Này, Đừng Có Ăn Cỏ

Chương 14: Có Thể Thơm Mình Một Cái Không




Giữa tháng mười, trường học tổ chức đi tham quan hai ngày một đêm cho học sinh. Thông tin này vừa được thông báo, giống như một quả bom được thả xuống, khiến cho cả ba khối đều loạn hết cả lên.

Phải biết đây là lần đầu tiên THPT X cho học sinh đi hai ngày một đêm. Những trường xung quanh đều đã tổ chức hai, ba năm rồi, học sinh THPT X nhìn mà thèm, không ngờ cũng có ngày trường họ đưa ra quyết định này, quả thực vui như trẩy hội!

"Chúng mày ơi, hai ngày một đêm được đi biển!" Một nam sinh chạy tới, vừa chống cửa lớp thở vừa hô to.

"Vc?"

"Trường chơi lớn thế luôn?"

Nam sinh đó thở dốc xong, nói tiếp một tin càng thêm giật gân: "Hình như còn được đi Hội An nữa!"

"!!! Thích thế!"

"Má nó, tao muốn đi luôn bây giờ rồi."

"Bọn trường khác toàn phải lên núi, Ba Vì, Mộc Châu, há há, lần này tao phải cho chúng nó biết trường mình xịn thế nào!"

Minh Quang vốn không quan tâm mấy hoạt động này lắm, chỉ nghe cho biết chứ không thảo luận nhiều. Ngược lại, Tiến Hùng bên cạnh anh thì như bị bơm máu gà, liên tục gào thét: "Mày ơi, đi hai ngày một đêm!! Hai ngày một đêm đó! Còn đi tận Hội An, tao high quá!!"

Minh Quang không mặn không nhạt đáp lời hắn, lặng lẽ nghĩ lại trong tủ lạnh Minh Đăng còn gì để lên thực đơn tối nay. Tiến Hùng bị lạnh nhạt cũng không mảy may chạnh lòng, vẫn kiên trì bắn như súng liên thanh.

Tới giờ ra chơi, chủ đề câu chuyện của cậu ta đã chuyển đến mấy nữ sinh sẽ mặc gì ở bãi biển.

"Gì cơ?"

Minh Quang nhấc mí mắt lên, là Thành, không biết hắn xuất hiện ở sau lưng Hùng từ lúc nào, đã nghe được bao nhiêu.

Lưng Tiến Hùng lạnh ngắt, cậu ta chậm rãi xoay cổ lại, động tác khó khăn như con robot bị rỉ sét. Khi thấy người phía sau là Thành, cậu ta nuốt khan một ngụm nước bọt, xua tay: "Không có gì."

Thành đẩy gọng kính trên sống mũi rồi khoanh tay lại: "Tao vừa nghe loáng thoáng gì mà mấy nữ sinh mặc..."

"Không, không phải, mày nghe nhầm rồi, tao có nhắc gì đến nữ sinh đâu! Thật đấy, không tin hỏi Quang xem."

Tiến Hùng quay người lại đối diện với Minh Quang, điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho anh.

"Ừ, không nhắc gì." Minh Quang đỡ lời giúp cậu ta, trong lòng thấy vô cùng khó hiểu. Cùng là con trai với nhau, sao cách Thành với Tiến Hùng đối xử với nhau cứ quái quái...

Minh Quang chỉ thấy sai sai, cũng không biết là sai ở đâu, nghĩ nhiều thì mệt, cho nên vấn đề nan giải này cuối cùng vẫn bị anh bỏ qua.

Hết giờ ra chơi, Tiến Hùng như cọng cỏ héo úa, sức sống mất hết cả. Thiếu đi tiếng lèm bèm của cậu ta, Minh Quang thấy hơi trống vắng, anh lên tiếng hỏi han: "Không nói gì về tham quan nữa à?"

Tiến Hùng quay sang nhìn anh, muốn nói nhưng lại thôi, qua một lúc lại nhìn anh, nhưng vẫn không nói mà thở dài thườn thượt.

"Mày không hiểu đâu."

"?" Minh Quang quả thực không hiểu.

Chiều hôm đó, trên đường đi học về, Minh Đăng kéo áo Minh Quang, hỏi nhỏ: "Minh Quang có đi tham quan không?"

"Có đi."

Bé con đằng sau không nói gì nữa, Minh Quang thì bắt đầu thả trôi tâm hồn. Anh nghĩ đến khi Minh Đăng thấy biển sẽ có biểu cảm gì, hoàn cảnh của cậu như vậy, có lẽ chưa từng đi du lịch, nếu được ngắm biển, hẳn cậu sẽ vui lắm, còn cả nghịch cát, bé con sẽ thích xây lâu đài cát chứ? Anh còn nghĩ đến việc chính mình dắt tay cậu đi giữa phố cổ. Minh Quang đã đến Hội An một lần, rất nhiều đèn lồng đủ màu sắc, chắc chắn Minh Đăng nhìn thấy sẽ ngạc nhiên lắm, sau đó nở nụ cười còn ngọt hơn kẹo bông.

Minh Quang nghĩ đến đây thì không tự chủ được mà mỉm cười, trong lòng bỗng có chút chờ mong đối với lần đi tham quan lần này.

Ở yên sau, Minh Đăng lặng lẽ dựa vào lưng Minh Quang, khuôn mặt rầu rĩ. Cậu rất muốn đi cùng anh, vô cùng muốn, nhưng mà...

Bữa cơm hôm đó, Minh Đăng không nói lời nào, dáng vẻ thiếu tinh thần, lại còn thở dài hai lần. Minh Quang đợi cậu ăn hết cơm, không nhịn được mà đưa tay nựng cằm cậu, lo lắng hỏi: "Sao lại buồn thế?"

Minh Đăng bị anh nựng, không những không khó chịu, ngược lại còn híp híp mắt dụi khuôn mặt non mềm vào bàn tay anh, chẳng khác nào bé mèo nhỏ dính người.

Không ổn, cảm giác muốn hôn lại tới, Minh Quang định rút tay về, nhưng người đối diện lại không cho, cậu ôm bàn tay Minh Quang đặt lên má mình, buồn bã nói: "Minh Quang, mình cũng muốn đi tham quan, làm sao bây giờ?"

Minh Quang ngây người, muốn đi thì đi, sao lại buồn bã? Anh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tìm ra vấn đề quan trọng: tiền.

"Không có tiền đóng sao?"

Minh Đăng lắc đầu, nhưng lát sau lại gật đầu.

"Năm ngoái cô giáo nói mình không được đi một mình, bắt buộc phải có phụ huynh đi cùng, nếu không sẽ gây phiền phức cho mọi người."

Minh Quang nhớ ra tình huống của cậu, đúng là phải có người đi cùng trông chừng, cô giáo nói thế không có gì sai. Nhưng bố mẹ cậu như vậy, đào đâu ra phụ huynh để đi cùng?

Anh nhìn Minh Đăng đối diện: "Muốn đi lắm sao?"

Minh Đăng gật đầu, nghe mọi người nói phong cảnh rất đẹp, lại còn có Minh Quang, cậu càng muốn đi.

Minh Quang véo véo thịt má mềm mại của cậu, nói: "Để tôi thử xin cô giúp cậu."

Anh nói là thử, nhưng trong lòng rất quyết tâm, nhất định phải thuyết phục được cô chủ nhiệm. Nếu không được thì anh sẽ ở nhà, chở Minh Đăng đi công viên nước.

Hôm sau Minh Quang lên phòng giáo viên gặp cô Hoa. Anh trình bày việc muốn cô cho Minh Đăng đi tham quan cùng lớp, anh sẽ phụ trách trông chừng cậu.

"Không được, Minh Đăng có khiếm khuyết, chuyến đi vừa xa vừa dài ngày, không thể đi cùng."

Minh Quang nhíu mày, anh không thích người khác nói bé con ngốc, có khiếm khuyết cũng không được. Đối với anh, cậu chẳng khác nào một người bình thường, chỉ là ngây thơ hơn chút, khờ hơn chút mà thôi.

"Em sẽ trông chừng cậu ấy thật kĩ, cô tin em đi. Cô, bố mẹ Minh Đăng đều không quan tâm cậu ấy nên sẽ chẳng ai thèm đi theo. Cậu ấy vốn đã rất thiệt thòi rồi,..."

Cô Hoa nghe anh nói một lúc, khuôn mặt vốn nghiêm túc dần trở nên nhu hòa hơn.

"Em có vẻ rất quan tâm Minh Đăng nhỉ?"

"Bọn em là bạn thân, em rất thích tính cách cậu ấy."

Cô Hoa gật đầu, sau khi bắt Minh Quang đảm bảo thề thốt đủ thứ, thấy được sự chân thành của anh, cuối cùng cũng đồng ý.

Buổi chiều, Minh Quang đưa Minh Đăng về như thường lệ, anh vất vả nhịn tới tận cửa nhà cậu mới vui vẻ nói ra: "Đèn nhỏ, tôi xin được cô rồi, cậu sẽ được đi tham quan!"

Đôi mắt của Minh Đăng phút chốc sáng lấp lánh, cậu gần như nhảy cẫng lên: "Thật sao?"

Minh Quang cười: "Ừ."

Minh Đăng không biết anh làm cách nào xin được, chỉ biết anh đã giúp cậu một việc vô cùng lớn. Cậu nhào vào lòng anh, ôm siết lấy người đối diện, muốn bày tỏ lòng biết ơn.

"Cảm ơn Minh Quang, Minh Quang tốt quá."

Minh Quang bỗng dưng bị ôm, tay chân luống cuống không biết nên đặt vào đâu cho đúng. Trời thu se lạnh, người trong lòng anh như túi sưởi nhỏ ấm áp, nụ cười cậu rất ngọt, hai má ửng hồng vì hưng phấn. Minh Quang chỉ mất mấy giây chần chờ, rất nhanh đã giang tay phủ lên tấm lưng gầy gầy của đối phương.

Minh Đăng dụi vào ngực anh, lén hít lấy mùi xà phòng thơm ngát của anh. Cậu rất thích mùi hương này, ngòn ngọt âm ấm, giống hạt dẻ nướng, chỉ Minh Quang mới có, là mùi hương riêng biệt thuộc về anh, mỗi lần cậu ngửi được đều thấy đặc biệt an tâm. Ngoài bà ra, Minh Quang là người thứ hai cho cậu cảm giác này.

Thật lâu sau, Minh Đăng ngẩng mặt lên từ ngực anh, hai má hây hây đỏ, cậu hỏi nhỏ: "Minh Quang có thể thơm mình một cái không?"

Minh Quang sửng sốt vì không ngờ cậu lại trực tiếp đưa ra yêu cầu này, anh ngây người không biết nên phản ứng thế nào cho phải.

Minh Đăng thấy anh chậm chạp không trả lời, trên mặt hiện lên vẻ mất mát: "Không được cũng không sao đâu."

Dứt lời, cậu lại định chui lại vào lòng anh, muốn tranh thủ kéo dài cái ôm ấm áp này thêm chút nữa.

Nhìn ánh sáng trong mắt cậu ảm đạm đi đôi phần, trái tim Minh Quang khẽ run lên. Anh nâng mặt bé con lên, đặt lên gò má ửng đỏ của cậu một cái hôn phớt. Xong việc, Minh Quang thả đối phương ra ngay, chỗ ngón tay tiếp xúc với má cậu thoáng run nhẹ.

Trong lúc Minh Quang ngẩn người, Minh Đăng kiễng chân, kéo cổ áo người đối diện xuống, bờ môi non mềm ịn lên má anh, trả lại một nụ hôn.

Gò má Minh Quang như bị điện giật, dòng điện này lan tới tim, khiến anh tê dại. Cảm xúc kì lạ và phức tạp lại tới, nhịp tim anh dần tăng tốc, hai tai khó hiểu mà nóng lên giữa thời tiết lạnh giá.

Nhìn xuống Minh Đăng – nguồn cơn của mọi việc – trong lồng ngực, Minh Quang không khỏi thở dài. Nội tâm anh rối loạn như cuộn len, rốt cuộc... tại sao bản thân lại trở nên kì lạ khi ở cùng cậu? Và thứ cảm xúc kì lạ kia là gì mới được?

______

Lục: add Facebook tung hoành thiên hạ cùng tui đi mn, tạo lâu ùi để lập nghiệp viết mà không có độc giả nên buồn hiu à, không biết bước tiếp theo nên làm gì nữa ? Nhất là mấy bạn hay cmt ấy, tui muốn giao lưu nhiều hơn hic ? Please please!

Tên FB: Lục Lục (có link trên phần giới thiệu Wattpad cho ai hong tìm thấy nhe).