Này, Đừng Có Ăn Cỏ

Chương 15: Tham Quan




"Mẹ, cho con xin trước tiền tiêu vặt tháng sau được không?"

"Hả? Cần tiêu gì nhiều sao?" Mẹ Minh Quang nhớ rằng nhu cầu của con trai không lớn, bình thường chỉ cần chút tiền để ăn sáng và ăn vặt.

"Mẹ nhớ Minh Đăng không? Bạn ấy không đủ tiền đóng tham quan."

Mẹ Minh Quang đương nhiên biết Minh Đăng, từ lúc chuyển đến trường mới, câu chuyện của con trai cũng chỉ xoay quanh cậu bé này. Qua lời con trai, Minh Đăng hơi khờ một chút nhưng vừa ngoan vừa hiền, mẹ anh rất yên tâm để anh kết bạn với cậu.

"Từ từ, cái này phải cho tỏi vào mới thơm." Mẹ Minh Quang ngăn anh bỏ rau vào chảo, nói.

Điều khiến bà hài lòng nhất là sự thay đổi tích cực của con trai. Tính tình anh ngày một hiền hòa hơn, khuôn mặt không còn khó đăm đăm như trước đây nữa. Thậm chí còn vì cậu bé kia mà tự nguyện học nấu ăn.

"Được rồi, mẹ cho thêm, lát nữa đi mua thêm đồ ăn vặt đem đi, trên xe rồi ăn."

"Ăn gì ạ?" Thục Anh vừa vào phòng bếp, vui vẻ hỏi.

Minh Quang liếc em gái: "Chỉ có ăn là giỏi."

Thục Anh không mảy may để ý tới anh, cầm vạt áo mẹ lay lay: "Mẹ, mẹ vừa bảo ăn gì thế?"

Mẹ cô bé bật cười: "Mẹ bảo anh mua đồ ăn đi tham quan thôi, lát con đi với anh, thích gì thì bảo anh mua cho."

__

Chiều thứ sáu, sau khi ăn cơm, Minh Quang giúp Minh Đăng sắp xếp đồ để đi chơi. Cậu không có va li, Minh Quang đem cái của mình cho cậu mượn, còn anh thì dùng của bố.

"Phải đem tầm năm bộ quần áo vào."

"Nhiều thế á?"

"Ừ, lỡ bị nôn trên xe, lỡ ra biển bị ướt, cứ mang nhiều vào."

"Sao đi xe lại bị nôn?"

"Say xe sẽ nôn. Có nhiều người không ngửi được mùi ô tô, ngồi lâu sẽ chóng mặt đau đầu, buồn nôn." Minh Quang vừa xếp mấy bộ quần áo của Minh Đăng vào va li vừa kiên nhẫn giải thích cho cậu.

"Minh Quang có bị say xe không?"

"Không bị. Còn gì nữa nhỉ? À, có mũ không? Ra biển sẽ nắng lắm."

Minh Đăng lút cút chạy đi lấy một cái mũ lưỡi trai rồi đưa cho anh. Minh Quang kiểm tra thật kĩ, khi đã chắc chắn mang đủ những đồ cần thiết cho cậu thì đóng va li lại.

"Sáng mai năm giờ phải dậy rồi, nhớ đặt chuông báo thức. Dậy đánh răng rửa mặt, thay quần áo rồi xuống dưới nhà chờ tôi, bố tôi sẽ chở đi, nhớ chưa?"

Minh Đăng gật đầu: "Mình nhớ rồi."

"Đến trường tập trung phải luôn theo sát tôi, tới khách sạn hay đi bất kì đâu cũng phải đi cùng tôi. Tuyệt đối không được đi một mình, nhớ chưa?"

Minh Đăng lắng nghe anh nói, nghiêm túc gật đầu: "Mình nhớ rồi."

Minh Quang hài lòng xoa đầu cậu: "Ngoan lắm."

Minh Đăng được khen, cười hì hì.

"Tối nay đi ngủ sớm vào, chín giờ phải ngủ rồi. Nhìn bọng mắt này, bình thường đi ngủ muộn lắm đúng không?" Minh Quang nhìn quầng thâm dưới mắt cậu, nhíu mày nói.

"Không mà."

Minh Quang không tin, cho là cậu đang lừa mình, quầng thâm này đã tồn tại trên mặt cậu một thời gian dài, chắc chắn là do thiếu ngủ tạo thành. Anh nghiêm mặt, nạt: "Tôi bảo ngủ sớm, nhớ chưa?"

Minh Đăng đáng thương chẳng hiểu sao bỗng nhiên anh nổi nóng, chỉ biết yếu ớt gật đầu đồng ý.

Năm giờ sáng hôm sau, Minh Quang ngồi xe ô tô bốn chỗ của bố tới đón Minh Đăng.

Cậu đứng cạnh chiếc va li nhỏ trước cửa, mặc áo phông trắng và quần bò, khoác ngoài là áo đồng phục trường, đầu tóc chưa kịp chải nên hơi xù lên, trông mềm mại lạ thường. Có vẻ bé con vẫn còn ngái ngủ, cứ đưa tay lên dụi mắt.

Minh Quang tiến tới gỡ tay cậu ra, cằn nhằn: "Đã bảo không được dụi mắt cơ mà, xước bên trong thì sao hả?"

Minh Đăng ngước lên nhìn anh, ngọt ngào kêu một tiếng: "Minh Quang!"

Minh Quang gật đầu đáp lại, xoa cái đầu rối tung của cậu: "Có lạnh không hả, sao lại mặc ít thế?"

Hiện giờ còn chưa sáng hẳn, khí trời buổi sớm mùa thu lạnh cắt da cắt thịt, Minh Quang lo cậu rét nên động tác cũng nhanh hơn.

"Đi thôi." Minh Quang một tay kéo cậu, một tay kéo va li đi ra chỗ chiếc xe đang đỗ ngoài ngõ. Trong khi Minh Đăng đang tròn mắt ngắm nghía xe ô tô, anh mở cốp bỏ va li cậu vào.

"Lại đây, vào trong ngồi."

Bố Minh Quang ngồi ở ghế lái, che miệng ngáp một cái rõ to. Hôm qua ông vừa đi công tác về, cứ tưởng hôm nay sẽ được ngủ bù, ai ngờ lại bị vợ dựng dậy để làm tài xế cho con trai.

"Đây là bố tôi." Sau khi bảo cậu ngồi trong xe, Minh Quang cũng theo vào, anh đập đập ghế lái phía trên, giới thiệu.

Minh Đăng lễ phép chào rõ to: "Con chào bác."

"Ừ, chào con." Bố Minh Quang quay lại cười nói, đồng thời âm thầm đánh giá cậu. Vợ ông muốn ông xem dáng vẻ cậu thế nào rồi tả lại cho bà, có vẻ vợ rất để ý đứa nhỏ này, cứ nhấn mạnh với ông mấy lần. Nhưng nói đi cũng phải nói lại... ánh mắt con trai rất tốt, Minh Đăng vừa nhìn đã thấy thật ngoan ngoãn đáng yêu. Sao đứa trẻ tốt như này lại dính phải thằng con trời đánh của ông nhỉ?

"Minh Quang ở trường có bắt nạt con không?"

"Không ạ, Minh Quang tốt lắm." Minh Đăng nói, nhưng sau đó như thể sợ bố anh không tin, bổ sung: "Trong lớp chỉ có mình cậu ấy là nói chuyện với con, còn rất kiên nhẫn lắng nghe con nói. Cậu ấy cũng cho con nhiều bánh kẹo ngon ơi là ngon, cậu ấy đánh người bắt nạt con nữa cơ. Với cả, chiều nào cũng chở con về rồi nấu cơm nóng cho con ăn..."

Minh Đăng dừng lại lấy hơi, điểm tốt của Minh Quang nhiều quá, kể hoài không hết!

"Cậu ấy còn..."

"Thôi bác tin rồi, con không cần kể nữa đâu, ha ha..."

Tin vào mắt ấy! Những hành động kia nào có giống việc mà thằng con cục tính thiếu kiên nhẫn của ông sẽ làm ra hả? Nói là nhân cách thứ hai của nó còn thuyết phục hơn!

"Vâng ạ." Minh Đăng nghe vậy, đành giữ lại những điều còn chưa nói trong lòng.

Nãy giờ Minh Quang vẫn luôn quan sát cậu, cảm thấy dáng vẻ hăng hái kể lể người bên cạnh đáng yêu vô cùng. Công sức của anh thời gian qua đều được bé con đặt trong lòng mà nâng niu trân trọng, sao có thể không thương không yêu cậu cho được. Anh muốn hôn một cái lên mặt cậu, nhưng e ngại bố đang ở đằng trước, chỉ đành lén lút thò tay qua, nắm lấy móng cún mềm mềm của cậu, xoa xoa cho đỡ thèm.

Khi ba người đến nơi thì trời đã hửng sáng, Minh Đăng tạm biệt bố của Minh Quang, sau đó xuống xe lấy đồ cùng anh.

Minh Quang lấy hai cái va li ra khỏi cốp, không cho Minh Đăng kéo đi mà lại nhét một cái ba lô phồng to vào người cậu, nói: "Cậu cầm cái này là được."

Minh Đăng nghe lời anh, đeo ba lô lên.

Minh Quang kéo hai cái va li, dặn dò cậu một lần nữa: "Nhớ rằng không được rời khỏi người tôi nửa bước, đi sát vào."

Anh vẫn không yên tâm, lắc lắc cổ tay, nói: "Nắm lấy tay áo tôi này."

Minh Đăng nắm lấy tay áo anh, lúc này Minh Quang mới cất bước đi về phía chỗ tập trung của lớp.

Nhóm Tiến Hùng, Thành, Chi và My đã tới từ lâu, Tiến Hùng điên cuồng vẫy tay ra hiệu cho Minh Quang: "Chỗ này này! Minh Quang!"

Minh Quang cùng Minh Đăng đi ra chỗ bốn người, đứng nối vào hàng dài của lớp.

My vừa thấy Minh Quang đã thắc mắc: "Sao cậu lại mang tận hai cái va li làm gì?"

"Một cái của Đè...", anh lập tức sửa lời, "...của Minh Đăng."

Chi nhìn Minh Đăng, giọng trách móc: "Sao cậu lại để Minh Quang cầm hết vậy, nặng lắm đó."

"Mình thích cầm." Minh Quang nhìn cô nàng bằng ánh mắt không vui. Anh quay sang hỏi Tiến Hùng: "Sắp đi chưa?"

"Sắp rồi, tầm năm phút nữa là xếp hàng đi bộ ra xe."

Tiến Hùng trả lời anh, sau đó lén nhìn Thành, thấy hắn đang nói chuyện với My thì lập tức quay ra thì thầm với Minh Quang: "Quang, lát nữa lên xe thì tao ngồi với Đăng nhé, mày ngồi với Thành."

Minh Quang lập tức từ chối: "Éo nhé."

"Đi mà! Tao không muốn ngồi với Thành đâu, xin mày đấy, tao sẽ đối xử tốt với Đăng, không bắt nạt nó đâu, tin tao đi!"

"Không là không." Minh Quang lườm cậu ta: "Ngồi với Thành thì làm sao? Dạo này mày cứ tránh nó thế? Nợ tiền hay gì?"

"Không phải, chuyện này..." Tiến Hùng nhăn mày gãi đầu gãi tai, ấp úng: "Khó nói lắm, tao cũng không biết kể với mày như nào... Nhưng mà tao thực sự không muốn ngồi cạnh nó đâu hu hu, trong trắng của tao... Mày ơi..."

"Cái gì? Trong trắng gì?" Minh Quang hoang mang hỏi lại.

"Đi kìa." Thành quay lại, kéo tay Tiến Hùng đuổi theo hàng phía trước, không để cho hắn thời gian nói thêm câu nào.

Minh Quang nghi ngờ nhìn theo, chắc chắn giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì đó. Dù sao cũng là bạn bè, nhìn Tiến Hùng có vẻ khổ sở, Minh Quang cũng thấy lo lo, anh định bụng lúc nào đó sẽ tìm cậu ta rồi hỏi cho rõ ràng.

"Mau đi thôi." Minh Quang lắc tay áo, toàn bộ mối quan tâm ngay lập tức chuyển hết về người bé con đằng sau.