra những lời thô tục: Ông về làm gì à? Còn không phải là vì để được nhìn thấy cô nhóc Siêu Nặng sao hả! Cậu khó khăn lắm mới nén được cơn giận nói: "Về gặp cậu."

Bởi vì thời gian ngừng giữa cuộc đối thoại khá lâu nên Diệp Sơ hơi mất tập trung,cô không nghe thấy Vệ Bắc nói câu này.

Vệ Bắc ở đầu bên kia điện thoại đợi rất lâu cũng không thấy Diệp Sơ trả lời một tiếng, cuối cùng cậu nổi giận: "Diệp Siêu Nặng!"

"Hả?!" Diệp Sơ lấy lại tinh thần: "Sao vậy?"

Không đợi Vệ Bắc tức giận đến ói máu, cô lại nói một câu không đầu không đuôi: "Hình như tớ chưa ăn cơm."

Vệ Bắc hết chỗ nói: "Cái gì? Mấy giờ rồi mà cậu còn chưa ăn cơm? Mau đi ăn cơm cho tôi!"

"Được, vậy tôi cúp máy nhé?"

"Ừ."

Vệ Bắc buồn rầu cúp điện thoại, trong phòng ngủ có hai người đẹp trai lại gần cậu hóng chuyện.

"Anh Bắc,tháng mười một tới anh định về nhà à?"

"Ừ, về nhà gặp bà xã của tao."

"Nhưng mà ̣ hôm đó chỉ được nghỉ một ngày thôi, anh vẫn về à?"

"Cái gì cơ?" Vệ Bắc ngẩn ra.

"Anh quên à, sáng nay sĩ quan huấn luyện nói dịp quốc khánh cấp trên có kế hoạch rồi."

Lúc này Vệ Bắc mới thấy sợ, mình đã quên chuyện quan trọng này, lại nhớ tới vừa nãy mình đã nói với Diệp Sơ qua điện thoại chuyện về nhà, tâm tình trở nên tồi tệ.

Mẹ kiếp, cho nghỉ có một ngày thì về nhà sao được?

Trong lúc Vệ Bắc đang vô cùng rầu rĩ, Diệp Sơ ở bên này cũng suy nghĩ vòng vo, cô nên đi ăn cơm hay là đi ngủ trước đây.

Suy tính hồi lâu, cô phát hiện mình chân mình bị tê không đi lại được, hay là cứ ngủ một lát đi.

Nghĩ như vậy Diệp Sơ leo lên giường ngủ.

Rõ ràng cô chỉ định ngủ một lát thôi mà lúc thức dậy trời cũng đã sáng.

Hôm trước không ăn tối, đến lúc ăn cơm sáng chỉ ăn được có chút thôi, kết quả là lúc buổi sáng huấn luyện quân sự Diệp Sơ đã vẻ vang té xỉu. Tiểu Phi và Khương Hồng vội vội vàng vàng đưa cô tới phòng y tế, đón tiếp các cô là một anh bác sĩ trông rất đẹp trai.

Mắt Tiểu Phỉ cứ nhìn chằm chằm, lấy cớ theo bệnh nhân, cô không ngừng bắt chuyện với vị bác sĩ đẹp trai kia.

"Các em tham gia huấn luyện chắc rất vất vả nhỉ?"

"Em cũng không biết."

Anh chàng đẹp trai đeo kính hơi cười.

"Anh không phải là bác sĩ à?"

"Không phải, anh là nghiên cứu sinh ở đây, tranh thủ đến giúp việc mà thôi."

Đại học F được coi là trường có khoa y đứng đầu cả nước, có thể tới đây học nghiên cứu sinh nhất định là một sinh viên giỏi, Tương Phương Phi càng mạnh bạo hơn: "Anh ơi, anh tên gì vậy?"

"Anh hả? Anh họ Trác..."

"Trác Húc, anh xong chưa hả? Đi thôi!" Một giọng nói cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ.

Diệp Sơ và Tương Phương Phi cùng lúc ngoảnh đầu lại, thấy Trương Tiểu Giai sốt ruột đứng dựa vào cánh cửa phòng y tế.

"Xong rồi, em đợi một chút đi." Trác Húc khẽ mỉm cười, quay đầu lại nói với Diệp Sơ: "Em không có vấn đề gì đâu, anh sẽ kê đơn thuốc cảm nắng cho em, chỉ có điều sức khoẻ của em không nên tiếp tục tham gia huấn luyện.Đợi lát nữa anh đưa cho em tờ chứng nhận, em đến chỗ sĩ quan huấn luyện xin nghỉ nhé, sau này đừng tham gia huấn luyện quân sự nữa."

"Vâng." Diệp Sơ gật gật đầu: "Cảm ơn anh."

" Đừng ngại, các em là bạn cùng phòng của Tiểu Giai, sau này Tiểu Giai còn phải nhờ các em quan tâm nữa."

"Trác Húc, anh còn lề mề cái gì thế?" Trương Tiểu Giai đứng bên ngoài giục.

"Anh đến đây."Trác Húc đứng lên cởi khoác ra, lộ ra chiếc áo sơ mi trắng bên trong, khí chất càng thêm cao quý, đứng cùng một chỗ với Trương Tiểu Giai không khác gì một thiên thần và một ác quỷ.

"Thật là, người đàn ông tốt như thế này cũng bị đứa con gái hư hỏng cướp mất rồi!" Tương Phương Phi vô cùng đau lòng.

"Hay là chúng ta cũng đợi đàn ông tốt đến cướp đi."Khương Tử ở một bên nháy nháy mắt.

Diệp Sơ: "..."

Bởi vì Diệp Sơ bất ngờ bị cảm nắng nên đến buổi tối lúc Vệ Bắc gọi điện, cô có vẻ mệt mỏi.

Vệ Bắc nghe thấy liền đoán ra, ép hỏi Diệp Sơ bị làm sao, cô lúc này mới nói rõ đầu đuôi, không nghĩ tới mới vừa nói xong, đầu bên kia điện thoại liền nổi khùng: "Diệp Siêu Nặng, đầu cậu lại bị úng nước à? Cơm mà cũng có thể quên không ăn sao?"

Diệp Sơ 囧囧, chậm rãi giải thích: "Không phải tớ quên mà là không có sức để ăn..."

Vệ Bắc sắp hết chỗ nói với cô luôn: "Vậy hôm nay đã ăn chưa?"

"Ừm, ăn một chút rồi."

"Cái bộ dạng này của cậu, 1/10 mà tôi mà không về thì thật không yên lòng!" Cô bé này không biết chăm sóc mình thật tốt sao?

"1/10 cậu không về được sao?"Diệp Sơ hỏi lại.

Câu này cũng chọc vào nỗi đau của Vệ Bắc, nhớ tới một ngày nghỉ ít ỏi kia, cậu không nén nổi sự bực dọc trong lòng: "Tôi cũng không rõ lắm, cấp trên hình như đã sắp xếp kế hoạch.”

"." Diệp Sơ đáp lại: "Vậy thì đừng về nữa." Thế thôi, cậu ấy học ở nơi xa như vậy, lại vừa mới nhập học thì về làm gì?

Kết quả là cô vừa mới nói ra, Vệ Bắc liền nổi giận: "Mẹ nó! cậu đang nói tiếng người đấy hả?"

"Cái gì?"Diệp Sơ còn không phản ứng kịp.

Vệ Bắc bị chọc tức thiếu chút nữa ném cái điện thoại đi: "Tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa, buổi tối phải huấn luyện nữa, cúp máy đây."

Từ “được” còn chưa ra khỏi miệng, điện thoại đã bị ngắt.

Diệp Sơ cầm điện thoại di động ngây người một lúc, nhớ trước kia đều là mình cúp điện thoại trước, hôm nay lần đầu bị cậu ngắt trước, cô cảm thấy có điều gì đó lạ lạ.

Ngay lúc đó Tương Phương Phi đột nhiên nói góp một câu: "Diệp Sơ, người gọi điện mỗi ngày cho cậu là bạn trai hả?"

Bạn trai?Diệp Sơ không biết nên giải thích như thế nào về mối quan hệ giữa cô và Vệ Bắc.

"Cậu ấy đang đi học à? Có đẹp trai không?" Tương Phương Phi hỏi tiếp.

Diệp Sơ suy nghĩ một chút: "Ừ, cũng tạm được..."

Thấy Diệp Sơ trả lời lí nhí, Tương Phương Phi thấy chán, thầm nghĩ Diệp Sơ chắc chắn không giống Trương Tiểu Giai yêu được hàng cực phẩm,nên cũng không hỏi nữa, cô lại hỏi Khương Tử xem 1/10 định làm gì.

"Tớ không về nhà, định đến chỗ bạn chơi vài hôm, còn các cậu thì sao?"Khương Hồng hỏi.

"Tớ về nhà, sau đó cả gia đình đi du lịch ở núi Trường Bạch." Tương Phương Phi hơi đắc ý, lại hỏi Diệp Sơ: "Còn cậu?"

"Tớ hả?" Diệp Sơ suy nghĩ một lúc: "Tớ ở đây thôi."

"Không phải chứ, nhàm chán vậy?" Tương Phương Phi đang nói thì cửa phòng bị mở ra, Trương Tiểu Giai mặc một cái quần sooc đi vào, đôi chân thon dài khiến con gái cũng phải liêu xiêu.

"Tiểu Giai, 1/10 cậu định làm gì?" Tương Phương Phi nhiều chuyện hỏi một câu.

Nếu mà là Vệ Bắc thì cậu sẽ nói “liên quan gì đến cậu” nhỉ! Diệp Sơ thầm nghĩ trong lòng.

Quả nhiên, Trương Tiểu Giai liếc xéo cô ta một cái nói: "Liên quan gì đến cậu.

"

Bầu không khí trong phòng hạ xuống đến đóng băng, Tương Phương Phi lè lưỡi một cái, cuối cùng cũng kết thúc cuộc nói chuyện không có ý nghĩa của mọi người, ai đi làm chuyện của người nấy.

Lại qua một tuần như thế, đợt học quân sự rốt cuộc cũng kết thúc, cùng lúc đó đọt nghỉ dài ngày mà mọi người mong đợi cuối cùng đã đến.

So với các bạn trong lớp đang mừng như điên vì kì nghỉ này, còn Diệp Sơ bình tĩnh hơn nhiều, không có việc gì thì ở nhà đọc sách, thỉnh thoảng cũng đi đến để phụ giúp cửa hàng của mẹ.Năm ngày nghỉ cứ trôi qua như những ngày bình thường.

Đến buổi trưa ngày thứ sáu, cô chợt nhận được điện thoại của Vệ Bắc.

Bởi vì nhà trường quản lý nghiêm khắc, Vệ Bắc rất ít khi gọi điện cho Diệp Sơ vào buổi trưa, cho nên khi thấy màn hình điện thoại lóe lên tên của Vệ Bắc, Diệp Sơ còn hơi buồn bực, thế nhưng sau khi cô nhận điện thoại, buồn bực đó đã nhanh chóng tiêu tan.

Bởi vì Vệ Bắc ở đầu bên kia điện thoại nói với cô: "Diệp Siêu Nặng mau đến nhà ga đón tôi."