Giá như tớ cũng có can đảm làm được như vậy. Cũng lại không muốn như vậy. Ngộ nhỡ ý tứ của mình khó hiểu quá, đối phương làm sao nhận ra? Như thế lại lỡ mất một chuyện tình, buồn biết bao nhiêu nhỉ.
Hà Trang có vẻ đi bồi dưỡng về rồi, nhỏ mệt mỏi nằm dài ra giường chẳng buồn dậy. Tớ thương nó quá, gầy nhẳng gầy nhơ, ăn bao nhiêu dâng hết cho số má cả rồi. Nhưng nó yêu Toán, yêu cái phức tạp của nó, mê cái cảm giác sảng khoái sau khi giải được một bài toán khó nhằn. Vậy nên tớ cũng mừng cho nhỏ, nhỏ yêu và bày tỏ mãnh liệt đến vậy cơ mà!
- Trang ới ăn gì không? Tao đi lấy cho.
Tớ nhìn nó như sắp thành con cá đuối luôn rồi, tiện chân đi lấy túi bánh.
- Nay tấm lòng bao la vậy ta? Có vụ gì vui chia sẻ cho chị em với nào.
Còn chẳng thèm liếc nó lấy một cái, tớ cầm túi bánh với sữa chua như không, đem để lại giường nó rồi mới trả lời.
- Có gì vui mới được mở lòng chắc con này!
- Với mày dạo này thì chắc chắn là vậy.
- Hihi nào có gì vui đâu, chỉ là thấy tao đang lấy lại được đà học hành thôi.
Nó liền bĩu môi:
- Gớm đời! Kiểu gì cũng qua thôi mà, không cần cố quá.
Tớ nghe xong muốn lườm nhỏ thực sự.
- Câu đấy dành cho mày thì hợp hơn đấy.
- Có ai như mày, bán sống bán chết mà học xong cuối cùng đổ bệnh cả tháng trời.
- Đấy gọi là hy sinh vì tương lai mài hiểu hem! _ Tớ vênh mặt lên như kiểu tự hào lắm.
Nó không thèm nói gì nữa, mắt lườm lườm tớ đến là bất lực.
Trang cầm hộp sữa chua, cắm ống hút với một cái lực siêu mạnh, khiến tớ cảm tưởng hộp sữa chua sắp thủng đến nơi. Kèm theo đó là ánh mắt tưởng chừng có thể mài được cả cái nết của mấy đứa Tuesday, khiến tớ cũng phải rùng mình.
Rồi xong, con nhỏ giận thật rồi.
- Thôi không đùa nữa, nghiêm túc kể với mày nè.
Nhỏ nghe thấy thế liền giống như công chúa tìm được hoàng tử, hai mắt sáng rực. Nó hất hàm, bắt đầu "nhập vai":
- Còn không mau trình bày? Ta nghe ngươi giải thích.
Ôi...
Con đường làm diễn viên của mày rộng mở lắm đấy Hà Trang.
Tớ hít sâu một hơi, mím môi bắt đầu kể lể. Trong quãng thời gian muốn đào hố ấy thì cái bộ biểu tượng cảm xúc Hà Trang đã hiện hình với đủ thể loại cung bậc biểu cảm khác nhau. Vâng tất nhiên rồi, trong đầu tớ cũng bùng nổ viễn cảnh, đến mức giọng kể chuyện cho nhỏ bắt đầu run run.
Cuối cùng, để ngắt lại câu chuyện và để stop cái bánh tráng khét lẹt của Trang, tớ chốt lại một câu "Tao có khùng quá không mày?"
- Ừ, điên thật mà.
???
Không thể an ủi nhau một câu sao? Một câu thật trân cũng được?
Câu trả lời nằm trong mục dự đoán, nhưng tớ làm sao chấp nhận cho nổi một đứa bạn như này đây. Thôi thì, trông chờ gì ở cái cành củi này.
- Nghiêm túc đi mà.
Nó cười phớ lớ, cái mặt trái ngược với câu nói:
- Rồi rồi không đùa nữa.
Tớ nhăn mặt, đưa mắt nhìn nó, chắc là long lanh lắm, tại tớ lôi mọi cảm xúc của mình vào câu nói đó:
- Hic nhưng mà... Tao không biết nói sao nữa, khó tả quá... Tao nhớ nó mày ạ.
- Haiz.
- Giờ mới có 6 rưỡi, hay gọi nó đi? Hỏi tình hình cả nhà bên đó sao rồi ấy.
- Má ôi tao không có cái mặt dày đấy. _ Tớ lập tức dập tắt cái ý nghĩ hâm hấp của nhỏ.
- Ô kìa, sao lại không? Mạnh dạn lên mày, tuổi trẻ là không được ngại. Bây giờ mày ngập ngừng là sau này tỉ lệ hối hận là 99%, chưa kể mày sẽ bắt đầu sầu đời, lên cơn hâm hấp với bọn tao. Cộng thêm cái tình trạng sức khỏe với hàng nghìn hàng tỷ sóng gió trong lòng mày, chắc chắn mày sẽ không tha cho bản thân và cả bọn tao nữa. Nghe cho rõ, mày chỉ sống có một đời, mày tham vọng như kia mà còn đòi rụt rè, bạn của Hà Trang không được phép sợ hãi, lấy thính đáp đôm đốp vào mặt thằng Dương cho tao!
(Đã lược bỏ 9981 câu thuyết phục của bạn thân kiêm tư vấn viên tình cảm, avatar cành củi khô - Hà Trang)
Hà Anh ngây thơ dễ dụ tất nhiên là bị tẩy não rồi.
Thế là cái Zalo bị tớ bơ từ mấy đời cuối cùng cũng được dùng trở lại, bởi cả trăm tin nhắn khiến tớ lên cơn lười, không muốn đọc nữa.
Thánh thần thiên địa ơi, coi nè, biết bao nhiêu là người nhắn tin hỏi han tớ, chủ yếu là từ gia đình, đều bị con bé bệnh tật cho leo cây đến tận giờ này, chẳng biết có ai từ fan thành anti fan của Hà Anh không nữa?
Con bé quyết định trả lời hết tin nhắn rồi mới tới chăm sóc tình yêu nhỏ của mình.
Má con nhà đậu! Siêu nhiều tin nhắn!
Hà Anh một phút choáng váng, cộng thêm bất ngờ, tớ được quan tâm nhiều như vậy từ khi nào thế, sao chính chủ lại không biết gì.
À nhớ ra rồi, là vì tớ thi đỗ trường chuyên, mẹ Hoa tớ làm chức vụ cũng to to, tạm gọi là làm rạng danh dòng họ. Chứ chăng có đời nào những con người ấy niềm nở đến vậy, hồi ở viện không mặt mũi thì cũng tiền bạc, bánh trái thư từ cho tớ đủ cả...
Hình như tớ hơi lan man rồi thì phải, được rồi không sao, ai bảo Hà Anh của mọi người nhạy cảm lại tốt tính, bao dung độ lượng lướt qua bao nhiêu chuyện như vậy chứ. Dở thật, ốm xong thành ra sinh thêm cái tính sân si rồi đây mà. Tạm bỏ qua vấn đề đó đi, Hà Anh lao đến với tình yêu đây~
Ủa khoan, dừng lại đã... Bên bển có dùng zalo liên lạc được không ta?
Mà kệ đi, không biết thì làm là biết, không việc gì phải chần chừ! Đại lão Hà Trang đã đặc biệt dặn dò như vậy, tớ sao có thể đi trái được.
Sau khi nhấn gửi Tùng Dương một chiếc tin nhắn mà theo cảm nhận cá nhân là "sến rện" thì Hà Anh bắt đầu thấy xấu hổ và muốn đào lỗ. Tớ vội vàng soi lại xem câu "Cậu bên đó thế nào rùi, mọi thứ vẫn ổn chứ?" vừa gửi của mình có chỗ nào sai cú pháp hay không, có lệch lạc chuẩn mực hay không, rồi là có giả trân quá hay không.
Ừ đấy, suy nghĩ của một đứa nhạy cảm khi biết yêu là dở hơi như thế đấy, bạn nam nào sắp có người thương thì lấy giấy vở ra ghi chép lại nhanh lên!
Nhưng tất nhiên rồi, người trong cuộc đâu có thấy được sự vô tri đó ở bản thân đâu, chỉ khi Trang đến kí đầu tớ mới giác ngộ ra, và "Ồ, mình điên đến mức này rồi cơ". Hà Anh đảm bảo với mọi người rằng, nếu không phải Tùng Dương cũng dở dở chắc cậu không thể nào đón nhận được con nhỏ này đâu, có căn mới ăn được quả gu độc lạ như này.
Sau khi gửi được cái tin nhắn đi thì lòng coi như cũng nhẹ nhàng hơn, tớ không còn như cái hòn vọng Dương nữa rồi, cũng biết nghiêm túc ngồi học hành như thuở hàn vi rồi đấy. Nhưng đời mà, vừa ngay ngắn chưa được bao lâu thì não tớ lại ting một cái: Anh Khánh đã hứa sẽ kể cho tớ chuyện hồi bé!
Hà Anh sẽ đi tìm điện thoại và check tin nhắn ông anh? No no, Hà Anh của các bạn ngoan ngoãn chăm chỉ hơn tưởng tượng nhiều, cám dỗ nào qua nổi mặt tui! Tớ note ra một tờ giấy riêng cho những thứ có thể khiến mình phân tâm, sau đó lao đầu vào yêu đương với đề cương tiếp. Vạn sự khởi đầu nan, thất bại là mẹ thành công, đề khó đến đâu tớ cũng làm được, vất vả đến mức nào cũng không làm khó được Hà Anh!
Được rồi, nghiêm túc khô khan quá rồi phải không, tớ tua nhanh thời gian cho mọi người đây!
Ai đời gửi tin nhắn xong đi học bài như Hà Anh, đến tớ cũng phải bái phục sự vô tâm với crush của chính mình cơ mà. Vậy nên sau hơn hai tiếng chăm lo sự nghiệp, tớ đã quay lại với tình yêu và dục vọng rồi. (Ây, đừng nghĩ đến cái viễn cảnh giới hạn độ tuổi, không có đâu đừng hy vọng).
Tớ cầm điện thoại lên liền hóa con mèo nhỏ thèm khát crush như bao đứa con gái bình thường khác, chắc cũng khiến nhỏ Trang với Chi yên tâm phần nào, rằng cơ thể bạn mình vẫn sản sinh ra hormone dopamine được, chưa chai lì cảm xúc.
Nhưng sau đó Hà Anh lại rơi vào vòng luẩn quẩn rồi, nên xem tin nhắn Tùng Dương trước hay xem tin nhắn anh trai trước đây?